Chạy dọc con đường đầy tuyết phủ, Freeman liên tục ngoái đầu kiểm tra xem Garp có đuổi theo mình không. Đến khi chắc chắn rằng bóng dáng khổng lồ kia vẫn còn ở sân huấn luyện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đối mặt với loại quái vật này... mình chưa sẵn sàng." Freeman tự lẩm bẩm, nhớ lại ánh mắt sắc bén như xuyên thấu của Garp và cú đấm lừng danh có thể nghiền nát cả một hòn đảo. Cậu không khỏi rùng mình.
Dù đã cố giữ bình tĩnh trước mặt ông ta, nhưng Freeman hiểu rõ rằng, nếu Garp muốn, một trận chiến ở đây sẽ không để lại gì ngoài đ·ống đ·ổ n·át và một cơ thể của cậu nát bươm. Hơn nữa, đây là Garp khi còn ở độ tuổi trung niên, thời kỳ sung mãn nhất, không phải lão già nhàn nhã mà cậu từng thấy qua.
Về tới thị trấn, Freeman nhanh chóng tìm tới thợ đóng tàu đã hẹn trước. Con thuyền tả tơi của cậu hiện giờ chẳng khác gì một đống gỗ vụn lênh đênh. Ngồi trong căn xưởng ấm áp, cậu đặt đầu Fenrir xuống bàn như một tín hiệu giao dịch hoàn tất.
"Đây là số tiền tôi đã hứa." Freeman nói, rút túi tiền thưởng vừa nhận ra, giao nộp trước khoản đặt cọc. Sau vài phút kiểm tra và thương lượng chi tiết với người thợ, cậu cảm giác như máu trong người đang bị rút đi từng chút một.
"Tổng cộng là 12 triệu beli." người thợ già nói, giọng dứt khoát nhưng đầy tiếc nuối. "Với mức độ hư hại này, cần ít nhất ba ngày để sửa chữa. Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể để đảm bảo chất lượng."
Freeman cắn răng ký hợp đồng, chấp nhận số tiền khổng lồ này. Cậu có thể cảm giác được giá cả leo thang kinh khủng, nếu như trước giá tiền sửa chữa chỉ bằng bây giờ một phần mười.
"Ba ngày..." Cậu thầm tính toán thời gian, dư ra thời gian có thể thử đi tìm Nguyệt Lệ Hoa.
Freeman bước vào phòng khám của Dr. Kureha, ánh mắt nhanh chóng lướt qua toàn bộ căn phòng. Một mùi nồng nặc của thảo dược xộc vào mũi cậu, đến từ một bên giường nơi Ruki đang bị bó thành một bộ xác ướp. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ để Freeman biết rằng Dr. Kureha đã bỏ ra rất nhiều tâm sức trong việc chữa trị.
Ruki nằm im, chỉ còn đôi mắt lộ ra, đôi khi lại lườm Freeman một cái như trách móc. Freeman nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ.
"Ngươi sống sót đã là kỳ tích rồi, nên cảm ơn bà ấy đi."
Bên cạnh đó, trên một chiếc giường khác, thiếu nữ tóc lam vẫn đang say ngủ. Làn da tái nhợt của cô đã có phần hồng hào hơn, hơi thở cũng đều đặn hơn so với lúc Freeman đưa đến đây.
Dr. Kureha lúc này bước vào phòng, tay cầm một cái cốc rượu, vừa đi vừa nhấp từng ngụm. Bà nhìn Freeman, cười đầy ẩn ý. "Đến rồi sao, thợ săn hải tặc? Đến thanh toán nốt chứ gì?"
Freeman gật đầu, lấy từ túi ra một túi tiền lớn đặt lên bàn.
"Đây là 40 triệu beli còn lại, như đã thỏa thuận."
Dr. Kureha cười to, nhấc túi tiền lên kiểm tra.
"Hảo phóng, ngươi không mặc cả một chút sao? Đúng là loại khách hàng ưa thích của ta."
Freeman khẽ cau mày, nói: "Dù giá có đắt, nhưng tài năng của ngài là thật. Ruki b·ị t·hương đến mức này có thể xem như tàn phế, vậy mà ngài có thể trong một tháng chữa xong, ta không thể không bội phục."
Dr. Kureha nghe vậy thì cười lớn, giọng đầy tự mãn. "Dĩ nhiên rồi, nếu là ta, không gì là không thể. Nhưng mà..." Ánh mắt bà liếc sang thiếu nữ tóc lam đang nằm trên giường. "Ta phải nói thêm, tiền khám của ngươi không chỉ dành cho thằng nhóc xác ướp kia đâu. Ta cũng chữa trị cho cô gái này nữa."
Freeman nhíu mày: "Nàng không chỉ sốt cao và kiệt sức sao?"
Dr. Kureha đặt cốc rượu xuống, giọng nghiêm túc hơn hẳn.
"Sốt cao và kiệt sức? Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Thiếu nữ này không chỉ thiếu dinh dưỡng trầm trọng mà còn có dấu hiệu bị suy nhược nội tạng do thời gian dài chịu đựng cực khổ. Nếu không chữa kịp thời, không sớm thì muộn nàng cũng không qua nổi đâu."
Freeman nhìn thiếu nữ tóc lam, trong lòng không khỏi cảm thấy đồng tình.
"Ta hiểu rồi. Vậy nàng bao lâu nữa mới tỉnh?"
Dr. Kureha nhún vai, nhấc cốc rượu lên uống tiếp.
"Tùy thuộc vào ý chí sống của nàng. Nhưng nếu tính toán của ta không sai, chỉ cần vài ngày nghỉ ngơi là ổn."
Freeman gật đầu, thầm cảm kích sự tận tụy của bà. 100 triệu beli là một con số khổng lồ, nhưng đổi lại cả Ruki và thiếu nữ kia đều được cứu sống, điều đó đã đủ giá trị.
"Cảm ơn bà, Dr. Kureha." Freeman nói, giọng nghiêm túc.
Dr. Kureha chỉ cười lớn, vẫy tay như đuổi.
"Đừng làm bộ nghiêm túc với ta. Nếu ngươi muốn cảm ơn, thì lần sau mang thêm rượu ngon đến đi."
Vốn định ra ngoài, Freeman nghĩ tới cái gì.
"Dr. Kureha, ngài biết Nguyệt Lệ Hoa không?"
Nữ bác sĩ hơi im lặng, không quay đầu lại, hỏi: "Ngươi muốn tìm nó? Để làm gì?"
Freeman khựng lại trước lời nói của Dr. Kureha, đôi mắt cậu khẽ nheo lại khi nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của bà. Đây không phải kiểu nói chuyện tùy hứng, cợt nhả thường thấy, mà mang theo sự nghiêm túc hiếm hoi.
"Nguyệt Lệ Hoa không phải thứ ai cũng có thể dễ dàng lấy được." Dr. Kureha tiếp tục sau một ngụm rượu, giọng khàn đục nhưng nặng trĩu ý cảnh báo.
"Ngươi thật sự nghĩ bản thân đã chuẩn bị đủ để đối mặt với những nguy hiểm phía trước sao?"
Freeman kiên định gật đầu. "Tôi có lý do của riêng mình. Hơn nữa, tôi cũng không mạo hiểm chỉ vì ham muốn nhất thời. Tôi cần nó để mạnh lên."
Dr. Kureha trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt sắc bén của bà như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cậu. Sau một hồi, bà nhấc ly rượu lên, uống một ngụm dài rồi khẽ gật đầu. "Tốt, nếu ngươi đã quyết định thì ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nghe cho kỹ đây, thiếu niên."
Bà bước đến gần cửa sổ, nhìn ra phía dãy núi phủ đầy tuyết. "Ngươi phải đi về phía bắc, tới đỉnh ngọn núi thứ ba. Ở đó có một con đường dẫn vào Hang Gương Tĩnh Lặng. Nguyệt Lệ Hoa mọc trong đó, nhưng nó không dễ lấy. Hang động ấy không chỉ là nơi sinh trưởng của loại thảo dược hiếm này, mà còn là lãnh địa của những sinh vật canh gác nguy hiểm."
Freeman vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã thầm đánh giá mức độ nguy hiểm. "Những sinh vật đó... cụ thể là gì?" cậu hỏi.
Dr. Kureha nhếch môi cười nhạt.
"Ta không cần nói ngươi cũng sẽ tự biết khi đến đó. Nhưng đây là lời khuyên cuối cùng - nếu ngươi không vượt qua được chúng, đừng nghĩ đến việc chạm vào Nguyệt Lệ Hoa. Nó sẽ là kết thúc của ngươi, không phải sự khởi đầu."
Freeman siết chặt tay, kiên định gật đầu. "Cảm ơn. Tôi sẽ cẩn thận."
Dr. Kureha phất tay, ra hiệu cậu rời đi. "Vậy thì đi đi. Nếu ngươi có thể quay lại với nó, ta sẽ cân nhắc giúp ngươi sử dụng nó đúng cách. Còn không, đừng trách ta không nhắc nhở."
Freeman quay lưng bước ra cửa, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
Cậu dành nửa ngày để chuẩn bị đầy đủ lương thực, dụng cụ cần thiết và trang phục giữ ấm trước khi tiến về phía bắc.
Đứng dưới chân núi, cậu nhìn lên, thấy ba đỉnh núi cao chọc trời, mỗi đỉnh nối tiếp nhau càng vươn cao hơn. Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, gió lạnh thổi xuống từng cơn buốt giá như muốn xuyên qua cả lớp áo dày.
Cậu hít một hơi sâu, thở ra làn sương trắng dày đặc, ánh mắt nhìn thẳng con đường trước mặt. Đôi tay kéo lại áo khoác, cảm nhận hơi lạnh ngấm qua từng lớp vải.
"Leo lên những ngọn núi này không dễ dàng gì." cậu thầm nghĩ. Dù vậy, Freeman vẫn không chùn bước, bắt đầu hành trình chinh phục ngọn núi đầu tiên.
Địa hình tuyết phủ dày khiến mỗi bước đi trở thành một thử thách. Đôi chân cậu lún sâu vào lớp tuyết mềm mại, đôi lúc lút cả đầu gối, trọng lượng cơ thể lớn hơn người thường càng khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.
Cậu bước đi thận trọng, từng bước một, không dám bất cẩn. Sai một chút thôi, trượt chân hay mất thăng bằng, cậu có thể rơi thẳng xuống vực sâu dưới chân núi.
Những tảng đá trơn trượt phủ đầy băng giá cũng không kém phần nguy hiểm. Mỗi lần bám vào, chúng đều phát ra âm thanh nứt vỡ, buộc Freeman phải nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác.
Cậu siết chặt bàn tay, cảm giác tê cứng dần lan ra từng ngón dù đã mang găng. Gió lạnh buốt thổi qua, luồn vào từng khe hở nhỏ của quần áo, khiến cậu đôi lúc phải dừng lại để làm ấm cơ thể.
Freeman cân nhắc rất kỹ lưỡng. Dù sở hữu Lục Thức, cậu quyết định không sử dụng chúng để di chuyển.
Sử dụng kỹ thuật này trong môi trường khắc nghiệt như vậy sẽ tiêu hao quá nhiều thể lực, mà cậu lại cần năng lượng để đối phó với những bất ngờ có thể xảy ra trên đường đi. Đối diện với địa hình nguy hiểm như thế này, việc tiết kiệm sức lực là điều tối quan trọng.
Trời càng lên cao càng lạnh, không khí cũng loãng dần, mỗi hơi thở của cậu đều trở nên nặng nhọc. Freeman dừng lại một lúc để nghỉ ngơi, lấy ra một ít đồ ăn trong túi để bổ sung năng lượng. Ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhận ra mình mới chỉ vượt qua được khoảng một phần ba ngọn núi đầu tiên.
Khi bầu trời tối hẳn và ánh sao bắt đầu ló dạng, Freeman cuối cùng cũng chinh phục được ngọn núi đầu tiên. Trên đỉnh núi, cậu tìm thấy một căn nhà gỗ bỏ hoang, cũ kỹ nhưng vẫn còn chắc chắn, như thể từng là nơi nghỉ chân của những kẻ lữ hành trước đây.
Freeman bước vào, thổi hơi để làm ấm tay, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng căn nhà để đảm bảo không có mối đe dọa nào. Cậu đốt lửa sưởi ấm, ăn một chút đồ khô mang theo rồi nằm nghỉ, tận dụng đêm yên tĩnh để hồi phục sức lực.
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh mờ nhạt chiếu qua lớp tuyết trắng, Freeman tiếp tục hành trình l·ên đ·ỉnh núi thứ hai.
Không khí càng lạnh buốt hơn, nhiệt độ hạ xuống mức gần như đóng băng mọi thứ. Những dấu hiệu của sự sống dần biến mất, các loài động thực vật trở nên cực kỳ thưa thớt, chỉ còn lại những khung cảnh trắng xóa và lạnh lẽo.
Đường lên ngọn núi thứ hai đầy thách thức hơn hẳn. Freeman không chỉ đối mặt với những địa hình hiểm trở mà còn cảm nhận được sự kỳ lạ của những "bẫy" rải rác trên đường đi. Những cột băng sắc nhọn ẩn dưới lớp tuyết dày, chờ đợi để xuyên thủng bất kỳ ai bất cẩn.
Freeman bước thận trọng từng bước một, nhưng vẫn có lúc chân lún xuống lớp tuyết mỏng, phát hiện ra bên dưới là những hố sâu đầy nguy hiểm. "Những thứ này không giống tự nhiên." cậu thầm nghĩ, đôi mắt cảnh giác cao độ.
"Rõ ràng đây là tác phẩm của sinh vật có trí tuệ."
Chưa dừng lại ở đó, Freeman còn gặp phải những ảo ảnh thị giác kỳ lạ trên đường đi. Đôi khi, cậu thấy mình đang đi qua những cánh rừng tuyết ảo mộng, nhưng khi tiến gần hơn, tất cả tan biến để lộ ra vực thẳm đáng sợ.
Những lần khác, cậu thấy bóng dáng của những người đi trước mình, nhưng khi gọi thì chỉ có tiếng gió lạnh đáp lại. Freeman tự nhủ phải giữ vững tinh thần, không để bị những thứ này làm phân tâm.
Đang tiến bước trên một đoạn đường hẹp, Freeman đột nhiên cảm nhận mặt đất rung chuyển dữ dội. Cậu ngẩng đầu lên và kinh hãi khi thấy một trận tuyết lở đang ập xuống từ trên cao.
"Không thể né được!" cậu nghĩ nhanh, rồi ngay lập tức kích hoạt Geppo, nhảy liên tiếp trên không để thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của trận tuyết. Freeman cảm nhận từng khối tuyết lạnh buốt quét qua bên dưới chân mình, chỉ cần chậm một chút thôi, cậu đã bị chôn sống dưới lớp tuyết khổng lồ.
Hạ xuống an toàn trên một tảng đá cao, Freeman thở hắt ra, nhìn trận tuyết lở vừa kết thúc. Tâm trí cậu căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Freeman mất thêm nửa ngày để cuối cùng leo đến đỉnh ngọn núi thứ hai. Đứng trên đỉnh, cậu nhìn xung quanh nhưng không tìm được nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi. Đành phải nhanh chóng dựng lều tạm, Freeman tranh thủ ăn uống để lấy lại sức lực.
Khi ánh mắt cậu hướng về phía ngọn núi thứ ba, đỉnh núi ẩn hiện trong mây, Freeman không khỏi cảm thán. Ngọn núi cao sừng sững, vượt xa cả những gì cậu tưởng tượng, chắc chắn chiều cao phải vượt quá 5000 mét.
"Không có thời gian để lãng phí."
Freeman lẩm bẩm. Sau bữa ăn, cậu bắt đầu hành trình ngay trong buổi chiều, không để mình bị lấn át bởi sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Càng tiến gần đến đỉnh núi thứ ba, Freeman cảm nhận được ảo giác xuất hiện ngày càng nhiều. Đôi khi là hình bóng người quen, đôi khi là những khung cảnh tưởng như thân thuộc nhưng chỉ cần chạm vào đều tan biến như giấc mộng.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, dựa vào Haki Quan Sát để phân biệt thật giả, nhưng tần suất xuất hiện quá dày đặc khiến cậu không thể chủ quan.
Không chỉ ảo giác, những sinh vật quái dị cũng bắt đầu xuất hiện để cản đường cậu. Chúng không đông, nhưng mỗi con đều sở hữu sức mạnh kinh hoàng.
Một con gấu tuyết to lớn, cao gần 4 mét, với đôi mắt đỏ rực như lửa, bất ngờ lao ra từ lớp tuyết dày. Freeman nhanh chóng dùng Soru né đòn t·ấn c·ông như sấm sét của nó, rồi phản kích bằng một cú đá mạnh, đẩy nó lùi lại. Tuy nhiên, con gấu tuyết vẫn gầm lên, dường như không hề hấn gì. Phải sau vài đòn quyết định, Freeman mới có thể hạ gục được nó.
"Những sinh vật này..." Freeman nhìn xuống xác của con gấu tuyết, thở dài.
"Thực lực của chúng không thua gì những hải tặc có mức truy nã khoảng 30 triệu Beli."
Hành trình của cậu tiếp tục, mỗi bước đi là một thử thách cả về thể lực lẫn tinh thần. Khi Freeman đang bước qua một khe núi hẹp, cậu đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bất thường. Không khí trở nên nặng nề, gió lạnh rít lên như tiếng than khóc.
Freeman dừng lại, ngẩng đầu lên và nhận ra những đám mây đen đang nhanh chóng kéo đến, che khuất bầu trời. "Bão tuyết!" Cậu giật mình nhận ra.
Không thể lãng phí thêm giây phút nào, Freeman nhanh chóng tìm kiếm nơi trú ẩn. Haki Quan Sát của cậu giúp phát hiện một hang động nhỏ cách đó không xa.
Freeman chạy vội tới, vừa kịp thời vào bên trong trước khi cơn bão ập đến. Gió gào thét ngoài cửa hang, mang theo tuyết trắng dày đặc, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.