Đồng Truỵ

Chương 44: Điểm yếu của anh



Bất ngờ bị Sầm Trí Sâm kéo lòng, Ninh Trí Viễn cảm thấy nhẹ nhõm. Qua vai Sầm Trí Sâm, cậu nhìn cảnh con phố mưa mịt mù phía trước, cười thầm.

Trò chơi này mình lại thắng rồi.

Lực tay Sầm Trí Sâm rất khỏe, ôm chặt cậu trong lòng, như sợ một giây tiếp theo cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Dù biết Ninh Trí Viễn cố ý nhưng Sầm Trí Sâm cũng phải thừa nhận rằng mình không thể bình tĩnh được và đúng là anh đã thua Ninh Trí Viễn.

Để Sầm Trí Sâm ôm một lát, Ninh Trí Viễn khẽ rít lên, thỉnh thoảng cảm thấy mắt cá chân bị bong gân nhói lên, khó mà không để ý được.

Nghe tiếng, Sầm Trí Sâm buông cậu ra, cau mày nhìn xuống. Ninh Trí Viễn cười khổ: "Anh, anh có thể cõng tôi về được không?"

Sầm Trí Sâm nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ của cậu, mặt anh nhăn lại.

Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn tỏ ra biết sai trước mặt anh: "Máy ảnh còn ở bên trong, anh vào lấy đi."

Sầm Trí Sâm kiềm chế cảm xúc, lại nhìn cậu một cái, không nói gì bảo cậu đứng dựa vào cửa, anh vào sân lấy máy ảnh.

Nửa phút sau, Ninh Trí Viễn khom người nằm lên lưng Sầm Trí Sâm, nhẹ nhàng ôm cổ anh: "Được rồi."

Sầm Trí Sâm cẩn thận cõng cậu. Ninh Trí Viễn cứ tưởng anh cõng không nổi, không ngờ động tác của anh tuy hơi chậm rãi, nhưng lại không hề gì.

Mưa rơi lất phất, Ninh Trí Viễn nằm trên lưng Sầm Trí Sâm ngửi mùi nước hoa lành lạnh trên người anh, tim đập nhanh.

"Anh, hồi nhỏ anh cũng cõng tôi thế này, anh nhớ không?" Cậu thì thầm vào tai Sầm Trí Sâm.

Sầm Trí Sâm nói "Ừ", quai hàm căng chặt, anh vẫn còn giận.

Anh nhớ chứ. Ninh Trí Viễn cũng chơi trốn tìm với anh ở đây, cậu hụt chân lăn từ trên sườn đồi xuống, bị bong gân chân, cuối cùng anh cõng cậu về.

"Anh." Ninh Trí Viễn gọi anh, chủ động nhận lỗi: "Hứa sẽ không có lần sau, nhé."

"Anh không nghĩ em sẽ nhớ đâu." Giọng Sầm Trí Sâm nghe rất bực: "Để người ta nhìn Tiểu Sầm tổng thế này sẽ rất bất ngờ đấy."

Ninh Trí Viễn dựa gần anh rồi cười: "Sao đâu, có ai thấy đâu."

Sầm Trí Sâm hơi giận, trở tay bóp đùi cậu một cái: "Nói chuyện đàng hoàng."

Họ dầm mưa chậm rãi bước về con ngõ có con đường đá xanh.

Vào nhà, Sầm Trí Sâm để cậu ngồi xuống sofa, anh bảo cậu ngồi yên đó, anh ra ngoài tìm bác cũng vừa về xin ít dầu thuốc. Lúc quay lại, Ninh Trí Viễn đã không còn trong phòng. Anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Sầm Trí Sâm đi tới đẩy cửa phòng tắm ra, kính trong phòng tắm mờ mờ, Ninh Trí Viễn dựa người rên tường ốp gạch, nhắm mắt lại để cho dòng nước nóng dưới vòi sen xối lên cơ thể.

Cậu đứng quay lưng ra ngoài, vì phải dựa vào tường nên một bên hông hướng ra ngoài, đường thắt lưng cong nhô rõ ràng khiến cậu càng trông mỏng manh và hấp dẫn trong hơi nước.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy, Sầm Trí Sâm đứng sau lưng nhìn một lát.

Ninh Trí Viễn dường như cảm nhận được gì đó, cậu quay lại nhìn anh, họ nhìn nhau qua tấm kính lờ mờ, để những cảm xúc thầm kín bị đè nén tuôn trào giữa đôi mắt đang nhìn nhau.

Sầm Trí Sâm bước tới, đi vào phòng tắm.

Nước nóng làm ướt người anh, nhưng không sao, anh cũng nhiễm mưa nên cũng phải tắm thôi.

Ninh Trí Viễn dựa vào tường nhìn anh. Sầm Trí Sâm cởi áo sơ mi trước, để lộ thân trên cơ bắp, sau đó là quần. Ninh Trí Viễn nhìn theo động tác của anh, cặp mắt mờ hơi nước hơi khó đoán.

"Chân em bị thương, đừng cử động, anh giúp em tắm." Sầm Trí Sâm nói. Anh đổ một ít dầu gội vào tay, tạo bọt rồi xoa lên tóc Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn để mặc anh, hoàn toàn thả lỏng, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Sầm Trí Sâm cẩn thận gội đầu cho cậu, sau đó tạo bọt sữa tắm trong lòng bàn tay rồi xoa lên người cậu.

Bắt đầu từ vai, xuống ngực, sau đó đến lưng và cánh tay, anh không cố ý làm động tác gì đặc biệt, dường như thật sự chỉ muốn giúp Ninh Trí Viễn tắm. Nhưng nơi ngón tay anh lướt qua như có một ngọn lửa được nhóm lên, cả anh và Ninh Trí Viễn đều không thể phớt lờ sự nóng bỏng khi làn da chạm vào nhau.

"Sầm Trí Sâm." Ninh Trí Viễn nhắc anh: "Anh có phản ứng rồi."

Trần trụi đối mặt nhau, hai người đều không thể che giấu phản ứng sinh lý. Sầm Trí Sâm cũng không định giấu, anh bình tĩnh nói: "Ừm."

Anh tiếp tục giúp Ninh Trí Viễn lau người, từ đứng đến ngồi, hoàn toàn nghiêm túc.

Ninh Trí Viễn cụp mắt xuống, lúc này cậu đang ở thế thượng phong, nhìn người đang ngồi trước mặt từ trên xuống, chỉ là quan hệ giữa hai người đã thay đổi.

Tâm trạng Ninh Trí Viễn có chút phức tạp, không chỉ Sầm Trí Sâm có phản ứng, đáng tiếc chân cậu bị thương, không thể làm gì được.

Tắm xong, lau khô người, Sầm Trí Sâm giúp Ninh Trí Viễn mặc đồ ngủ, còn anh khoác áo choàng tắm đỡ Ninh Trí Viễn ra khỏi phòng tắm.

Mắt cá chân của Ninh Trí Viễn sưng to hơn trước, Sầm Trí Sâm đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa, kê cái ghế nhỏ dưới chân cho cậu, anh lại ngồi trước mặt cậu cau mày nói: "Vui không?"

Ninh Trí Viễn: "Cũng được."

Vui chứ, Nhìn Sầm Trí Sâm lo lắng gõ cửa tìm mình, cậu thừa nhận trong lòng cảm thấy hưng phấn và kích thích, không giống với kích thích lúc lên giường với anh, nhưng nó khiến cậu không ngừng lại được.

Bác bất ngờ đem tới túi chườm nước đá. Sầm Trí Sâm nhận lấy và nói cảm ơn. Anh ngồi trước mặt Ninh Trí Viễn, đầu tiên là bôi dầu thuốc, sau đó chườm đá.

Thỉnh thoảng Ninh Trí Viễn hít vào một tiếng, vẫn hơi đau, sưng tấy thế này thì không thể không đau được, coi như cậu tự làm tự chịu.

Sầm Trí Sâm gõ nhẹ ngón tay vào nơi gần vết thương: "Để xem lần sau còn nhớ không."

Ninh Trí Viễn không muốn nói chuyện này nữa, cậu cầm máy ảnh lên xem mấy tấm hình mình vừa chụp.

May mà máy ảnh không dính nước, không bị cậu làm hư. Cậu xem lại ảnh của Sầm Trí Sâm. Người đàn ông dưới mưa vội vã và lo lắng, vừa sốt ruột vừa gọi tên cậu, chật vật chưa từng thấy.

Sầm Trí Sâm đột nhiên ngước mắt lên: "Đây là mục đích của em sao?"

Ninh Trí Viễn nhìn anh, Sầm Trí Sâm hỏi: "Muốn nhìn anh mất bình tĩnh vì em?"

Ninh Trí Viễn: "Anh có vậy không?"

Sầm Trí Sâm mỉm cười không trả lời.

Có lẽ anh vẫn chưa vui, Ninh Trí Viễn cũng hết cách. Sau khi bôi thuốc và chườm đá, anh đi rửa tay rồi quay lại, nhắc Ninh Trí Viễn vẫn đang xem ảnh: "Nếu mai vẫn còn sưng thì phải đi bệnh viện xem thử."

Ninh Trí Viễn không biết có chịu nghe không, chỉ thản nhiên đáp "ừm". Sầm Trí Sâm đưa tay lấy máy ảnh của cậu, cuối cùng cũng khiến cậu ngẩng đầu lên.

Ninh Trí Viễn: "Làm sao?"

"Lần đó ở Hawaii." Sầm Trí Sâm kiên nhẫn hỏi: "Em cũng cố ý làm vậy phải không?"

Ninh Trí Viễn bình tĩnh nói: "Lúc nào?"

"Cố tình bỏ đầu dự phòng." Sầm Trí Sâm nói: "Để xem anh tức giận, mất bình tĩnh?"

Ninh Trí Viễn: "À."

"À cái gì mà à?" Sầm Trí Sâm nhéo gáy cậu: "Trả lời anh."

Ninh Trí Viễn thấy nhột quay đầu đi, cau mày nói: "Bây giờ còn hỏi đúng hay không làm gì nữa?"

Sầm Trí Sâm hiểu ra: "Thì ra là vậy."

Ninh Trí Viễn không phủ nhận đây là mục đích của cậu, dù Sầm Trí Sâm có để ý hay không thì cũng như nhau.

"Lý do?" Sầm Trí Sâm hỏi.

"Không có lý do gì hết." Ninh Trí Viễn mất hứng nói: "Anh cứ coi như tôi giỡn hoặc thích trêu chọc anh cho vui gì đó, anh nghĩ sao cũng được."

Đôi mắt Sầm Trí Sâm tối sầm, im lặng nhìn cậu một lúc rồi buông tay ra, không nhắc đến chủ đề này nữa.

"Em nghỉ đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn cho em." Nói xong, Sầm Trí Sâm định đi.

Ninh Trí Viễn anh: "Còn anh? Không ăn à?"

"Còn chút chuyện chưa làm xong." Sầm Trí Sâm cộc lốc nói: "Em ăn một mình đi."

Anh về phòng bên cạnh. Nghe tiếng bước chân xa dần, Ninh Trí Viễn dựa lưng vào ghế sofa, ngơ ngác một lúc, tự hỏi liệu mình có đùa quá trớn hay không.

Nhìn Sầm Trí Sâm khá giận.

Trong phòng, Sầm Trí Sâm đang nói chuyện với nhân viên, tiếp tục công việc còn dang dở hồi nãy, thỉnh thoảng có tiếng động truyền tới.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, trời tối mịt, trong phòng không đủ sáng, Ninh Trí Viễn cũng lười bật đèn. Thỉnh thoảng, cửa sổ trước mặt lại phản chiếu bóng người đối diện vừa đi tới đi lui vừa nói chuyện điện thoại, cậu lặng lẽ đưa mắt dõi theo.

Cơm nước để ở một bên, từ nóng hổi đến nguội lạnh, cậu đều không đụng vào.

Sau đó, Ninh Trí Viễn ngủ quên trên sofa, chân vẫn còn đau, ngủ không yên, lông mày nhíu lại, đang nằm mơ.

Trong mơ cũng là Sầm Trí Sâm. Sầm Trí Sâm lúc nhỏ và Sầm Trí Sâm hiện tại hết lần này đến lần khác chạy qua con hẻm đó, còn cậu thì núp sau bức tường không ngừng nhìn trộm anh, thật sự không biết làm sao để ra ngoài và bình tĩnh đối mặt với anh.

Choàng tỉnh giấc, người liên tục xuất hiện trong giấc mơ đang ngồi trước mặt cậu xem máy ảnh.

Sầm Trí Sâm xem từng bức ảnh do Ninh Trí Viễn chụp. Anh không ngờ rằng những bức ảnh của Ninh Trí Viễn chụp anh lại trông như thế này. Sự luống cuống và lo lắng trong những bức ảnh của Ninh Trí Viễn đầy chân thực. Khung cảnh màu xám dường như thể hiện tâm trạng của người được chụp, thể hiện ra ngoài những gam màu tươi sáng nhưng hậu cảnh lại cô đơn, im lặng hoặc thậm chí là xám xịt.

Dạo trước, Ninh Trí Viễn từng nói, nhiếp ảnh gia phải đầu tư cảm xúc vào những thứ trong ống kính thì những bức ảnh họ chụp mới có hồn. Sầm Trí Sâm đã phủ nhận điều đó, nhưng bây giờ nhìn vào những bức ảnh này, anh chợt hiểu ra ý cậu nói.

Tất nhiên Ninh Trí Viễn không phải là một nhiếp ảnh gia, nhưng cái Ninh Trí Viễn chụp đã khiến Sầm Trí Sâm dường như thoáng thấy được cảm xúc của cậu vào lúc này.

Không chỉ là trêu chọc cho vui đơn thuần.

Ninh Trí Viễn nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi.

Sầm Trí Sâm nghe tiếng động thì quay người lại, Ninh Trí Viễn quay qua nhìn anh: "Anh xong việc chưa?"

"Sao không ăn cơm?" Sầm Trí Sâm hỏi: "Nguội hết rồi."

"Tôi quên mất." Ninh Trí Viễn hơi nhổm người dậy: "Anh nhờ người hâm nóng lên rồi ăn đi, anh ăn chưa?"

"Chưa." Sầm Trí Sâm nói: "Vừa xong công việc thôi."

"Vất vả quá, tối thứ bảy còn phải tăng ca họp video." Ninh Trí Viễn cười anh: "Sầm tổng gặp chuyện gì khó khăn à? Có cần tôi cho anh lời khuyên không?"

"Đúng là có hơi rắc rối..." Sầm Trí Sâm thản nhiên nói. Một trò chơi do Sầm An sản xuất bị sao chép ở nước ngoài. Bên kia là một công ty trò chơi của Ấn Độ. Trò chơi này cơ bản là sao chép của Sầm An, chiếm thị trường nước ngoài của Sầm An. Sầm An đã trình đơn kiện vi phạm bản quyền lên tòa án địa phương, cuộc chiến dư luận đã bắt đầu nhưng hiệu quả không như mong đợi.

"Tòa án địa phương lấy nhiều lý do như bằng chứng không đầy đủ để hoãn ngày ra tòa nhiều lần, tạo cơ hội cho bên kia thay hình đổi dạng và tìm người mua với giá cao để bán càng sớm càng tốt. Đến lúc đó khó có thể nói vụ kiện này có thắng hay không". Sầm Trí Sâm giải thích.

Ninh Trí Viễn hiểu ý anh: "Sầm An sẽ là người mua?"

"Anh muốn mua." Sầm Trí Sâm nói: "Nhưng bên đó không muốn bán."

Ninh Trí Viễn: "Thêm tiền cũng không bán? Chê tiền à? Mấy người nhái trò chơi này chắc chắn không có tình cảm gì đặc biệt với công ty bên mình đâu nhỉ?"

"Em nói đúng." Sầm Trí Sâm mỉm cười nói: "Người sáng lập bên đó đam mê một trò chơi tiểu chúng khác và tất cả số tiền hắn kiếm được từ các sản phẩm nhái đều đầu tư vào việc phát triển trò chơi đó."

Ninh Trí Viễn đề nghị: "Vậy thì mua công ty của hắn, giúp hắn làm cái hắn thích."

"Cái hắn làm không kiếm được tiền." Sầm Trí Sâm lắc đầu: "Anh không có hứng thú."

"Cứ để hắn nghĩ là anh có hứng thú là được." Ninh Trí Viễn nói: "Đầu tiên lừa hắn mua lại, chừa những điều khoản trống trong thỏa thuận. Người ở bộ phận pháp chế của Sầm An rất giỏi việc này. Khi sản phẩm của Sầm An chiếm được thị trường, chuyện còn lại đều do anh quyết định. Nếu anh không hứng thú thì cứ tìm lý do không làm."

Sầm Trí Sâm cười: "Trí Viễn, em làm ăn thế à? Lừa bịp gian manh?"

"Thủ đoạn không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích." Ninh Trí Viễn nói.

"Còn anh thì sao?" Sầm Trí Sâm đột nhiên chuyển chủ đề: "Để đạt được mục đích thì thủ đoạn là gì?"

Ninh Trí Viễn dựa vào sô pha không nhúc nhích, nhìn anh: "Sầm Trí Sâm, mấy thủ đoạn đó có tác dụng với anh không?"

Sầm Trí Sâm nói: "Như em mong muốn."

Sau khi xem những bức ảnh đó, anh thật sự không thể nói thêm lời trách móc nào nữa. Người em trai này của anh đã nắm được điểm yếu của anh, chính anh mới là người bị Ninh Trí Viễn săn.

Ninh Trí Viễn mỉm cười.

"Trí Viễn." Sầm Trí Sâm nhìn nụ cười trong mắt cậu, chậm rãi nói: "Lần này chúng ta quay về hãy dành chút thời gian để có một buổi hẹn chính thức nhé. Anh có chuyện muốn nói với em."

Ninh Trí Viễn có chút không hiểu, nhưng lại lười suy nghĩ: "Ừm, nghe anh."

Sầm Trí Sâm thấy bộ dạng này của cậu cũng ngứa ngáy trong lòng, anh xích tới cụng trán với cậu.

Ninh Trí Viễn im lặng mở mắt, cậu bình tĩnh đối diện với ánh mắt chăm chú của Sầm Trí Sâm.

Cậu luôn như vậy, sẽ không bao giờ để mình rơi xuống thế hạ phong.

Môi Sầm Trí Sâm nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Ninh Trí Viễn lại cười: "Anh, đây không phải buổi hẹn hò chính thức đúng không?"

Chạm môi một lúc, Sầm Trí Sâm lui ra nói: "Không phải."

Ninh Trí Viễn gật đầu: "Vậy thì đợi ngày hẹn chính thức mà anh nói nhé."