Freeman mải mê lật giở từng trang sách, các loại thảo dược với đặc tính kỳ lạ làm cậu cảm thấy vừa tò mò vừa kinh ngạc. Khi đến trang cuối cùng, một loại thực vật được mô tả chi tiết đã khiến Freeman phải dừng lại.
Loài cây này có tên "Nguyệt Lệ Hoa" một thảo dược hiếm hoi được đồn đại chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết của Đảo Drum. Điểm đặc biệt của loài cây này khiến Freeman kinh ngạc:
Hình dáng: Thân cây cao tầm 20cm, lá giống như kim tuyến ánh bạc, khi nở, hoa tỏa ra một thứ ánh sáng bảy sắc, tựa như ánh trăng khúc xạ qua pha lê.
Năng lực: Không phải chữa thương đơn thuần, Nguyệt Lệ Hoa có khả năng tái lập cấu trúc sinh học, có nghĩa là nó có thể thay đổi, chỉnh sửa hoặc thậm chí tái tạo lại bất kỳ cấu trúc vật chất sống nào. Dù là xương, cơ bắp, hay thậm chí là gen, nó đều có thể tái cấu trúc theo ý muốn của người sử dụng.
Điều kiện sinh trưởng: Cây chỉ mọc trên vùng đất "nghịch ánh sáng" tức là nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến, nhưng lại được ánh trăng soi rọi liên tục trong một chu kỳ hoàn hảo 28 ngày.
Freeman nhíu mày khi đọc phần lưu ý:
Rủi ro: Nguyệt Lệ Hoa không phải thuốc tiên vạn năng. Sự tái cấu trúc mà nó gây ra không kiểm soát được hoàn toàn, đặc biệt nếu người sử dụng không hiểu rõ ý nghĩa của thay đổi mà họ mong muốn. Những trường hợp l·ạm d·ụng Nguyệt Lệ Hoa trong lịch sử dẫn đến dị hóa cơ thể, tạo ra những biến dạng khủng kh·iếp hoặc mất kiểm soát hoàn toàn với cơ thể.
Ứng dụng lịch sử: Được biết, một số bậc thầy y học cổ đại từng sử dụng Nguyệt Lệ Hoa để chữa trị những căn bệnh n·an y· hoặc tạo ra những cơ thể siêu việt. Tuy nhiên, họ thường dừng lại vì rủi ro và biến chứng không lường trước được.
Freeman đặt cuốn sách xuống, ngả người ra sau ghế. Tái lập cấu trúc sinh học? Đây không chỉ là một thảo dược đơn thuần, mà còn là một thứ sức mạnh nguy hiểm vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Mình cần biết rõ hơn về nơi nó mọc."
Freeman nhìn vào phần chú thích cuối trang, nhắc đến một địa danh huyền bí trên đảo Drum có tên là Hang Gương Tĩnh Lặng.
Theo truyền thuyết, đây là nơi ánh sáng mặt trăng tập trung mạnh nhất, từng là nơi sinh trưởng của Nguyệt Lệ Hoa. Tuy nhiên, nó bị phong tỏa bởi các cư dân địa phương sau khi một t·ai n·ạn kinh hoàng xảy ra hàng thập kỷ trước.
Freeman cảm thấy lòng mình dấy lên sự phân vân. Một mặt, cậu hiểu rằng loại thảo dược này không chỉ là chìa khóa cho những cơ hội đột phá trong cơ thể mình, mà còn có thể trở thành một công cụ chiến lược cho các đồng đội. Mặt khác, sự nguy hiểm tiềm tàng mà nó mang lại cũng khiến cậu phải cân nhắc.
"Mình cần thêm thông tin. Có lẽ nên hỏi thăm thêm từ người dân hoặc Dr. Kureha trước khi hành động."
. . .
Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua lớp tuyết trắng phủ trên đảo Drum. Trong khi những người khác vẫn say ngủ, Freeman đã cẩn thận rời khỏi căn nhà gỗ.
Cậu tiến thẳng đến căn cứ hải quân ở đầu thị trấn. Ở cổng, một hải quân đang gật gù bên chiếc bàn gỗ. Freeman gõ nhẹ lên bàn, làm hắn giật mình.
Hải quân: "Ngáp... muốn báo danh thì đợi đến chín giờ sáng mới mở."
Freeman: "Ta đến đổi tiền thưởng."
Nghe vậy, viên hải quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của Freeman thì thoáng giật mình, nuốt nước bọt.
Hải quân lắp bắp: "Ngươi... ngươi... muốn làm gì? Đây là căn cứ hải quân đấy, biết chưa?"
Freeman cau mày, cảm thấy mệt mỏi trước sự lo lắng không cần thiết của đối phương.
Freeman: "Ta là thợ săn hải tặc."
Nghe vậy, viên hải quân vẫn chưa bớt căng thẳng, nhưng ít nhất đã tỉnh táo hơn.
Hải quân: "Ngươi... ngươi có giấy phép không?"
Freeman nhíu mày, rồi chậm rãi đáp: "Vẫn đang xét duyệt, chưa phát xuống."
Nam hải quân đánh giá Freeman từ đầu đến chân, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, nhưng rồi đột nhiên mở lớn.
Hải quân: "A! Là ngươi! Cái ngư nhân đã tiêu diệt băng hải tặc Golden Wolf!"
Freeman hơi cau mày. Cậu cảm thấy không ổn khi nhận ra sự phấn khích trong giọng nói của viên hải quân.
Hắm vội vã lấy tờ báo từ bàn: "Nhìn xem, đây là báo sáng nay!"
Freeman nhận lấy tờ báo, mắt lướt nhanh qua tiêu đề lớn trên trang nhất:
"Thợ săn hải tặc ngư nhân thần bí! Đã hạ gục băng Golden Wolf với thuyền trưởng Fenrir trong nháy mắt!"
Bên dưới là hình minh họa thô sơ nhưng rõ nét dáng vẻ ngư nhân cao lớn - chính là Freeman.
Freeman thầm mắng bản thân vì đã quá chủ quan. Cậu quên mất sự hiện diện của đám phóng viên này.
Hải quân dẫn Freeman qua hành lang, vừa đi vừa luyên thuyên vài câu với đồng đội, nhưng Freeman tâm sự nặng nề, chỉ lặng lẽ theo sau mà không mấy để ý. Đến căn phòng lớn, nơi xử lý thủ tục đổi thưởng, viên hải quân quay lại với vẻ mặt hưng phấn.
Hải quân: "Ngươi muốn đổi tiền thưởng phải không? Đi theo ta, ta giúp ngươi làm thủ tục."
Freeman không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt xa xăm như đang suy tính điều gì.
Trong phòng xử lý, thủ tục được tiến hành nhanh chóng. Freeman ký tên xác nhận, kiểm tra số tiền mình nhận được. Cậu không khỏi hài lòng khi thấy lần này không có trung gian hay phí tổn nào bị cắt xén - cậu lấy được 95% tổng số tiền thưởng.
Đang định bước ra khỏi phòng, viên hải quân dường như sực nhớ ra điều gì. Hắn vỗ trán: "À, đúng rồi! Hồi sáng Phó Đô Đốc Garp có nói, sau khi ngươi đổi thưởng xong thì đến sân gặp hắn!"
Bước chân của Freeman đột nhiên khựng lại giữa chừng. Cậu chậm rãi quay đầu, ánh mắt đen thẳm nhìn viên hải quân, trầm giọng: "Ngươi vừa nói ai đợi ta?"
Viên hải quân không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Freeman, vẫn hồn nhiên trả lời.
"Phó Đô Đốc Garp! Ngươi không biết ông ấy sao? Một trong những anh hùng của Hải Quân đấy! Không biết sao ông ấy lại quan tâm đến ngươi..."
Freeman trầm mặc một lúc, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác. Garp, vị phó đô đốc lừng danh, kẻ được mệnh danh là "Anh Hùng Hải Quân." Sự xuất hiện của nhân vật này làm cậu cảm thấy không ổn.
"Không lý nào hắn lại để mắt đến ta chỉ vì đổi tiền thưởng... chẳng lẽ vì Fenrir?"
Freeman đứng lặng một lúc, nhưng rồi thở dài. Đối với một nhân vật như Garp, trốn tránh chắc chắn không phải là lựa chọn. Cậu bước ra khỏi phòng, hướng về phía sân tập như lời hải quân nói, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy tính những khả năng có thể xảy ra.
Freeman bước vào sân huấn luyện, cảnh tượng trước mắt khiến cậu có chút kinh ngạc. Dưới trời tuyết lạnh giá, các hải quân vẫn không ngừng tập luyện, những tiếng hô vang hòa cùng hơi thở mờ trong không khí lạnh.
Giữa sân, Freeman ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc. Người đội chiếc mũ chó hôm qua - không ai khác chính là Phó Đô Đốc Garp, một trong những huyền thoại của Hải Quân.
Cậu thầm trách bản thân vì đã không nhận ra hắn ngay từ đầu. Garp, với dáng vẻ thoải mái, đang ngồi trên một chiếc ghế dài, nhâm nhi một chiếc donut lớn.
Thấy Freeman tiến lại gần, hắn lập tức đứng dậy, vỗ tay phủi vụn bánh trên áo và nở nụ cười sang sảng.
"Ha ha ha! Thiếu niên, muốn làm hải quân không?" Garp nói lớn, ánh mắt sáng quắc đầy hứng thú.
Freeman giật mình trước lời mời bất ngờ này. Cậu không nghĩ mình lại được trực tiếp chiêu mộ bởi một nhân vật huyền thoại như Garp. Dẫu vậy, cậu vẫn giữ bình tĩnh, khẽ lắc đầu và từ chối.
"Xin lỗi, nhưng tôi vẫn thích công việc thợ săn của mình hơn." Freeman đáp, giọng điềm tĩnh.
Garp không tỏ vẻ thất vọng, thay vào đó, hắn cười lớn hơn nữa. "Vậy sao? Ha ha! Ngươi đúng là có khí chất đặc biệt, không giống người thường."
Ánh mắt của Garp chợt trở nên sắc bén, khác hẳn với vẻ ngoài bình thản lúc nãy. Freeman cảm nhận rõ áp lực từ cái nhìn ấy. Dường như vị phó đô đốc đang đánh giá từng chi tiết trên người cậu. Freeman bất giác cảm thấy khó chịu, như thể mọi bí mật của mình đều bị lột trần.
Trong lòng cậu báo động. "Hắn... Hắn đã nhìn ra cái gì sao? Chẳng lẽ liên quan đến năng lực của mình? Hay là chuyện Fenrir?"
Như đoán được suy nghĩ của Freeman, Garp tiếp lời, giọng nói trầm nhưng vẫn mang ý cười. "Ngươi có một sức mạnh rất thú vị, thiếu niên. Ta chỉ tò mò, tại sao một kẻ như ngươi lại không chọn đứng về phía chính nghĩa?"
Freeman hơi sững người trước câu hỏi này, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. "Chính nghĩa sao?" Cậu nhếch môi, đáp gọn: "Tôi không nghĩ mình đủ tư cách để bàn đến điều đó. Công việc thợ săn hải tặc đã là cách tốt nhất để tôi tồn tại rồi."
Garp bật cười, tiếng cười vang dội cả sân. "Ha ha ha! Ngươi thật thú vị, đúng là một kẻ không dễ thuyết phục. Nhưng không sao, ta chỉ muốn hiểu thêm về ngươi thôi. Đừng căng thẳng quá!"
Dù lời nói có vẻ thân thiện, nhưng Freeman không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh mắt sắc lạnh của Garp như cảnh cáo rằng hắn có thể nghiền nát cậu bất cứ lúc nào.
Freeman vừa quay người muốn bước đi, sau khi chào từ biệt, đột nhiên tiếng nói của Garp vang lên phía sau, bình thản như đang trò chuyện về một điều hết sức đơn giản.
"Thế có thể cho ta biết, ai đã dạy ngươi Lục Thức được không?"
Bước chân Freeman khựng lại ngay lập tức. Toàn thân cậu cứng ngắc, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Nuốt khan một ngụm nước bọt, cậu định trả lời, nhưng Garp lại tiếp tục, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa như kể chuyện.
"Chính Phủ Thế Giới sẽ không bao giờ dạy Lục Thức cho ngư nhân. Kể cả trong Hải Quân, cũng không phải ai muốn học là học được. Chỉ những người đạt đến Thiếu Tá hoặc cao hơn, hoặc được xác nhận đủ năng lực, mới được truyền thụ. Vậy ngươi học từ đâu ra?"
Freeman trầm mặc, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán. Cậu biết lời của Garp là sự thật, nhưng việc này đã vượt quá dự đoán của cậu. Một lúc lâu sau, cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh, trả lời bằng một câu nói ngắn gọn:
"Tôi học từ sách."
Lời nói khô khốc thoát ra khỏi miệng cậu, trong khi Freeman cảm thấy như đang chờ đợi một bản án từ vị Phó Đô Đốc đáng sợ này. Bầu không khí như ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió lạnh thổi qua sân huấn luyện.
Bất ngờ, tiếng cười vang dội của Garp phá tan sự im lặng. Ông cười lớn đến mức các hải quân xung quanh cũng tò mò quay đầu nhìn.
"Ha ha ha! Từ sách sao? Thật thú vị! Ngươi không nói dối, thiếu niên, ta có thể nhận ra điều đó!" Garp nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú kỳ lạ.
"Thế ngươi thật sự không muốn gia nhập Hải Quân sao? Với tiềm năng của ngươi, chắc chắn sẽ làm nên chuyện đấy!"
Freeman vẫn không đáp. Cậu cúi đầu im lặng, không dám đối mặt với ánh mắt của Garp. Sau một hồi, thấy Freeman vẫn giữ vẻ kín tiếng, Garp cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu và quay đi.
Nhìn bóng lưng Freeman chạy trối c·hết khỏi sân huấn luyện, nụ cười trên mặt Garp dần thu lại. Đôi mắt sắc bén của hắn thoáng ánh lên một tia trầm tư, khóe miệng khẽ cong xuống như đang nhớ về điều gì đó. Hình bóng của một người hiện lên trong tâm trí hắn, gợi lại những ký ức đã bị chôn giấu.
"Thằng nhóc này... không thể là trùng hợp được." Garp khẽ thì thầm, giọng nói tràn đầy sự phức tạp.
Nhìn về hướng Freeman biến mất, ông khẽ lắc đầu, rồi thở dài, như tự nói với chính mình:
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, con của ta... Chính Phủ Thế Giới không phải thứ mà ngươi có thể tùy tiện động vào."
Trong khoảnh khắc đó, vẻ hùng hồn thường ngày của Garp biến mất, chỉ còn lại hình bóng của một người cha đầy bất lực trước sự lựa chọn của con mình. Ông đứng lặng giữa sân huấn luyện, để gió tuyết lạnh buốt quét qua, cuốn đi từng tiếng thở dài nặng nề.