Dragon đứng trên boong tàu, điều khiển gió để đưa con thuyền tiến nhanh về phía Loguetown. Ánh mắt hắn sắc bén, tập trung về phía chân trời, nơi Loguetown sừng sững xuất hiện.
Cả Dragon và tên thủ lĩnh buôn nô đều có cùng một mục đích tại đây, chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của Vua Hải Tặc, Gol D. Roger, người đàn ông sắp bước lên giàn xử tử và mở ra một kỷ nguyên mới.
Trên đường đi, Freeman tiến đến bên cạnh Dragon, hỏi: "Những người nô lệ còn lại... Ngài định giải quyết họ thế nào?"
Dragon thoáng nhìn Freeman rồi đáp, giọng nói trầm thấp: "Ta sẽ sắp xếp người đưa họ về quê hương. Còn nếu họ không muốn quay về, có thể lựa chọn gia nhập Quân Cách Mạng. Nhưng giai đoạn này, chúng ta cần tinh chứ không cần đa. Người nào cũng cần phải được xét duyệt kỹ lưỡng."
Freeman gật đầu, cảm thấy sự cẩn trọng của Dragon hoàn toàn hợp lý. Tổ chức còn quá non trẻ và một nhân lực mạnh mẽ, trung thành mới là thứ họ cần nhất. Freeman hiểu rằng, ngay cả trong số những người cùng chịu cảnh nô lệ, không phải ai cũng có đủ dũng khí và quyết tâm để tham gia cuộc đấu tranh khốc liệt này.
Rất nhanh, con thuyền đã cập bến cảng Loguetown. Dragon quét ánh mắt ra phía xa, nhìn khung cảnh nhộn nhịp của cảng.
Đây là nơi giao thương lớn, nhưng vào thời điểm này, người dân, thương nhân và cả hải tặc đều tụ tập về, mong chờ được chứng kiến sự kiện chấn động cả thế giới. Hắn nhanh chóng bắt giữ một tên buôn nô còn sót lại, ép hắn đi làm thủ tục vào cảng. Trong thời kỳ này, hải tặc và hải quân vẫn chưa là hai thế lực lớn nhất, quyền lực chân chính vẫn nằm trong tay các quốc gia quý tộc, vì vậy việc đi lại của tàu buôn gặp nhiều khó khăn hơn như trong tương lai.
Dragon sau đó quay sang Freeman, đưa cho cậu một chiếc áo choàng rộng, vạt áo che kín cơ thể và khuôn mặt. "Đeo vào. Ngươi nên che lại thân hình cao lớn của mình khi vào thị trấn. Đám hải tặc và lính gác sẽ rất dễ để ý đến ngươi nếu cứ trông như vậy."
Freeman mỉm cười, nhận lấy chiếc áo choàng, nhưng chưa vội mặc. "Ngài cứ yên tâm. Tôi đã thích nghi được một chút rồi." Cậu nhìn Dragon với ánh mắt tràn đầy tự tin.
Freeman hít sâu một hơi, cơ thể cậu bắt đầu biến đổi. Trong quá trình sống với đám buôn nô, cơ thể Freeman đã tiến hóa để thích nghi với nhiều tình huống sinh tồn. Giờ đây, cậu có thể áp súc cơ bắp và xương cốt để thay đổi kích thước của mình. Từng khối cơ trên cơ thể Freeman co lại, xương cốt dồn ép, khiến chiều cao của cậu giảm xuống chỉ còn khoảng 1m8.
Với hình dạng mới này, Freeman trông giống như một ngư nhân mập mạp, nhưng thay vì mỡ, toàn bộ cơ thể cậu là các khối cơ nén chặt, đầy uy lực.
Dragon nhìn Freeman với vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng có chút hài lòng. Hắn khẽ gật đầu: "Giỏi đấy, khả năng thích nghi này có thể cứu mạng ngươi trong nhiều tình huống."
Còn một giờ nữa là đến lúc Gol D. Roger, Vua Hải Tặc, bị áp giải đến khu xử tử. Không khí tại Loguetown náo nhiệt hơn bao giờ hết, mọi con đường đều đông nghịt người. Freeman đứng trong đám đông, ánh mắt thoáng chút háo hức khi nghĩ đến việc khám phá nơi này. Thấy vậy, Dragon liếc nhìn cậu rồi gật đầu, như thể ngầm đồng ý cho Freeman tự do đi lại.
"Cứ tự nhiên đi. Ta cũng còn vài việc cần xử lý." Dragon nói, rồi nhanh chóng hòa mình vào đám đông, biến mất như một cơn gió thoáng qua.
Freeman khẽ gật đầu rồi lập tức tiến sâu vào khu chợ náo nhiệt. Dựa vào những mảnh ký ức mơ hồ về thế giới này, cậu muốn tìm thử cửa hàng bán v·ũ k·hí của Ipponmatsu, nơi mà tương lai Roronoa Zoro sẽ đến để mua thanh Yubashiri và Sandai Kitetsu. Cậu không chắc cửa hàng này đã mở hay chưa, nhưng có lẽ sẽ tìm thấy vài đầu mối.
Trong lúc dạo quanh, Freeman không khỏi bị thu hút bởi vài bóng người quen thuộc mà cậu nhớ đến từ ký ức về tương lai. Họ là những nhân vật mà sau này sẽ nổi danh trên khắp biển cả, trở thành những tên tuổi lẫy lừng.
Buggy và Shanks.
Buggy với chiếc mũi đỏ đặc trưng và trang phục lòe loẹt, Shanks với mái tóc đỏ và ánh mắt sâu thẳm, cả hai đang đứng nói chuyện với nhau, nhưng không còn vẻ cười cợt như thường thấy. Ánh mắt của họ trĩu nặng và đầy u buồn. Cả hai đều là thuyền viên của Roger và đều là hai vị Tứ Hoàng trong tương lai, Freeman biết rằng cuộc đời sau của họ sẽ có những bước ngoặt không ai ngờ tới.
Không xa đó, một thanh niên tóc vàng, khoác áo hồng sặc sỡ đang đứng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Đó là Donquixote Doflamingo, kẻ sẽ trở thành một trong những Thất Vũ Hải và là vua của Dressrosa. Gương mặt Doflamingo rạng lên vẻ thích thú khi quan sát đám đông, đôi mắt lấp lánh một sự nguy hiểm khó che giấu.
Freeman cũng nhìn thấy Dracule Mihawk, tay kiếm sĩ trẻ tuổi với thanh kiếm lớn trên lưng. Tương lai, hắn sẽ trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới và là một thành viên của Thất Vũ Hải. Mihawk đứng lặng lẽ, không bị ảnh hưởng bởi không khí náo nhiệt xung quanh, ánh mắt lạnh lùng và tập trung như thể đang suy ngẫm điều gì đó.
Xa xa, cậu còn nhận ra Gecko Moria, một kẻ có vóc dáng to lớn và khuôn mặt đáng sợ, đang trò chuyện với một nhóm hải tặc khác. Moria trong tương lai cũng sẽ là một thành viên của Thất Vũ Hải và nổi danh với sức mạnh tà ác của mình.
Thấp thoáng trong đám đông còn có một vài hải quân, với bộ quân phục gọn gàng và phong thái nghiêm nghị, vài người trong số họ sẽ trở thành những Chuẩn Đô Đốc và Phó Đô Đốc hùng mạnh trong tương lai, mặc dù Freeman không nhớ rõ tên của từng người. Họ có vẻ căng thẳng và nghiêm túc, duy trì trật tự trong đám đông háo hức.
Freeman cuối cùng cũng tìm đến được cửa hàng v·ũ k·hí của Ipponmatsu. Tiệm nằm sâu trong con phố cổ, mang vẻ cũ kỹ nhưng không quá tồi tàn, chứng tỏ đã mở được một thời gian dài. Freeman nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, để ý ngay đến không khí nghiêm trang và tĩnh lặng của cửa tiệm.
Trái với vẻ uể oải và có phần lười biếng mà Freeman mơ hồ nhớ đến trong tương lai, ông chủ tiệm, bây giờ là một người đầy nhiệt huyết và chuyên tâm với từng món v·ũ k·hí trong cửa hàng của mình.
Vừa thấy khách bước vào, Ipponmatsu đã niềm nở bước tới chào hỏi. "Chào mừng! Cậu đang tìm kiếm loại v·ũ k·hí hay giáp nào? Ở đây chúng tôi có nhiều lựa chọn, từ phổ thông cho đến những món chất lượng cao. Tôi tin chắc có thể giúp cậu chọn một cái phù hợp.”
Freeman mỉm cười lịch sự. "Tôi cần một thanh kiếm bền bỉ và tốt, nhưng không cần quá đắt. Chỉ cần đủ để dùng lâu dài là được."
Ông chủ gật gù, đôi mắt ánh lên sự chuyên nghiệp của một người thợ lành nghề. "Cậu tìm đúng nơi rồi. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài thanh phù hợp." Ông đưa Freeman đến một giá trưng bày, nơi có những thanh kiếm được bảo quản cẩn thận và sạch sẽ.
Sau một lúc cân nhắc, Ipponmatsu chọn một thanh kiếm vừa đủ để phù hợp với yêu cầu của Freeman.
"Đây là một thanh kiếm có chất lượng tốt, độ bền cao và giá cả phải chăng. Đối với người mới dùng kiếm hoặc chỉ muốn một thanh để tự vệ, thanh này sẽ rất phù hợp."
Freeman cầm lấy thanh kiếm, cảm nhận độ nặng và cân bằng của nó. Thanh kiếm nằm vừa vặn trong tay cậu, không quá nặng nhưng lại chắc chắn, tạo cảm giác đáng tin cậy. Đây đúng là thứ cậu cần, một thanh kiếm đủ để tự vệ mà không quá nổi bật đến mức gây sự chú ý không cần thiết.
Freeman khẽ gật đầu hài lòng. "Thanh kiếm này hoàn hảo, tôi sẽ lấy nó."
Về phần hai thanh Sandai Kitetsu và Yubashiri, cậu cũng không tìm, chủ yếu là nhìn không ra cũng sài không được, còn có thể lúc này cửa hàng chưa sở hữu chúng.
Việc mua kiếm mất nhiều thời gian hơn Freeman dự đoán. Khi cậu đến quảng trường, đám đông đã đông nghẹt, tiếng hò reo và ồn ào vang vọng khắp nơi. Freeman chỉ kịp nghe câu nói cuối cùng của Gol D. Roger – câu nói thay đổi cả một thời đại: "Kho báu của ta ư? Nếu muốn, hãy tìm nó! Ta đã để lại tất cả ở nơi đó!” Tiếng hô vang dội của Roger vừa dứt, không khí bỗng im lặng, rồi tất cả vỡ òa trong những tiếng reo hò, tiếng hò hét và phấn khích của đám đông.
Nhưng Freeman không có thời gian để ngẫm nghĩ lâu. Dragon xuất hiện bên cạnh cậu, vẻ mặt nghiêm túc và khẽ gật đầu. "Chúng ta cần phải đi."
Freeman gật đầu, đuổi theo Dragon khi họ rời khỏi quảng trường. Đám đông xung quanh vẫn đang bùng nổ cảm xúc, với hàng loạt kẻ đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến hành trình tìm kho báu và cả những hải tặc trẻ tuổi đang bị lôi cuốn bởi kỷ nguyên hải tặc mà Roger vừa mở ra.
Trở lại con thuyền, khi gió bắt đầu đưa thuyền rời xa Loguetown, Dragon mới nghiêm mặt nhìn Freeman. "Nghe đây, Freeman. Ta có một nhiệm vụ cho ngươi. Ngươi sẽ lợi dụng thủy triều của thời đại mới này để thành lập một băng hải tặc. Mục tiêu chính là tạo ra một lớp yểm hộ cho Quân Cách Mạng như một cách để bảo vệ và che giấu hoạt động của chúng ta trong bóng tối."
Freeman hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của lời nói. Dragon tiếp tục, giọng nói trầm và sắc bén, không hề che giấu sự nghiêm túc trong từng lời: "Nhiệm vụ này không dễ dàng. Ngươi sẽ trở thành mục tiêu của Hải quân, họ sẽ săn lùng ngươi và tất cả những hải tặc mới xuất hiện trong thời đại này. Chúng sẽ không ngừng nhắm vào những kẻ muốn trở thành hải tặc dưới ảnh hưởng của lời nói của Roger. Ngươi phải chuẩn bị cho những hiểm nguy liên tục và những trận chiến ác liệt."
Dragon dừng lại, nhìn thẳng vào Freeman, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa niềm tin sâu sắc. "Ta tin rằng ngươi có khả năng. Nhưng hãy nhớ, đây không phải là con đường dễ dàng. Nếu chấp nhận, ngươi sẽ phải trở thành một hải tặc thật sự, chiến đấu để sống sót và bảo vệ cho những gì Quân Cách Mạng đang xây dựng."
"Ta hiểu, ta sẽ làm tất cả những gì có thể để hoàn thành nhiệm vụ này."
Dragon khẽ gật đầu, vẻ mặt không còn cứng rắn như trước mà có chút hài lòng. Hắn nói thêm, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Ta không yêu cầu ngươi phải đạt được tất cả mọi thứ một mình. Nhưng ta cần một chiến hữu, một người đủ mạnh mẽ và đủ kiên trì để giúp Quân Cách Mạng trong thời đại sắp tới. Hãy trở thành cái bóng dưới lớp vỏ băng hải tặc đó và khiến Hải quân phải tập trung vào ngươi thay vì vào chúng ta."