Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 29: Đám người Hành Tinh Đen.



Chương 29: Đám người Hành Tinh Đen.

Hajime cẩn thận núp vào một góc tối trong hang động, hơi thở trở nên nhẹ nhàng nhất có thể. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, vọng lại từ sâu trong hành lang đá. Cậu nhắm mắt, kích hoạt Haki Quan Sát, cảm nhận được hai bóng người đang tiến đến.

Một người mặc bộ đồ bảo hộ màu xám, dáng vẻ mạnh mẽ, giọng nữ trẻ trung vang lên, rõ ràng mang theo chút khó chịu:

"Bằng chứng đã thu thập đủ, các ngươi định khi nào hành động? Đợi đến khi đám người Hành Tinh Đen càn quét xong cả hành tinh này chắc?"

Người đi cùng, mặc một bộ đồ tương tự nhưng dáng vẻ già dặn hơn, giọng nam trầm tĩnh trả lời:

"Chúng ta sẽ hành động ngay sau khi kiểm tra hoàn tất. Ngươi cũng biết mà, đám Hành Tinh Đen không phải loại có thể đối phó trong một sớm một chiều. Chúng ta cần một kế hoạch chi tiết để triệt tiêu toàn bộ thế lực của chúng."

Nữ nhân nhướng mày, thái độ rõ ràng không hài lòng: "Các ngươi lúc nào cũng vậy, vẫn thích diễn cái màn 'chúa cứu thế' rườm rà ấy. Sao không trực tiếp đánh úp bọn chúng cho xong?"

Người đàn ông không đáp ngay, chỉ dừng lại vài giây, rồi thở dài: "Nếu làm thế, chúng ta không khác gì bọn chúng. Để bảo vệ hành tinh này và dân cư nơi đây, chúng ta cần phải cẩn trọng từng bước một. Ngươi hoàn toàn biết điều đó."

Nữ nhân bĩu môi, không nói gì thêm, nhưng rõ ràng vẫn không đồng tình. Cả hai tiếp tục trao đổi thêm vài câu ngắn gọn rồi rời đi, tiếng bước chân nhỏ dần.

Hajime vẫn giữ im lặng, chỉ đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất, cậu mới dám thở phào. Những lời nói vừa rồi khiến cậu rơi vào trầm tư. "Bằng chứng? Hành Tinh Đen? Hành động?" Có vẻ như trên hành tinh Koya Koya không chỉ có mâu thuẫn giữa người dân và Hành Tinh Đen mà còn tồn tại một thế lực thứ ba.

Cậu tự hỏi hai người này là ai. Rõ ràng, giọng điệu và cách họ nói chuyện không giống như người dân bản địa. Càng đáng ngờ hơn, họ lại biết rất rõ về Hành Tinh Đen. Hajime cảm nhận được, tình hình ở hành tinh này phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Nhìn lại hang động đầy những viên Đá Ly Tâm phát sáng, Hajime tự nhủ:

"Có lẽ mình đã vô tình cuốn vào một chuyện lớn rồi. Nhưng trước tiên, phải tìm cách rời khỏi đây và báo cho Roppu biết..."

Cậu cẩn thận Độn Thổ ngược lại theo đường đã đi, vừa đi vừa nghĩ cách xử lý thông tin mình vừa nghe được.

. . .

Hajime quay trở lại khu vực nhà của Roppu, bất ngờ thấy nhóm Nobita đang vật lộn với mấy chiếc lều trại. Nobita, như thường lệ, bị tấm lều của mình quất bay, loạng choạng ngã xuống đất.

"Nobita, cậu lại gặp rắc rối gì nữa đây?" Hajime vừa nói vừa bước lại gần, nửa cười nửa trách móc.

"Tớ không biết cái lều này làm sao nữa, nó không nghe lời tớ!" Nobita lúng túng xoa đầu, trong khi chiếc lều cứ phất phới như cố tình trêu chọc cậu.



Hajime lắc đầu, xắn tay áo bước vào giúp. Sau vài phút hợp lực, cuối cùng họ cũng dựng xong chiếc lều, dù cả hai đều mệt mỏi. Nobita cười hì hì:

"Thấy chưa, có bạn bè thì việc gì cũng dễ dàng hơn!"

Hajime cũng cười đáp: "Vậy lần sau cậu nhớ tự học cách làm đi, Nobita."

Trên đồng bằng xanh mát, bốn chiếc lều lớn được dựng lên gọn gàng, bên cạnh là một khoảng đất trống thích hợp để nhóm sinh hoạt. Gió thổi qua mang theo hương thơm của cỏ cây, tạo nên không khí mát lành, dễ chịu.

Cả nhóm bắt đầu bận rộn lấy đồ từ túi thần kỳ sơ cua của Nobita. Shizuka sắp xếp dụng cụ nấu ăn, Suneo và Jaien lục tìm đồ chơi. Hajime cũng mang một ít đồ từ Ví Thần Kỳ ra, lắp ráp và sắp xếp vào chiếc lều của mình.

Đang lúc mọi người định bàn tiếp các hoạt động, bụng ai cũng đồng loạt kêu lên.

"Hả? Mọi người chưa ăn gì sao?" Hajime nhướng mày hỏi.

Nobita gãi đầu cười gượng: "Tớ nghĩ mọi người đều ăn rồi chứ. Tớ cũng chưa ăn gì cả!"

Shizuka thở dài: "Vậy giờ phải làm sao đây? Không thể làm gì mà đói bụng như thế này được."

Nobita nhanh chóng nảy ra ý tưởng:

"Hay chúng ta ra sông câu cá đi! Tớ thấy chỗ đó có nhiều cá lắm!"

Shizuka cắt ngang: "Trước khi làm gì, tớ nghĩ chúng ta nên ăn chút bánh ngọt lót dạ trước đã."

Jaien và Suneo gật đầu tán thành, nhưng cũng không quên chuẩn bị đồ nghề câu cá.

"Bọn tớ sẽ chuẩn bị cần câu và mồi cá. Nếu cần thì gọi bọn tớ nhé!" Suneo nói, tay ôm một thùng dụng cụ câu cá.

"Hay rủ Roppu đi cùng nhỉ?" Jaien gợi ý.

Hajime lắc đầu, chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ của Roppu: "Cậu ấy bận đi học rồi. Đừng làm phiền cậu ấy, tụi mình tự xử lý thôi."

Ven sông, bầu không khí rộn ràng tiếng cười nói khi cả nhóm thi nhau câu cá. Mỗi người tập trung vào cần câu của mình, với hy vọng bắt được một món quà bất ngờ từ dòng nước.



Shizuka bất ngờ reo lên: "Tớ kéo được cái gì đó rồi!"

Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy cô kéo lên một cái vỏ sò khổng lồ, bề mặt óng ánh ngọc trai. Nhưng khi vừa kéo lên khỏi mặt nước, cái vỏ sò bất ngờ phun ra một luồng mực đen, trúng thẳng vào mặt Nobita.

"Aaa! Làm gì mà nhắm trúng mình chứ!" Nobita hét lên, vừa lau mặt vừa nhăn nhó.

Suneo và Jaien cũng gặp rắc rối của riêng mình. Hai mồi câu của họ vô tình mắc vào nhau, khiến cả hai phải kéo qua kéo lại, gân cổ cãi vã.

"Là tại cậu ném không đúng chỗ!" Suneo hét.

"Rõ ràng là cậu quăng mồi qua chỗ của tớ!" Jaien không chịu thua.

Cả hai kéo mạnh một cái, cuối cùng cần câu bật lên làm cả hai ngã chổng vó, tiếng cười vang khắp bờ sông.

Nobita tiếp tục với hy vọng lớn hơn. Cần câu của cậu bất ngờ rung lên mạnh mẽ, Nobita hét lên:

"Mọi người, giúp tớ! Chắc là cá lớn đây!"

Cả nhóm quay lại, chỉ thấy Nobita kéo lên một con cá vàng khổng lồ, lớp lông xung quanh như bờm sư tử, ánh sáng lấp lánh dưới nắng. Nhưng ngay khi con cá mở mắt, nó phát ra tiếng gầm nhỏ làm Nobita hoảng sợ, thả rơi cả cần câu lẫn cá xuống nước.

"Nobita! Sao cậu lại thả mất rồi!" Hajime thở dài.

Phần mình, Hajime có vẻ "bình thường" nhất. Cậu chăm chú câu và bắt được mấy con Cá Nhảy Ếch. Tuy nhiên, vấn đề xảy ra khi Hajime bỏ chúng vào thùng.

"Chúng nhảy ra mất rồi!" Hajime chán nản nhìn những con cá liên tục bật lên khỏi thùng như đang chơi đùa với cậu.

Jaien cười lớn: "Hajime, cậu phải lấy nắp đậy lại chứ! Để tớ chỉ cậu cách!"

Bầu trời vang lên âm thanh xé gió, phá vỡ không khí vui vẻ bên bờ sông. Một chiếc phi thuyền màu đen to lớn bay ngang qua, để lại một đường khói dài trên nền trời. Nobita và Hajime ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt căng thẳng theo dõi chiếc phi thuyền khuất dần.

Shizuka nhận ra sự khác thường, hỏi:

"Có chuyện gì vậy hai cậu? Sao cả hai nhìn nghiêm trọng thế?"



Hajime trầm ngâm, không trả lời ngay. Nobita thay cậu lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng:

"Đó là phi thuyền của đám người Hành Tinh Đen. Bọn chúng là một nhóm kẻ xấu chuyên ức h·iếp người dân trên hành tinh Koya Koya."

Suneo ngạc nhiên:

"Không có ai đến bắt bọn họ sao? Phi thuyền lớn như thế, chẳng lẽ không có cách nào ngăn chặn?"

Nobita lắc đầu, nét mặt trầm xuống: "Roppu từng nói bọn chúng có quan hệ rất rộng rãi. Trong Tòa Án Vũ Trụ Tối Cao và Cục Cảnh Sát Vũ Trụ, có không ít người đứng về phía chúng. Dù người dân gửi rất nhiều thư cầu cứu, nhưng phản hồi luôn là thiếu chứng cứ, nên không làm gì được."

Jaien tức giận đập tay xuống đất: "Thật quá đáng! Sao lại có những kẻ như thế chứ!"

Không khí trầm hẳn xuống. Mọi người không còn tâm trạng câu cá nữa. Họ nhanh chóng giải quyết đống cá vừa nướng xong rồi cùng nhau quay về lều. Trên đường đi, cả nhóm im lặng, mỗi người đều mang theo tâm trạng nặng nề, đặc biệt là Nobita và Hajime. Cả hai thầm nghĩ phải tìm cách để giúp đỡ người dân nơi đây, dù chỉ là chút ít.

Trên thực tế, đám người Hành Tinh Đen sở hữu sức mạnh vượt trội nhờ khoa học kỹ thuật tiên tiến. Nhưng những kẻ đóng quân trên hành tinh Koya Koya lại chỉ là lính thường, chủ yếu giữ vai trò duy trì sự kiểm soát và thực hiện các giao dịch lợi ích.

Người dân hành tinh Koya Koya không phải chưa từng nghĩ đến việc phản kháng, mà là họ hoàn toàn không có khả năng.

Hệ thống v·ũ k·hí trên hành tinh chủ yếu là súng năng lượng, được sử dụng để tự vệ. Nhưng ngay cả những khẩu súng này cũng vô cùng khan hiếm, với tỷ lệ mấy trăm người mới sở hữu một khẩu.

Tình trạng thiếu thốn về trang thiết bị, kết hợp với sự đàn áp từ đám người Hành Tinh Đen, khiến họ không thể tổ chức một cuộc nổi dậy quy mô lớn.

Hajime đã điều tra và phát hiện ra một sự thật đáng buồn khác, hơn một nửa dân số trên hành tinh Koya Koya không phải người bản địa, mà là người di cư từ Hành Tinh Ban Mai - một hành tinh từng trù phú nằm cách đây sáu dãy thiên hà.

Hành tinh đó đã bị chính đám người Hành Tinh Đen phá hủy cách đây nhiều năm, buộc cư dân phải lang thang tìm kiếm nơi trú ẩn mới.

Cảm giác nặng nề bủa vây Hajime. Cậu hiểu rằng, dù ở Koya Koya, đám người Hành Tinh Đen chỉ là nhóm nhỏ, nhưng sức mạnh kỹ thuật của chúng đã đủ để nghiền nát bất kỳ ý đồ phản kháng nào. Hơn nữa, những người tị nạn từ Hành Tinh Ban Mai vốn đã trải qua đau thương và mất mát, giờ chỉ mong mỏi có một cuộc sống yên bình, dù phải chịu sự kiểm soát khắc nghiệt.

Dù rằng nhóm bạn hoàn toàn có thể dựa vào các bảo bối của Doraemon để giải quyết đám người Hành Tinh Đen đang đóng quân tại đây, nhưng Hajime hiểu rõ vấn đề không chỉ dừng lại ở đó.

Đám người Hành Tinh Đen còn lại, với mạng lưới rộng lớn và mối quan hệ chằng chịt, chắc chắn sẽ không để yên cho hành tinh Koya Koya. Một khi chúng nhận được thông tin về thất bại tại đây, những biện pháp trả thù đáng sợ hơn sẽ được triển khai và những hành động này khó mà đoán trước được.

Hajime nhớ rõ trong nguyên tác, ngay cả một tên cán bộ cao cấp của Hành Tinh Đen cũng sở hữu một quả bom phá hủy tinh cầu. Thứ v·ũ k·hí kinh khủng này không chỉ đe dọa mạng sống của toàn bộ hành tinh mà còn cho thấy sự nguy hiểm và điên cuồng của tổ chức này.

Điều này giống như việc đạn h·ạt n·hân rơi vào tay những kẻ khủng bố - một kịch bản đủ khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình.

Từ đây, Hajime càng nhận ra rằng đối thủ không đơn thuần là những kẻ áp bức thông thường mà là một thế lực sẵn sàng sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để duy trì quyền kiểm soát. Nếu không xử lý khéo léo, hành tinh Koya Koya có thể sẽ trở thành một "Hành Tinh Ban Mai" thứ hai, bị hủy diệt hoàn toàn bởi những bàn tay lạnh lùng và tàn nhẫn.

Không khỏi Hajime nghĩ đến hai người thần bí trong hang động Đá Ly Tâm, cậu cảm giác đối phương có thể giúp được nhưng lại không biết cách tìm đối phương, cậu thầm ảo não.