Nobita phấn khích dẫn đầu nhóm đi sâu vào khu rừng, vừa đi vừa nghêu ngao hát mấy bài linh tinh. Hajime thì lặng lẽ theo sau, tay cầm máy ảnh và cuốn sách, vừa tìm kiếm sinh vật kỳ lạ để hoàn thành bài tập, vừa sẵn sàng chia sẻ kiến thức với bạn bè.
"Nhìn kìa!" Shizuka chỉ vào một sinh vật nhỏ bay qua đầu cả nhóm. Nó trông giống như một quả trứng với hai chiếc cánh chim nhỏ đang vỗ cánh liên tục để giữ thăng bằng.
Hajime lật nhanh cuốn sách: "Đó là Giáp Trứng Phi Trùng, bề ngoài nhìn như quả trứng nhưng thực ra là một loài côn trùng. Vỏ của nó cứng như giáp da, còn bên trong là thịt mềm. Đây là món khoái khẩu của các loài chim lớn trên hành tinh này."
Suneo ngạc nhiên: "Giáp Trứng Phi Trùng? Tên nghe hay ghê, nhưng mà món ăn khoái khẩu của chim? Có lẽ chúng cũng chẳng sống lâu nhỉ."
Jaien phá lên cười: "Nếu Suneo là loài này thì chắc chẳng sống qua nổi ngày đầu tiên đâu!"
Cả nhóm tiếp tục đi sâu vào rừng, bỗng một sinh vật kỳ lạ trườn ra từ bụi cây. Nó có ngoại hình như một con gấu trúc ẩn đi chân tay chỉ còn phần đầu và bụng hợp lại làm một, nhưng khi di chuyển lại mềm mại, đàn hồi như thạch.
"Đây là Gấu Dẻo Trắng Đen." Hajime giải thích. "Cơ thể nó mềm dẻo và có thể luồn lách qua những khe hẹp. Khi bị t·ấn c·ông, nó sẽ phóng ra một chất dính cực mạnh để bẫy kẻ thù."
Shizuka mỉm cười: "Đáng yêu quá! Nhưng nếu mình lỡ giẫm phải thì chắc phải ngồi cả ngày gỡ chân ra nhỉ?"
Đi xa hơn, nhóm phát hiện một sinh vật khác với cái cổ dài giống hươu cao cổ, nhưng đặc biệt ở chỗ cổ của nó có thể kéo dài hoặc rút ngắn một cách linh hoạt. Bốn chân của nó ngắn ngủn như chân chó, trông vừa kỳ lạ vừa buồn cười.
Hajime giới thiệu: "Đây là Hươu Cổ Co Dãn, loài này dùng cổ dài để ăn lá cây trên cao. Khi gặp nguy hiểm, chúng sẽ thu cổ lại để tránh bị phát hiện."
Nobita bật cười: "Mình muốn thử rút cổ như vậy để trốn mẹ khi bị mắng!"
Tiếng cười rộn ràng của cả nhóm vang vọng giữa rừng xanh, nhưng nhanh chóng dừng lại khi họ nhìn thấy một con vật kỳ lạ bơi qua một con suối nhỏ gần đó. Sinh vật này giống như sự lai tạo giữa ếch và cá, với chân nhảy của ếch nhưng thân hình trơn bóng như cá.
Hajime trầm ngâm: "Đây là Cá Nhảy Ếch, một sinh vật lưỡng cư. Chúng có thể bơi cực nhanh dưới nước và nhảy xa khi trên cạn."
Suneo háo hức: "Nếu có con này, mình sẽ huấn luyện nó tham gia cuộc thi bơi lội quốc tế!"
Trên đầu họ, những sinh vật phát sáng bay lượn như những chiếc đèn lồng nhỏ. Mỗi sinh vật đều rực rỡ bảy màu, lấp lánh trong ánh nắng xuyên qua tán lá.
Hajime ngước nhìn: "Đó là Sứa Bay Cầu Vồng. Loài này sống trong không khí và hấp thụ ánh sáng mặt trời để phát sáng. Ánh sáng của chúng là tín hiệu để thu hút bạn đời."
Shizuka ngắm nhìn: "Thật đẹp, cứ như một buổi lễ hội ánh sáng vậy."
Đi xa hơn, nhóm bắt gặp một sinh vật kỳ lạ màu vàng, với phần đầu và hai chân giống voi, nhưng tai lại như hai cánh chim khổng lồ.
"Đây là Voi Vàng Vui Vẻ, một loài rất thân thiện." Hajime giới thiệu. "Ngoài chạy khá nhanh, nó còn dùng đôi tai khổng lồ để bay qua các hẻm núi, tránh được hầu hết các loài săn mồi."
Cuối cùng, họ nhìn thấy hai sinh vật đứng cạnh nhau, mỗi loài đều khác biệt.
Sinh vật đầu tiên có phần đầu giống cá sấu, thân hình lại nằm trong vỏ ốc sên, di chuyển chậm rãi. Sinh vật thứ hai có thân hình mập mạp như heo, vây cá thay vì chân và trên đầu mang một chiếc đèn lồng phát sáng trong bóng tối.
Hajime lật sách, giải thích:
"Con đầu tiên là Ốc Hàm Cá Sấu, sống chủ yếu ở các đầm lầy. Cái đầu như cá sấu giúp chúng nghiền nát vỏ cứng của các loài ốc khác để ăn."
"Con thứ hai là Cá Đèn Lợn, sinh vật này thường bơi sâu dưới nước khi đói đi hoặc lơ lửng trên không trung khi chúng ăn quá nhiều. Chiếc đèn lồng trên đầu dùng để dụ mồi và soi đường trong bóng tối."
Cả nhóm tiếp tục bước vào khu rừng, Nobita vẫn dẫn đầu. Hajime lần này tập trung vào việc quan sát các loài thực vật.
Hajime nhanh chóng chỉ vào một cây có thân trắng muốt và những chiếc lá trong suốt như pha lê, khi ánh sáng mặt trời chiếu qua tạo nên ánh sáng lung linh.
"Đây là Cây Thông Thủy Tinh, một loài cây hiếm có trên hành tinh này." Hajime giải thích. "Thân và lá của nó chứa đầy các hạt silica, nên khi ánh sáng chiếu qua tạo thành hiệu ứng đẹp mắt. Loài này sống nhờ hấp thụ hơi nước trong không khí, không cần đất để sinh trưởng."
Shizuka trầm trồ: "Thật đẹp, cứ như một món đồ trang trí trong cung điện vậy."
Đi xa hơn, họ gặp một loại cây có hoa lớn hình ngôi sao, mọc san sát nhau trên những cành dài rủ xuống như tóc người. Hoa của nó phát ra ánh sáng dịu nhẹ, thu hút vô số côn trùng nhỏ.
Hajime tiếp tục: "Đây là Cây Sao Đêm, loài cây này phát ra ánh sáng để dẫn dụ các loài côn trùng. Hạt của nó bám vào côn trùng, nhờ vậy phát tán đi xa."
Jaien gật gù: "Giống kiểu cây ăn thịt nhưng không ăn, chỉ nhờ côn trùng vận chuyển hạt giống thôi."
Tiếp tục hành trình, họ thấy một cái cây cao lớn với thân thẳng, nhưng thay vì lá, trên cây lại mọc những quả giống như bóng bay đủ màu sắc, khẽ đung đưa trong gió.
Hajime mỉm cười: "Đây là Cây Quả Bóng Bay, quả của nó chứa đầy khí nhẹ, giúp cây phát tán hạt giống đi rất xa khi quả vỡ. Nếu các cậu thả quả ra, nó có thể bay hàng cây số trước khi nổ tung."
Nobita tò mò: "Vậy mình lấy vài quả được không?"
Suneo trêu chọc: "Cẩn thận nó bay mất cả cậu luôn đấy!"
Cả nhóm bật cười rồi tiếp tục đi. Họ đến gần một cây thấp bé nhưng xung quanh tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Trên cây mọc đầy những quả nhỏ màu cam rực rỡ, trông như những viên kẹo.
Hajime giải thích: "Cây Sinh Kẹo Ngọt, quả của nó không chỉ có vị ngọt mà còn chứa chất kháng khuẩn tự nhiên. Người dân ở đây thường dùng để chữa các v·ết t·hương nhỏ hoặc làm món tráng miệng."
Shizuka thử một quả, ánh mắt sáng lên: "Ngọt quá, nhưng không ngấy! Đây chắc chắn là món quà tuyệt vời để mang về Địa Cầu!"
Tiếp theo, nhóm phát hiện một loài nấm kỳ lạ. Chúng có hình dáng như chiếc mũ rộng vành với nhiều màu sắc rực rỡ, phát sáng nhẹ nhàng trong bóng râm.
Hajime nghiêm túc: "Đây là Nấm Mộng Ảo, loài nấm này chứa chất gây ảo giác mạnh. Nếu hít phải bào tử, cậu sẽ rơi vào một thế giới ảo giác do chính trí não mình tạo ra. Loài này rất nguy hiểm nhưng cũng rất quý, được sử dụng trong các nghiên cứu thần kinh." Đây cũng là loại cây nấm mà cậu dùng Huyết Quỷ Thuật dung hợp.
Jaien lùi lại: "Cái gì! Đừng để mình hít phải thứ này!"
Suneo lại trêu gẹo: "Biết đâu Nobita sẽ hít vào rồi mơ mình thành anh hùng."
Nobita phản đối: "Mình chẳng dại gì đi chạm vào nó đâu!"
Cả nhóm cười vang, cẩn thận tránh xa bụi nấm trước khi tiếp tục hành trình.
Cuối cùng, họ tìm thấy một cây khổng lồ với những chiếc lá dài, mượt như tơ lụa. Mỗi chiếc lá đều phản chiếu ánh sáng, tạo thành một khung cảnh như trong mơ.
Hajime ngạc nhiên: "Cây Gương Mộng Mơ, một loài cây rất đặc biệt. Các chiếc lá có khả năng hấp thụ ánh sáng và tạo thành hình ảnh phản chiếu xung quanh. Nó thường mọc ở những nơi ít kẻ thù vì không loài nào dám đến gần."
Shizuka ngắm nhìn: "Thật đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy."
Hajime nhanh chóng ghi chép lại tất cả, trong lòng hy vọng bài tập lần này sẽ được điểm cao hơn. Cả nhóm tiếp tục khám phá, mang theo sự háo hức với những điều kỳ lạ mà khu rừng đang chờ đợi họ.
Khi cả nhóm tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên khiến mọi người giật mình. Tiếng hét phát ra từ một cái cây cao gần hai mét, toàn thân phủ đầy những chiếc nấm vàng óng.
Hajime nhanh chóng lấy cuốn sách của mình ra tra cứu: "Nấm Hét Cảnh Báo, đây là loài thực vật rất n·hạy c·ảm. Khi bị chạm vào, chúng phát ra tiếng hét lớn để xua đuổi kẻ thù. Âm thanh này cũng làm các loài ăn cỏ hoảng sợ và tránh xa. Chúng cũng được dùng làm các thiết bị cảnh báo tự nhiên khi thợ săn làm bẫy."
Jaien nhăn mặt: "Thật phiền phức, chỉ là một cái nấm thôi mà phải làm ầm lên như vậy sao?"
Shizuka khẽ nhắc nhở: "Nhưng nó đang bảo vệ mình đấy. Nếu cậu là nó, cậu cũng sẽ làm vậy thôi."
Tiếp tục đi xa hơn, họ phát hiện một sinh vật kỳ lạ đang bò từ gốc cây xuống đất. Nó có vỏ ngoài đỏ rực như những chiếc giáp lân, cuộn tròn lại thành một quả bóng lớn khi có động. Nobita tò mò chạm vào, khiến sinh vật lập tức co lại và lăn tròn như một quả bóng sắt, lao nhanh vào bụi cây gần đó.
Hajime cười, chỉ vào nó: "Cơ Động Sâu Giáp Đỏ, lớp vỏ cứng như sắt và cách phòng thủ của nó khiến nhiều loài săn mồi bỏ cuộc. Khi không bị đe dọa, nó di chuyển chậm chạp và ăn lá cây non."
Nobita ngạc nhiên: "Nó cứ như một con sâu bọc thép vậy, lăn tròn nhanh ghê!"
Không lâu sau, cả nhóm thấy một cái hang nhỏ gần đó. Từ trong hang ló ra hai cái tai dài hơn 1 mét màu xanh nhạt, nhưng phần thân của sinh vật hoàn toàn ẩn giấu.
Hajime đọc trong sách: "Thỏ Nhỏ Tai Dài, đây là loài động vật rất nhút nhát. Khi cảm thấy an toàn, nó sẽ để tai dài ra ngoài để nghe ngóng xung quanh. Tai của nó mềm mại như đám mây và có thể tự tạo hình thành các bụi cây để ngụy trang. Chúng cũng có thể lợi dụng mình tai để chiến đấu để tìm bạn đời."
Shizuka không giấu nổi sự phấn khích: "Nhìn tai nó dễ thương quá! Mình muốn sờ thử!"
Suneo cười: "Cẩn thận, nó mà sợ là sẽ chạy mất luôn đấy!"
Khi trời dần ngả bóng chiều, cả nhóm đi qua một cánh đồng hoa lớn. Ban đầu, cánh đồng này chỉ là những bụi cây xanh bình thường, nhưng khi mặt trời lặn gần chân trời, từng bông hoa rực rỡ đồng loạt bung nở, nhuộm cả cánh đồng thành một biển hoa rực rỡ.
Hajime thán phục: "Hoa Cảnh Hoàng Hôn, loài hoa này chỉ nở khi ánh hoàng hôn chạm đến chúng. Hoa của nó có màu sắc thay đổi từ vàng sang đỏ rồi tím, cực kỳ hiếm và chỉ mọc ở những vùng đất màu mỡ nhất."
Nobita thở dài: "Đẹp quá, nhưng sao hoa gì cũng nở vào lúc mình phải về thế này?"
Jaien khoanh tay: "Tại vì cậu chậm chạp thôi, đi nhanh hơn thì ngắm được lâu rồi!"
Không xa đó, họ nghe thấy âm thanh vo ve kỳ lạ. Tìm theo âm thanh, cả nhóm phát hiện một loài thực vật kỳ lạ với những cánh hoa màu tím giống như cánh bướm. Khi nhìn kỹ, những cánh hoa này đang rung động tạo ra âm thanh như tiếng vo ve của côn trùng.
Hajime nhanh chóng ghi lại: "Hoa Bướm Cánh Tím, loài cây này sử dụng âm thanh để mô phỏng tiếng côn trùng, thu hút những loài chim hoặc động vật khác đến giúp phát tán hạt giống. Âm thanh của nó còn có thể thay đổi tùy vào thời điểm trong ngày."
Shizuka cảm thán: "Chỉ là một loài hoa thôi mà cũng thông minh ghê!"
Nobita gật đầu: "Thế giới này quả thật kỳ diệu, mình phải quay lại đây thường xuyên mới được."
Khi cả nhóm quay trở lại bãi đáp phi thuyền, trời đã bắt đầu tối dần. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn dần, nhuộm bầu trời thành một màu cam tím. Shizuka lo lắng quay sang nhóm:
"Trời tối thế này mà về muộn, chắc chắn mình sẽ bị ba mẹ la mất."
Jaien cũng sốt ruột: "Đúng đó, nếu về trễ mẹ mình sẽ không cho tiền tiêu vặt tuần này!"
Suneo gật gù, ra vẻ đồng cảm: "Bọn mình cần nhanh chóng quay lại trái đất thôi, có khi còn chưa kịp ăn tối nữa."
Nghe vậy, Nobita cuống quýt lục túi thần kỳ sơ cua mà Doraemon để lại cho cậu, mồ hôi lấm tấm trên trán: "Chờ chút! Để mình tìm xem có bảo bối nào giúp bọn mình quay về nhanh không!"
Hajime vừa đi tới đã thấy cảnh cả đám đang loay hoay quanh túi thần kỳ. Cậu nhíu mày, giọng bình tĩnh hỏi: "Mọi người làm gì thế?"
Suneo quay lại, vẻ mặt lo âu: "Chúng mình sợ về trễ nên Nobita đang tìm bảo bối để về nhanh hơn."
Hajime nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nhướng mày nói: "Khoan đã... Nobita, cậu không giải thích là một ngày ở hành tinh này chỉ bằng một tiếng trên trái đất sao?"
Lời nói của Hajime làm cả đám sững sờ. Jaien và Suneo tròn mắt nhìn nhau, ngơ ngác. Shizuka lùi lại một bước, lẩm bẩm: "Hình như lúc sáng Doraemon có nhắc qua chuyện này..."
Jaien quay sang Nobita, gõ một cái thật mạnh vào đầu cậu bạn khiến cậu ôm đầu hét lớn: "Đau quá!"
"Bọn này lo muốn c·hết mà cậu lại quên nói chuyện quan trọng vậy à!" Jaien tức giận mắng.
Shizuka thở dài: "Nobita thật là... Cậu nên chú ý hơn chứ!"
Hajime đứng khoanh tay nhìn nhóm bạn, khẽ cười: "Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Không cần phải vội đâu."
Suneo thở phào nhẹ nhõm, nhưng không quên liếc Nobita: "Lần sau nhớ nói trước những chuyện quan trọng đấy nhé! Làm mình lo muốn c·hết!"
Lúc này, Hajime lại nghiêm túc nhìn cả nhóm, hỏi:
"Vậy các cậu đã chuẩn bị các vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ chưa? Chúng ta không thể làm phiền nhà Roppu mãi được đâu."
Câu hỏi của cậu khiến cả nhóm sững lại. Shizuka ngập ngừng trả lời:
"Bởi vì Nobita nói nơi này là sân chơi nên mình chỉ mang mỗi túi đàn đi thôi. Đâu nghĩ đến sẽ cần những thứ khác..."
Jaien khoanh tay, vẻ mặt bối rối: "Mình cũng chỉ mang mỗi gậy bóng chày và đôi găng tay thôi."
Suneo nhún vai, cười gượng: "Mình thì mang theo mô hình máy bay điều khiển. Ai ngờ ở đây phải lo mấy thứ này chứ?"
Hajime thở dài: "Nếu chúng ta định ở đây lâu hơn thì phải chuẩn bị kỹ. Không chỉ đồ ăn, mà còn cần dụng cụ cắm trại, chăn màn và cả thuốc men nữa."
Cả nhóm bắt đầu trao đổi ý kiến, nhưng không ai có vẻ đã chuẩn bị đủ thứ cần thiết. Sau một hồi bàn bạc, Hajime đưa ra đề nghị:
"Thế này đi. Mọi người hãy quay về Địa Cầu, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết rồi quay lại đây chơi tiếp."
Nobita nhìn Hajime, hỏi: "Còn cậu thì sao? Không quay về cùng bọn mình à?"
Hajime lắc đầu, mỉm cười: "Mình đã chuẩn bị đủ mọi thứ từ trước rồi. Với lại, mình còn vài thứ muốn làm ở đây."
Nghe vậy, cả nhóm đồng ý. Nobita cùng mọi người chào tạm biệt Hajime rồi lần lượt bước vào phi thuyền quay về Địa Cầu. Hajime đứng đó, ánh mắt trầm tư.
Cậu khẽ hít một hơi dài, quay lại ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của hành tinh Koya Koya chìm trong màn đêm, lòng nghĩ đến những điều cậu cần làm tiếp theo.