Trên đường đến nhà Nobita, Hajime vừa bước đi vừa trầm ngâm suy nghĩ. Cậu tự hỏi làm cách nào để mượn được một trong những bảo bối của Doraemon. Dù đã quen biết với Nobita và Doraemon hơn một tháng, cậu vẫn không chắc liệu mình có thể dễ dàng mượn bảo bối hay không. Trong nguyên tác, Doraemon luôn dành bảo bối để giúp đỡ nhóm Nobita, nhưng ngoài họ ra, dường như chẳng ai thực sự được hưởng lợi từ chúng.
Cậu nhớ rằng thậm chí cả Dekisugi, một nhân vật thông minh và thân thiện trong nhóm cũng chưa từng có cơ hội được Doraemon cho mượn bảo bối. Dekisugi chỉ xuất hiện như một người bạn góp mặt trong các cuộc trò chuyện hay bài tập ở trường, nhưng lại chưa bao giờ thực sự trở thành người sử dụng bảo bối.
Đối với Hajime, điều này là một thách thức lớn. Cậu hiểu rằng Doraemon vốn rất cẩn trọng và không dễ dàng giao bảo bối cho người khác. Đặc biệt là những bảo bối có sức mạnh vượt trội hoặc có thể gây ảnh hưởng lớn. Nhưng nếu không thử, cậu sẽ không bao giờ biết được liệu mình có thể mượn hay không.
"Có lẽ phải tìm lý do thật hợp lý." Hajime tự nhủ, lẩm bẩm trong suy nghĩ. Cậu cần một lý do đủ thuyết phục để Doraemon tin tưởng và đồng ý cho mượn.
Hajime bước đến cửa nhà Nobita, nhưng thay vì gặp được Nobita như mong đợi, cậu gặp mẹ của Nobita, bà Nobi. Bà mỉm cười nhẹ nhàng và giải thích: "Nobita vừa đi ra ngoài với Jaien và Suneo cách đây nửa giờ, còn Doraemon thì lại đi mua bánh rán rồi."
"Hay là cháu lên phòng ngồi đợi chúng nó về?"
Hajime khẽ thở dài, cảm thấy hơi thất vọng khi cả Nobita và Doraemon đều không có ở nhà. Cậu suy nghĩ một lúc, cân nhắc xem có nên rời đi không, nhưng rồi lại quyết định ở lại chờ. Dù sao, Hajime vẫn còn nhiều chuyện muốn trao đổi với Doraemon và cũng cần xin ý kiến của Nobita về kế hoạch mượn bảo bối.
Sau khi đợi một lúc, Doraemon cuối cùng cũng quay về, trên tay vẫn còn cầm túi bánh rán mới mua. Thấy Hajime ngồi chờ ở cửa phòng, Doraemon ngạc nhiên, định hỏi han vài câu, nhưng ngay lúc đó, nhóm bạn của Nobita gồm Jaien, Suneo và Shizuka cũng kéo đến, vẻ mặt ai cũng háo hức.
Hajime nhìn thấy cả nhóm đã đông đủ, liền nảy ra một ý tưởng để bắt đầu câu chuyện. Cậu nói với Doraemon, "Thật ra, tớ có chút lo lắng về tình hình của Pisuke ở quá khứ. Cậu có cách nào giúp bọn tớ quan sát xem hiện giờ Pisuke thế nào không?"
Nobita nghe vậy liền phấn khích đề nghị, "Doraemon, vậy thì dùng cỗ máy thời gian đi! Chúng ta có thể quay lại thăm Pisuke và chứng minh cho mọi người thấy tớ thật sự đã nuôi một chú khủng long!"
Doraemon nghe vậy thì hơi chần chừ. Dù cậu cũng lo lắng cho Pisuke, nhưng quay lại quá khứ có thể gây ra nhiều rủi ro không mong muốn. Sau một lát suy nghĩ, Doraemon quyết định đề xuất một cách an toàn hơn. "Thay vì dùng cỗ máy thời gian, chúng ta có thể dùng TV thời gian để xem tình hình của Pisuke."
Mọi người đều đồng ý với đề xuất này. Doraemon nhanh chóng lấy TV thời gian ra, điều chỉnh khung thời gian và vị trí của Pisuke. Khi màn hình bắt đầu phát, cả nhóm đều im lặng quan sát. Hình ảnh hiện lên khiến ai nấy đều bất ngờ, Pisuke đang trông rất cô đơn, bị một nhóm khủng long lớn hơn bao vây, có vẻ như bị cô lập và chèn ép.
Shizuka lo lắng nói, "Tội nghiệp Pisuke quá… Sao cậu ấy lại bị đám khủng long đó bắt nạt nhỉ?"
Đúng lúc này, Suneo nhìn kỹ vào hình ảnh và lên tiếng, “Nhìn bầy khủng long kia đi! Chúng là khủng long cổ dài của Bắc Mỹ. Đây là Bắc Mỹ chứ không phải Nhật Bản!”
Hajime nghe vậy, lòng thoáng thả lỏng. Cậu nhớ lại trong nguyên tác lý do khiến cả nhóm đáp nhầm vào khu vực Bắc Mỹ là vì cỗ máy thời gian bị tên trộm t·ấn c·ông, hệ thống định vị đã bị lệch hướng. Nhưng lúc cậu tham gia đều tránh cho việc đó xảy ra, dù sao cậu cũng không chắc có mình tham gia cỗ máy có hư đúng chỗ cũ không.
Doraemon và Nobita cũng bắt đầu nhận ra điều này khi nhìn thấy các loài khủng long khác biệt trên màn hình. Nobita căng thẳng quay sang Doraemon: "Chúng ta phải làm gì đó, Pisuke đang gặp nguy hiểm."
Ngay khi Doraemon còn đang lo lắng, chưa kịp kiểm tra lại xem cỗ máy thời gian hư ở đâu, Nobita đã nhanh chóng nâng Doraemon lên và ném cậu vào bên trong ngăn tủ bàn. Sau đó, cậu nhanh chóng leo vào theo. Hajime đứng bên cạnh có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Nếu mình nhớ không lầm thì Doraemon nặng tới 129,3 kg..."
Không dừng lại ở đó, ngay khi Nobita và Doraemon đã vào trong, Hajime cũng nhảy xuống theo. Thấy vậy, những người còn lại là Shizuka, Jaien và Suneo cũng không chần chừ mà nối tiếp nhau nhảy vào, khiến không gian bên trong cỗ máy thời gian trở nên chật chội đến mức khó nhúc nhích.
Hajime nhăn mặt khi nhận ra tình trạng chen chúc này. Thật không ngờ trong không gian cỗ máy lại có thể đông đúc đến mức này.
Cậu quay sang Doraemon và đề xuất: "Doraemon, cậu cho tớ mượn đèn pin thu nhỏ đi. Dùng nó để thu nhỏ mọi người lại thì sẽ có nhiều chỗ đứng hơn."
Doraemon nghe vậy liền gật đầu, đưa tay định lấy đèn pin thu nhỏ từ túi bảo bối của mình. Nhưng chưa kịp lục tìm, Nobita đã với tay táy máy tìm kiếm trong túi của Doraemon, làm mọi thứ rối tung lên.
"Để đó cho tớ, tớ biết đèn pin ở đâu mà!" Nobita nói đầy hối thúc.
Doraemon lập tức quay lại, giật mình trước hành động của Nobita. "Đừng có táy máy như vậy, Nobita! Để tớ tìm, nếu cậu lấy sai thì sẽ gây rắc rối lớn đấy."
Sau một hồi chật vật điều chỉnh và kiểm tra, cuối cùng Doraemon cũng lấy được chiếc đèn pin thu nhỏ. Hajime, Nobita và những người khác lần lượt được thu nhỏ lại một chút để tạo thêm không gian trong cỗ máy thời gian, giúp cho hành trình trở nên dễ dàng và thoải mái hơn.
Với mọi người đã sẵn sàng và không gian đã trống trải hơn, Doraemon bắt đầu cài đặt các tọa độ thời gian.
Cỗ máy thời gian bắt đầu di chuyển, lướt qua không gian trong đường hầm thời gian với những ánh sáng và ký hiệu đồng hồ xoay tròn.
Trong khi mọi người đứng ngắm khung cảnh kỳ lạ, Nobita hào hứng kể lại những khoảnh khắc chung sống của mình với Pisuke, từ khi tìm thấy trứng đến lúc ấp nở và chăm sóc nó. Giọng kể của cậu vừa phấn khích vừa tràn đầy tình cảm, khiến mọi người không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Pisuke là một chú khủng long đáng yêu nhất trên đời." Nobita nói, ánh mắt long lanh khi nhớ lại.
Đúng lúc đó, Doraemon lên tiếng nhắc nhở, “Mọi người chú ý, chúng ta sắp đến nơi rồi, hãy chuẩn bị đi.”
Nhưng đột nhiên, không gian trong đường hầm thời gian rung lắc dữ dội, ánh sáng nhấp nháy liên tục như báo hiệu một sự cố.
Một cỗ máy thời gian khổng lồ, to gấp mấy chục lần cỗ máy của nhóm Doraemon, bất ngờ xuất hiện từ phía sau, bốc khối và cháy vài bộ phận, lao tới với tốc độ cao. Nó bay qua một cách ngang ngược, cứa mạnh vào cỗ máy của nhóm Nobita, để lại một vết rách lớn trên thân máy trước khi biến mất vào bóng tối.
Cú v·a c·hạm khiến mọi người bị hất mạnh về phía sau. Hajime nhanh tay bám lấy cạnh cỗ máy để giữ thăng bằng, nhưng những người khác không may mắn như vậy. Suneo và Jaien bị hất bay khỏi vị trí, trôi nổi lơ lửng trong đường hầm xoáy chuyển động.
Hajime lập tức hành động, cậu dùng sức mạnh của mình để bám chặt và nhảy lên, với lấy tay của Jaien và Suneo, kéo cả hai lại vào trong. Rồi cậu tiếp tục lao về phía mép cỗ máy, vừa kịp chộp lấy tay của Shizuka và Nobita, kéo cả hai lại khi họ suýt rơi khỏi cỗ máy.
May mắn thay, tuy hiệu ứng thu nhỏ của đèn pin vẫn tồn tại, sức mạnh của Hajime không bị suy giảm quá nhiều, cậu có thể giữ chặt bạn bè mình mà không gặp khó khăn gì.
Doraemon thì cố gắng điều khiển cỗ máy, khẩn trương xử lý các hệ thống đang bị hư hỏng. Gương mặt cậu căng thẳng khi cố gắng giữ cho cỗ máy tiếp tục di chuyển, dù nó đang bị tổn hại nặng nề. Dưới nỗ lực của Doraemon, cỗ máy cuối cùng cũng vượt qua được sự rung lắc và ổn định lại, tiến dần về điểm đến.
Chỉ sau một hồi chật vật, cuối cùng cỗ máy thời gian cũng dừng lại sâu trong đống cát trên biển. Mọi người lần lượt trồi lên ra ngoài, mặt ai nấy đều tái xanh và thở phào nhẹ nhõm. Cảnh vật trước mắt là một khu rừng rậm rạp, với ánh nắng len qua những tán lá xanh mướt cùng màng sương đậm. Xa xa, tiếng chim kêu vang vọng khắp nơi, như chào đón nhóm bạn.
"Chúng ta đến nơi rồi!" Doraemon thở hắt, cười nhẹ dù vẫn còn vẻ căng thẳng trên mặt.
Mọi người nhanh chóng tập hợp lại, kiểm tra xem có ai b·ị t·hương hay không.
Doraemon lấy Đen Pin Phóng To, chiếu lần lượt để đưa mọi người về kích thước ban đầu. Ngay khi các bạn đã trở về kích thước cũ, làn sương mù quanh khu vực dần tan đi, để lộ ra cảnh sắc kỳ vĩ của thời kỳ cổ đại.
Trước mắt họ là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp với bầu trời trong xanh, những hàng cây khổng lồ vươn cao và những ngọn đồi thoai thoải trải dài tầm mắt. Cả nhóm không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp hoang sơ và kỳ diệu của nơi này.
Nobita nhanh chóng hướng về phía biển, chỉ tay về phía đó, mắt sáng rực. "Đó chính là nơi ở của bé Pisuke! Nhanh lên, mọi người, chúng ta phải đi tìm Pisuke thôi!" Nói rồi, cậu chạy nhanh về hướng biển, Jaien, Shizuka và Suneo cũng hào hứng chạy theo sau, để lại Hajime và Doraemon ở lại bên cỗ máy thời gian.
Cả hai nhìn lại chiếc cỗ máy, Hajime không khỏi rùng mình. So với trong ký ức của cậu, lần này cỗ máy hư hỏng nặng nề hơn rất nhiều. Gần hai phần ba thân máy đều bị méo mó, các bộ phận lộ ra ngoài, nhiều mảnh linh kiện bị nứt vỡ nằm rải rác quanh đó. Doraemon thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng. Cậu lấy từ túi ra bộ công cụ sửa chữa, chuẩn bị cho công việc đầy thử thách trước mắt.
Thấy vậy, Hajime tiến lên và hỏi: "Mình có thể giúp gì được không?"
Doraemon suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, “Nếu cậu có thể, thì giúp tớ tìm xem có mảnh linh kiện nào bị rơi vỡ quanh đây không. Có thể có vài linh kiện quan trọng đã bị văng ra ngoài trong lúc v·a c·hạm."
"Hiểu rồi!" Hajime đáp, cậu nhanh chóng cúi xuống, bắt đầu tìm kiếm dưới lớp cát xung quanh, hy vọng có thể phát hiện được gì đó hữu ích. Doraemon cũng đưa cho cậu một máy dò kim loại để hỗ trợ việc tìm kiếm.
Vừa tìm, Hajime vừa hồi tưởng lại khoảnh khắc khi cỗ máy thời gian khổng lồ kia tông vào họ trong đường hầm thời gian. Cỗ máy đó lớn hơn cỗ máy của Doraemon rất nhiều, đến mức gọi nó là phi thuyền thời gian thì chính xác hơn.
Đặc biệt, trong giây lát nhìn thấy, cậu nhớ rằng mình đã thấy một logo bên hông cỗ máy ấy. Logo đó trông rất quen thuộc, nó giống hệt biểu tượng trên áo của tên thủ lĩnh nhóm să·n t·rộm động vật cổ đại mà họ từng gặp lần trước.
Suy nghĩ này khiến Hajime không khỏi cảm thấy lo lắng. Chiếc phi thuyền đó cũng đang hư hỏng nghiêm trọng như vừa trải qua một cuộc chiến, cậu không biết ai gây ra nhưng nếu vậy, tình hình có thể sẽ phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cậu dự tính.
Họ không chỉ đối mặt với nguy cơ bị mắc kẹt trong thời kỳ cổ đại mà còn phải đối đầu với những kẻ să·n t·rộm nguy hiểm và có công nghệ tiên tiến hơn cũng đang bị trong cùng tình cảnh bị mắc kẹt.
Vừa lúc đó, máy dò kim loại trên tay Hajime phát ra tiếng kêu "bíp bíp" báo hiệu có vật kim loại bên dưới lớp cát. Cậu vội cúi xuống, cẩn thận đào lên và phát hiện một mảnh linh kiện nhỏ, có vẻ là một phần của cỗ máy thời gian. Hajime mừng rỡ cầm mảnh linh kiện lên, rồi nhanh chóng đưa cho Doraemon.
"Doraemon, tớ tìm được rồi! Đây có thể là một phần bị rơi ra của cỗ máy đấy."
Doraemon nhận lấy mảnh linh kiện, ánh mắt thoáng hiện lên niềm hy vọng. "Cảm ơn cậu, Hajime! Nếu tìm đủ các linh kiện, tớ có thể sửa chữa cỗ máy và đưa chúng ta trở về thời đại của mình."