Freeman đứng trên boong thuyền, nhìn con tàu đã gần như tả tơi sau những trận chiến và hành trình đầy khó khăn. Phần sàn bị phá nát trong trận đấu với băng hải tặc Golden Wolf vẫn chưa kịp sửa chữa, nay lại thêm cột buồm gãy đổ trong cơn bão dữ vừa nãy.
Gió biển thổi qua mang theo tiếng rên rỉ của gỗ mục và những mảnh vải rách từ buồm còn sót lại, khiến cậu không khỏi nhíu mày lo lắng.
Riku, dù đang băng bó và nghỉ ngơi, vẫn tỏ ra áy náy. Hắn ta bước ra, thở dài:
"Thuyền trưởng, xin lỗi, nhưng lúc đó tôi lo ngài gặp nguy hiểm nên phải dốc hết sức tăng tốc... không ngờ lại làm con thuyền đến mức này."
Freeman lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Không trách ngươi được. Lúc đó mà không chạy nhanh, có khi chúng ta đã chìm từ lâu. Nhưng giờ phải tính toán chi phí sửa chữa thôi."
Trong lòng, Freeman thầm tính toán. Lần này tiền sửa chữa con thuyền chắc chắn không hề nhỏ. Dù rằng hải âu đã cứu cậu một bàn thua trông thấy khi vớt lên không ít chiến lợi phẩm từ xác tàu Golden Wolf, nhưng chúng vẫn không đủ để trang trải hết số tiền khổng lồ này.
Freeman lấy từng chiến lợi phẩm, lần lượt kiểm tra và phân loại.
Một thùng chứa đầy các món trang sức sa xỉ phẩm, dù là thời đại nào cũng luôn có giá trị lớn. Freeman nhẩm tính sơ qua, số này có thể đổi được khoảng 1 đến 5 triệu beli nếu gặp người mua phù hợp.
Hai mươi phần bản đồ cũ kỹ, trong đó có một tấm giống bản đồ kho báu nhưng hoàn toàn khó hiểu với cậu. Kim la bàn vĩnh cửu đi kèm là một món đồ quý, nhưng Freeman vẫn chưa quyết định nên giữ lại hay bán đi.
Gần mười khẩu súng kèm theo hai hộp đạn. Đặc biệt trong thời đại này, v·ũ k·hí có giá trị cao không chỉ vì công dụng mà còn vì tính hiếm hoi. Freeman ước tính số này có thể bán được hơn 500 ngàn beli.
Một người b·ị b·ắt giữ trong trạng thái b·ất t·ỉnh, nhìn qua thì Freeman đoán đây là một năng lực giả sở hữu trái ác quỷ.
Mặc dù món hàng này có thể mang lại giá trị lớn nếu đem bán, Freeman thầm nghĩ: "Đây không phải thứ ta muốn giao dịch. Chắc chắn không phải."
Phần thưởng lớn nhất trong lần này là đầu của thuyền trưởng Fenrir cùng với lá cờ băng hải tặc, vốn là biểu tượng cho sự diệt vong của một băng hải tặc khét tiếng. Tổng giá trị treo thưởng cho Fenrir và băng của hắn lên tới 69 triệu beli.
Tổng cộng tài sản hiện tại, nếu toàn xử lý, có thể thu được khoảng hơn 70 triệu beli. Dù vậy, số tiền này chỉ đủ sửa chữa thuyền, trả tiền khám bệnh cho Riku và mua thêm lương thực dự trữ. Còn việc thay mới hay nâng cấp trang bị cho con tàu vẫn còn xa vời.
Freeman nhìn về phía thiếu nữ tóc xanh lam vẫn nằm b·ất t·ỉnh trên sàn tàu, ánh mắt có chút lo lắng. Dù muốn hỏi đối phương một số chuyện, nhưng nhìn tình trạng của cô gái, xem ra hoàn toàn không có cách.
"Riku, ngươi dẫn nàng đến chỗ của Dr. Kureha khám xem thế nào. Ta không muốn có n·gười c·hết trên tàu này." cậu nói, chỉ tay về phía cô gái. Riku gật đầu, tuy chân đang bó bột nhưng vẫn cố gắng dìu cô gái lên vai, chuẩn bị lên bờ.
Freeman quay sang đóng gói đầu của Fenrir và lá cờ của băng hải tặc Golden Wolf vào một cái túi lớn, cẩn thận thắt chặt dây. Đây là chiến lợi phẩm quan trọng nhất, không thể sơ suất. Cậu nhíu mày nhìn con tàu tả tơi lần nữa trước khi bước xuống bến.
"Tình hình con tàu thế này, phải sửa chữa ngay. Ta sẽ đi đổi thưởng chỗ trú đóng hải quân trên đảo Drum. Riku, ta giao con bé cho ngươi. Chăm sóc tốt đừng để xảy ra chuyện gì."
Freeman chạy băng băng trên bãi biển, đôi chân cậu đạp mạnh xuống lớp tuyết mềm, để lại những dấu chân sâu hoắm kéo dài dọc theo bờ biển.
Gió biển lạnh buốt không làm giảm tốc độ của cậu, đôi mắt đầy quyết tâm hướng về phía căn cứ hải quân nằm ở đầu kia hòn đảo. Dù vậy, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ về Fenrir và những điều kỳ lạ mà cậu phát hiện ra trong trận chiến.
Dựa vào sức mạnh chiến đấu và mức độ nguy hiểm của hắn, mức tiền thưởng 40 triệu beli này có gì đó không đúng. Với khả năng hủy diệt của Fenrir, mức treo thưởng ít nhất phải là 60 triệu beli trở lên.
"Sao hắn lại giữ mức thưởng thấp như vậy? Chẳng lẽ Fenrir cố tình ẩn mình, không muốn thu hút sự chú ý của các thế lực lớn?"
Nghĩ đến phong cách chiến đấu của Fenrir, Freeman không khỏi cau mày. Cách hắn chiến đấu rất kỳ lạ, cứ như được huấn luyện bài bản để trở thành một tử sĩ. Mỗi đòn t·ấn c·ông của hắn đều hướng đến những điểm yếu chí mạng, thậm chí sẵn sàng chịu tổn thương để đổi lấy một cú đánh chí tử.
Loại chiến thuật này không giống một hải tặc thông thường, mà giống như được đào tạo đặc biệt từ một tổ chức nào đó.
Và cuối cùng, Freeman nhớ lại hình dạng kỳ dị của Fenrir ngay cả sau khi hắn đ·ã c·hết. Thuyền trưởng băng Golden Wolf không hề giống một trái ác quỷ năng lực giả. Hắn c·hết nhưng cơ thể không trở về hình dạng người, mà vẫn giữ nguyên là hình dạng người sói.
"Điều này không thể xảy ra với năng lực của hệ Zoan bình thường. Chẳng lẽ... hắn là bị cải tạo? Nhưng ai lại có khả năng thực hiện điều đó?"
Những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến Freeman càng thêm nghi hoặc. Cậu không thể gạt bỏ suy nghĩ rằng Fenrir và băng Golden Wolf có thể liên quan đến một tổ chức ngầm nào đó. Nếu vậy, cậu cần phải cẩn thận hơn khi giao phần thưởng này cho hải quân.
Sau một quãng đường dài, Freeman rốt cuộc cũng thấy ánh sáng từ căn cứ hải quân le lói phía xa. Cậu siết chặt túi chiến lợi phẩm, chuẩn bị tinh thần đối mặt với những câu hỏi và ánh mắt soi xét của các sĩ quan hải quân.
Freeman bước qua các con phố đông đúc, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng trong không khí giá lạnh. Những tiếng cười nói, mùi đồ nướng thơm lừng, và âm thanh của cuộc sống náo nhiệt làm cậu không khỏi cảm thấy lạ lùng. Dù cái lạnh nơi đây đáng sợ, nhưng người dân vẫn sống một cách sôi động đến bất ngờ.
Khi đến gần căn cứ hải quân, cậu bị choáng bởi hàng dài người đang đứng xếp hàng bên ngoài, trong đó có nhiều bác sĩ trẻ tuổi mang theo túi hành lý và dụng cụ y tế. Tò mò, cậu dừng lại hỏi một người dân vừa đi ngang qua, một ông lão gầy gò nhưng trông lanh lợi.
"Chuyện gì mà đông người thế này, thưa bác?" Freeman lịch sự hỏi.
Ông lão nhếch mép run rẩy, mặc dù bị cậu ngoại hình dọa nhưng vẫn trả lời, giọng khàn khàn: "Cậu chắc không biết rồi. Hải quân đang chiêu mộ lính quân y. Đảo Drum vốn thừa bác sĩ, nhưng bọn trẻ tuổi muốn ra ngoài thế giới, tìm cơ hội, kiếm tiền lớn. Mà hải quân trả lương không tệ, lại còn có danh tiếng. Nên dân chúng mới tập trung như vậy đấy."
Freeman gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng không khỏi lắc đầu ngao ngán. Vậy thì đám sĩ quan hải quân chắc chắn đang bận rộn. Chuyện đổi thưởng chắc chắn sẽ bị hoãn lại, có khi phải chờ vài ngày nữa.
Nhìn trời đã tối, cậu quyết định trước mắt nên tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Dù sao, chờ một đêm cũng không phải vấn đề. Đổi thưởng cũng không gấp đến mức để mình phải chen lấn giữa đám người này.
Ngay lúc quay người, ánh mắt Freeman khựng lại trong giây lát, ánh mắt không rời khỏi người kia. Bóng dáng cao lớn bước đi mạnh mẽ, bộ quân phục chỉnh tề khiến hắn trông đầy uy nghiêm, nhưng chính cái "đầu chó" kỳ quái kia làm cậu không khỏi nhíu mày. Đôi tai dài rũ xuống, cùng cái miệng hé mở như đang ngậm chặt một thứ gì đó – nếu không quan sát kỹ, thật sự có thể lầm tưởng đây là một Mink.
Freeman híp mắt quan sát, cố tìm hiểu. "Tộc Mink? Không đúng..." Cậu chợt nhận ra, chẳng qua là một người bình thường đội mũ hình đầu chó mà thôi. Nhưng nhìn kỹ lại, cái mũ đó quá chi tiết, từ từng sợi lông giả đến ánh mắt như có hồn, đều khiến người ta lầm tưởng đây là một phần cơ thể thật.
Hơn nữa, cách chiếc mũ ôm sát vào đầu người mặc lại khiến Freeman có cảm giác quái dị, như thể đầu chó đang "gặm" lấy đầu người rồi bị mắc kẹt lại. Từng chuyển động của người kia càng làm hình ảnh trở nên sống động một cách đáng sợ.
Freeman lắc đầu, cười nhạt: "Người hải quân này đúng là có phong cách kỳ lạ. Đội cái thứ này đi tuần tra, không biết làm để dọa người hay để gây cười nữa."
Tuy nghĩ vậy, Freeman vẫn không thể hoàn toàn rũ bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng. "Cái mũ đó... trông khá quen." Cậu nhủ thầm, rồi quyết định không bận tâm thêm, nhanh chóng rời đi tìm một nơi nghỉ ngơi.
Đối phương cũng thoáng liếc qua Freeman, đôi mắt sắc bén lóe lên ánh nghi ngờ, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, bước vào một con hẻm khác.
Vứt bỏ suy nghĩ đó qua một bên, Freeman tiếp tục rảo bước, ánh mắt lướt qua các tòa nhà gỗ hai bên đường, tìm một quán trọ yên tĩnh.
Sau một hồi tìm kiếm, Freeman cuối cùng cũng tìm thấy một căn nhà gỗ nhỏ nằm trên đồi, cách thị trấn một đoạn khá xa.
Chủ nhà cho thuê với giá cao hơn hẳn các nơi trong thị trấn, nhưng đổi lại, căn nhà này có tầm nhìn thoáng đãng, bao quát cả thị trấn phía dưới lẫn những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa. Freeman không nghĩ ngợi nhiều, trả tiền trước rồi nhận chìa khóa.
Cậu biết rõ với ngoại hình ngư nhân của mình, việc tìm một nơi lưu trú trong thị trấn là điều không dễ dàng. Nhiều người dân vẫn giữ khoảng cách và ánh mắt e dè với cậu, dù cậu không gây ra bất kỳ rắc rối nào. Nhưng Freeman đã quen với điều đó. Căn nhà gỗ trên đồi, tuy đắt đỏ, nhưng ít nhất mang lại sự yên tĩnh và riêng tư mà cậu cần.
Vào trong nhà, Freeman đốt lò sưởi. Dù bản thân không cảm thấy lạnh, nhưng cậu nghĩ: "Đã trả tiền thuê, không dùng thì thật phí phạm." Ngọn lửa trong lò sưởi dần bập bùng, mang lại cảm giác ấm áp và ánh sáng dịu nhẹ cho không gian gỗ nhỏ nhắn.
Không muốn để thời gian trôi qua một cách lãng phí, Freeman lục lọi trong hành lý và lấy ra một quyển sách thuốc dày cộp mà cậu đã mượn từ Dr. Kureha trước khi rời đi.
Quyển sách bìa cứng, các trang giấy vàng ố, nhưng thông tin bên trong thì vô cùng chi tiết. Dr. Kureha đã viết tay không ít ghi chú bên lề, từ cách sử dụng đến các công dụng độc đáo của từng loại thực vật.
Freeman mở sách ra, ánh lửa từ lò sưởi hắt lên trang giấy, tạo ra một không gian ấm áp nhưng không kém phần tập trung. Cậu lật từng trang, tìm kiếm những thông tin liên quan đến các loài thực vật có khả năng hỗ trợ hoặc tăng cường sức mạnh của bản thân.
Trong suy nghĩ của Freeman, việc tận dụng Huyết Quỷ Thuật để dung hợp thêm thực vật phù hợp là một phần không thể thiếu trong hành trình cải thiện sức mạnh của mình.
Sau một thời gian cùng nhau nghiên cứu và so sánh, Freeman, Hajime và Nanami đã phần nào hiểu rõ nguyên nhân vì sao Huyết Quỷ Thuật mà họ kế thừa từ Nanami lại là "bảng trắng."
Hóa ra, khi họ nhận được năng lực từ nhau, những gì họ sở hữu chỉ là phần cơ sở, tức là nền tảng căn bản nhất của sức mạnh. Các kỹ năng nâng cao hoặc mở rộng được xây dựng dựa trên cơ sở đó không hề đi kèm.
Ví dụ, Hajime nhận được ba loại Haki cùng Lục Thức từ Freeman, nhưng cậu chỉ sở hữu chúng ở dạng cơ bản nhất. Những chiêu thức nâng cao như "Đại Pháo Không Khí" hay "Liên Hoàng Không Khí Trảm" của Freeman, Hajime chỉ biết đến qua ký ức chứ không thể tự mình sử dụng.
Đồng lý, Freeman dù kế thừa Huyết Quỷ Thuật từ Nanami, cũng không thể sử dụng được các năng lực nâng cao mà cô từng phát triển, như "Mộng Mưa Hoa Anh Đào" hay "Phong Ngữ Sinh Hoa."
Chính điều này dẫn đến sự khác biệt rõ ràng trong cách họ phát triển sức mạnh.
Hajime, sau khi dung hợp với sức mạnh từ Nanami và Freeman, phát triển Haki Quan Sát thành Cảm Giác Nguy Hiểm, giúp cậu cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần trong phạm vi rộng.
Freeman, vốn quen thuộc với lối chiến đấu tốc độ cao, đã nâng cấp Haki Quan Sát của mình thành Gia Tốc Suy Nghĩ, cho phép cậu suy nghĩ và đưa ra quyết định siêu nhanh trong chiến đấu, khiến mọi thứ như chậm lại dưới góc nhìn của cậu.
Nanami, với bản năng tự nhiên và sự kết nối mạnh mẽ với thực vật, lại phát triển Haki Quan Sát thành khả năng Giao Tiếp Với Động Thực Vật, cho phép cô lắng nghe và hiểu được suy nghĩ của chúng, từ đó điều khiển hoặc sử dụng chúng hiệu quả hơn.
Ba người dần nhận ra rằng, dù sức mạnh ban đầu của họ đến từ cùng một nguồn gốc, cách mà nó phát triển lại hoàn toàn phụ thuộc vào từng cá nhân. Điều này không chỉ là một thách thức, mà còn mở ra vô số khả năng mới, giúp họ khám phá ra những giới hạn và tiềm năng chưa từng nghĩ tới.