Đồng Truỵ

Chương 45: Chuyện cười



Vì vết thương ở chân của Ninh Trí Viễn chưa lành nên hai người đã quay về khi xong hết mọi chuyện vào trưa ngày hôm sau. Xuống máy bay, Sầm Trí Sâm "ép" cậu đến bệnh viện chụp X-quang để chắc chắn rằng xương không có vấn đề gì thì mới chịu thả cậu về.

"Qua chỗ anh ở, chân em bị thương rất bất tiện, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bị thương lần nữa." Lên xe, Sầm Trí Sâm ra hiệu cho tài xế lái thẳng về nhà mình.

Ninh Trí Viễn: "Phải đi thật à? Có thể nói không không?"

Sầm Trí Sâm cúi đầu nhìn điện thoại: "Không được, không ai chăm sóc cho em, em nhất định phải đi."

"Ai nói không có? Tôi có thể về nhà bố mẹ." Ninh Trí Viễn nói.

Sầm Trí Sâm ngạc nhiên, anh ngước mắt lên nhìn cậu: "Em chắc chứ?"

"Chăm sóc tôi chắc họ sẽ rất vui." Ninh Trí Viễn mỉm cười: "Hiếm có cơ hội để tôi cảm nhận được sự quan tâm của bố mẹ mà."

Nhìn mặt Sầm Trí Sâm có hơi lưỡng lự.

Ninh Trí Viễn nhìn càng muốn cười: "Mà thôi."

Sầm Trí Sâm: "Thôi?"

"Ừm." Ninh Trí Viễn lắc đầu: "Nghĩ lại thì bố tôi cũng lớn tuổi rồi, đâu thể để ông ấy tắm cho tôi được."

Cậu nói rất tự nhiên. Sầm Trí Sâm nhìn cậu hai giây rồi mỉm cười, anh nhìn vào màn hình điện thoại: "Vậy em về với anh sẽ tốt hơn."

Về đến nhà, người làm đã chuẩn bị xong bữa tối và tan làm. Đây là lần đầu tiên Ninh Trí Viễn ăn tối ở đây, chỉ cần ngồi vào bàn ăn là có thể nhìn thấy vách kính trước mặt.

Hoàng hôn bên ngoài kéo đến, đèn đường được bật sáng, từ lúc xẩm tối đến khi màn đêm buông xuống giống như một thước phim chuyển động chậm.

Cậu hơi hối hận vì đã không chụp lại.

Cậu nói chuyện với Sầm Trí Sâm, hỏi anh hôm nào anh có thể giúp cậu quay lại không, Sầm Trí Sâm từ chối thẳng: "Em muốn chụp lúc nào thì tới chụp. Ngày nào tới cũng được. Anh chụp giúp em thì có ý nghĩa gì đâu."

Ninh Trí Viễn bĩu môi: "Thôi để sau vậy."

Ăn xong, cậu dựa vào ghế sofa trong phòng khách, tiếp tục ngắm cảnh đêm bên ngoài, còn Sầm Trí Sâm vào phòng làm việc xử lý công việc.

Một lát sau, Ninh Trí Viễn còn đang ngẩn người thì Sầm Trí Sâm đi tới hỏi: "Đi tắm không?"

Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã cởi quần áo, để trần nửa người trên, đứng ở sofa nhìn cậu với tư thế rất buông thả.

Ninh Trí Viễn nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, lúc Sầm Trí Sâm đưa tay ra, cậu liền đặt một tay lên cánh tay anh.

Sầm Trí Sâm xả nước vào bồn tắm cho Ninh Trí Viễn, cởi quần áo giúp cậu, đỡ cậu ngồi vào bồn, sau đó anh cũng bước vào, ngồi xuống phía sau Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn quay người lại, tay của Sầm Trí Sâm áp vào lưng cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay thật ấm áp.

Thứ đập vào mắt anh đầu tiên là xương cánh bướm của cậu, hình dáng nhô lên rất đẹp, khi duỗi ra trông giống như đôi cánh.

Lớp cơ mỏng và mịn màng, có rãnh nông ở sau lưng, rất quyến rũ.

Sầm Trí Sâm vuốt ve một hồi, sau đó ấn lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chỗ nhô lên sau gáy cậu, tiếp đó anh liếm dọc theo sống lưng xuống dưới.

Ninh Trí Viễn rên rỉ, cảm thấy không chịu nổi, quay đầu lại liếc Sầm Trí Sâm.

Sầm Trí Sâm cũng ngước mắt lên nhìn cậu, thấy trong mắt cậu có ý nghĩ sâu xa, lần này anh cúi đầu hôn lên vai cậu.

Ninh Trí Viễn xoay đi, chiếc cổ trắng nõn thon dài hoàn toàn để lộ trước mắt Sầm Trí Sâm, môi Sầm Trí Sâm nhếch lên, nhẹ nhàng liếm nốt ruồi trên cổ cậu.

Ninh Trí Viễn nhắc anh: "Không thực hiện cá cược nhưng lại làm mấy thứ này, anh chơi xỏ lá vậy?"

Sầm Trí Sâm khựng lại, cánh môi lại lướt nhẹ trên làn da phủ hơi nước của cậu: "Thế em có muốn hoàn thành khoản đặt cược đó không?"

"Anh nói thời gian do anh quyết định mà." Ninh Trí Viễn cười giễu: "Còn phải xem lúc nào Sầm tổng có hứng thú."

"Hẹn hò với anh đi." Sầm Trí Sâm buông cậu ra, nghiêm túc nói: "Chờ chân em lành lại, như chúng ta đã nói hôm qua, cuối tuần sau sẽ chính thức hẹn hò."

Ninh Trí Viễn nhìn anh có hơi khó hiểu, người đàn ông này dường như càng ngày càng bất thường. Cậu chợt nhận ra điều gì đó, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên thì cậu phủ nhận ngay lập tức. Sao có thể chứ?

"Cuối tuần sau được không?" Sầm Trí Sâm lại hỏi.

"Chắc là có thể." Ninh Trí Viễn hoàn hồn, lười suy nghĩ đáp: "Cuối tuần sau đi."

Tắm rửa xong hãy còn sớm, Ninh Trí Viễn vừa lau tóc vừa đề nghị: "Anh muốn xem phim không?"

Sầm Trí Sâm gật đầu, kéo màn hình chiếu trước cửa kính xuống. Anh hỏi: "Muốn xem gì?"

Ninh Trí Viễn nói: "Cái bộ phim hồi nhỏ chúng ta xem cùng nhau ấy."



Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau rồi cùng mỉm cười.

Sầm Trí Sâm không phản đối, anh lục lại bộ phim cũ từ những năm 90 và bấm phát.

Ninh Trí Viễn vẫn ngồi trên sô pha, tóc đã khô nửa chừng, cậu mặc chiếc áo sơ mi lớn hơn một cỡ của Sầm Trí Sâm, vì ra ngoài lâu hơn dự kiến ​​mấy ngày nên không mang đủ quần áo thay giặt.

Áo sơ mi chỉ cài cúc giữa, bên dưới mặc mỗi cái quần lót, hai chân dài duỗi ra từ vạt áo hơi dài vô tư đặt lên nền nhà, đôi chân của một người đàn ông trưởng thành dài và thẳng, có cơ bắp khỏe mạnh.

Nhận ra Sầm Trí Sâm đang nhìn mình, Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, người đàn ông này từ thắt lưng trở lên vẫn để trần, cơ thể mang theo hơi nóng sau khi tắm. Trước đây cậu cảm thấy Sầm Trí Sâm lạnh lùng, nhưng gần đây cậu càng cảm thấy nóng quá mức khi ở gần anh, cậu không phân biệt được là nóng do cậu hay do Sầm Trí Sâm.

"Uống rượu không?" Ninh Trí Viễn hỏi.

"Chân em còn bị thương, đừng uống rượu, để anh pha cho em chút đồ uống." Sầm Trí Sâm nói rồi đi đến quầy nước.

Ninh Trí Viễn nhìn bóng lưng anh bước đi, rồi quay lại nhìn màn hình chiếu trước mặt.

Vài phút sau, Sầm Trí Sâm quay lại đưa cho cậu một loại đồ uống có màu hổ phách đậm rất đẹp.

"Độ cồn thấp." Anh giải thích: "Uống cái này đi, cho em nếm chút vị."

Ninh Trí Viễn nhận lấy, cong môi: "Cảm ơn."

Sau khi nhấp một ngụm, quả thực chỉ có một chút vị rượu, hình như là sâm panh, thêm cola và nước chanh, cũng được.

Sầm Trí Sâm ngồi xuống bên cạnh cậu, anh cũng cầm một ly đồ uống giống với cậu.

Bộ phim trên màn hình đã bắt đầu, hai người cũng không nói chuyện nữa mà dựa vào ghế sofa trong tư thế thoải mái nhất, xung quanh chỉ để lại một ngọn đèn trên đầu.

Chất lượng hình ảnh của phim cũ chỉ ở mức trung bình nhưng không khí của phim được thể hiện rất tốt, ngay cả một người không mấy hứng thú với phim tình cảm như Ninh Trí Viễn cũng xem đến nhập tâm.

Bộ phim tên "Hạnh phúc ngọt ngào" nhưng thực chất đây là một bộ phim có nội dung khá buồn.

Thi thoảng, Ninh Trí Viễn sẽ nhấp môi một chút, con ngươi phản chiếu ánh sáng lập lòe của màn chiếu, Sầm Trí Sâm quay lại mấy lần đều thấy một hình ảnh như vậy.

"Phim không hay à? Sao anh cứ nhìn tôi hoài thế?" Ninh Trí Viễn quay đầu nhìn vào mắt anh.

"Em thấy hay không?" Sầm Trí Sâm hỏi.

Ninh Trí Viễn từ từ nhấp thêm ngụm nước uống nữa, rồi nhìn về phía màn hình: "Cũng được, nhưng tôi thích Báo đại ca hơn, nhìn ngoại hình thì không có gì đặc biệt nhưng lại khá thú vị. Anh ta muốn lấy lòng người phụ nữ mình thích, biết cô sợ chuột nên anh ta cố tình xăm hình chuột mickey sau lưng để trêu chọc cô, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một ông trùm như anh ta, với cả anh ta còn tự giễu bản thân mình là tay chơi trong tình trường. Nhìn thoáng qua, anh ta đã biết người phụ nữ của mình có chuyện cũ với người khác, lúc vội vàng chạy trốn thì anh ta lại để cô đi, khuyên người phụ nữ không nên đi theo anh ta, chỉ cần cô ngủ dậy một giấc thì ngoài đường sẽ đầy đàn ông giỏi hơn anh ta, anh ta biết lấy lùi làm tiến. Nếu không có những lời này, người phụ nữ của anh ta sẽ không theo anh ta nữa."

"Em có thấy người như vậy hấp dẫn không?" Sầm Trí Sâm hỏi.

"Không." Ninh Trí Viễn dựa vào ghế, nhịp ngón tay lên đầu gối của mình: "Chỉ là tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta mà thôi."

"Có vẻ như anh ta không có một kết thúc có hậu." Sầm Trí Sâm nói.

"Vậy thì chẳng còn cách nào." Ninh Trí Viễn nhún vai: "Ai bảo anh ta kém may mắn. Anh ta chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác mà thôi."

"Còn hai nhân vật chính." Ninh Trí Viễn đột nhiên cười: "Họ làm chuyện thân mật nhất, lại phải dùng chiêu "tình bạn vĩnh cửu" để lừa mình dối người, thật buồn cười."

Nói xong, cậu nhìn Sầm Trí Sâm, tựa như đang cười nhạo chính mình.

Thật ra họ cũng giống nhau, làm những việc vượt xa đạo đức dưới danh nghĩa anh em.

Sầm Trí Sâm dường như hiểu ra, cau mày nhắc nhở: "Trí Viễn, hình như anh từng nói với em rồi, anh luôn nghe theo bản năng của mình và không bao giờ làm chuyện gì lừa mình dối người."

"Anh cứ coi như là tôi đi." Ninh Trí Viễn không muốn tranh cãi với anh.

Sầm Trí Sâm khẽ liếc qua: "Em thì sao?"

Ninh Trí Viễn không tiếp tục chủ đề này nữa, nhìn xuống vai anh, đưa tay ra sờ: "Nếu có một hình xăm ở chỗ này chắc đẹp lắm nhỉ?"

Sầm Trí Sâm suy nghĩ một chút: "Em cũng muốn xăm hình chuột mickey à?"

Ninh Trí Viễn tưởng tượng, mỉm cười nói: "Thôi đi."

Sầm Trí Sâm ngừng nói, quay lại nhìn màn hình, tiếp tục xem phần cuối của bộ phim. Lúc bộ phim kết thúc, màn hình chuyển sang màu xám lặng, họ vẫn ngồi bất động trên ghế sô pha, ly đồ uống trên tay cũng vừa thấy đáy.

Ninh Trí Viễn nhìn ánh sáng từ phía sau màn chiếu chiếu vào, chợt lên tiếng: "Thật ra dù Báo đại ca hay là hai nhân vật chính trong phim thì đều nhàm chán cả, một người đến chết thì trong lòng vẫn là người khác, còn một người thì kìm nén sự chân thành của mình, nửa đời thiếu quyết đoán, luôn bỏ lỡ. Còn một người thì lần nào cũng buộc phải lựa chọn, tình yêu như vậy thì có ý nghĩa gì?"

"Nhưng tên phim là Hạnh phúc ngọt ngào." Sầm Trí Sâm nói: "Tất nhiên tình yêu cũng có mặt ngọt ngào nên mới có nhiều người sa vào đến vậy."

Ninh Trí Viễn hơi ngạc nhiên, cậu nhìn anh. Sầm Trí Sâm tựa như chỉ buộc miệng nói hoặc chỉ là cảm thán, nhưng suy nghĩ trong lòng cậu lại xuất hiện, cậu nhìn chằm chằm vào mắt của Sầm Trí Sâm thật lâu.

"Nhìn anh làm gì?" Sầm Trí Sâm hỏi.



Ninh Trí Viễn: "Anh có muốn yêu không?"

Sầm Trí Sâm: "Nếu có cơ hội thì anh muốn thử."

Giọng anh rất tự nhiên, Ninh Trí Viễn hơi nghi ngờ. Cậu nhìn anh như muốn xác nhận độ tin cậy trong lời nói ấy.

Sầm Trí Sâm khẳng định: "Thật đấy."

Ninh Trí Viễn không để lộ sự ngạc nhiên của mình. Cậu không hỏi nữa, đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ: "Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi, sáng mai còn đi làm."

Sầm Trí Sâm cũng thôi, để đến cuối tuần đi, cứ để Ninh Trí Viễn suy nghĩ trước là được.

Sau đó, anh đỡ Ninh Trí Viễn đứng dậy, đưa cậu về phòng: "Cẩn thận dưới chân, mấy ngày nay đừng chạy lung tung, có việc gì thì để người khác lo, cứ ở trong phòng làm việc đi."

"Biết rồi." Ninh Trí Viễn cũng không để ý lắm: "Có gì to tát đâu, đỡ hơn hôm qua nhiều rồi mà."

Sầm Trí Sâm: "Đừng lơ là, phải dưỡng cho tốt vào."

Vừa nói vừa bước vào phòng, anh đưa tay bật đèn, nhưng Ninh Trí Viễn đột nhiên đè lên mu bàn tay anh, đẩy anh một cái.

Sầm Trí Sâm dựa vào tường, còn Ninh Trí Viễn dựa vào người anh, hơi thở cũng gần hơn: "Sầm Trí Sâm."

Sầm Trí Sâm ôm eo cậu: "Đừng lộn xộn, cẩn thận chút."

Ninh Trí Viễn cười khoái chí: "Làm bộ quá."

Sầm Trí Sâm ấn hai cái vào eo cậu: "Em nói muốn đi ngủ mà?"

"Tôi chợt nghĩ." Ninh Trí Viễn nói: "Bộ phim này bây giờ có gì đó khác khác so với khi còn nhỏ."

Sầm Trí Sâm: "Khác gì?"

"Tôi không thể hiểu được những cảnh yêu đương vụng trộm khi tôi còn nhỏ bị anh che mắt." Ninh Trí Viễn vừa cười vừa nói: "Bây giờ tôi có thể hiểu được rồi, nhưng tôi nghĩ bộ phim thật vớ vẩn, tình dục sinh ra tình yêu là một mệnh đề sai, nếu là vậy thì tôi phải yêu bao nhiêu người rồi chứ? Điều kiện tiên quyết để có thể yêu là ngay từ đầu anh đã mang ý xấu. Anh thấy sao?"

Lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào tai anh. Sầm Trí Sâm quay đầu lại nói: "Ừm. Biết đâu."

Ninh Trí Viễn nhìn vào mắt anh, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy sâu trong con ngươi của anh dao động mơ hồ, chứng tỏ người này đang không bình tĩnh.

Không phải là ảo ảnh của cậu.

Hơi thở quấn quýt, gần nửa phút không ai lên tiếng.

Ninh Trí Viễn nhìn Sầm Trí Sâm, Sầm Trí Sâm cũng nhìn cậu, để mặc cậu nhìn thấu mình.

Cuối cùng Ninh Trí Viễn cũng bật đèn trên đầu lên rồi lùi lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sầm Trí Sâm không có biểu hiện gì, đỡ cậu lên giường, bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt, nói thêm vài câu, tắt đèn giúp cậu rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân xa dần, Ninh Trí Viễn ngồi một mình trong bóng tối một lúc.

Phản ứng của Sầm Trí Sâm thật sự vượt quá dự đoán của cậu, cậu cho rằng không có khả năng, nực cười biết bao.

Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu và Sầm Trí Sâm đã dần rơi vào tình trạng không thể kiểm soát được.

Ban đầu cậu chỉ muốn đối phương nhìn thấy mình và quan tâm đến mình nhưng giờ đây, sự quan tâm này dường như đã biến chất.

Ninh Trí Viễn thấy buồn cười.

Người thất tình lục dục vốn không thể phân biệt quá rõ ràng, trên thực tế, dù ở bất kỳ ý nghĩa nào thì cảm xúc cũng đều giống nhau, nếu đó là điều Sầm Trí Sâm mong muốn thì cậu chỉ cần thỏa mãn là được.

Trong bóng tối, cậu đứng dậy, bám vào tường chậm rãi đi vào phòng tắm, đứng trước gương và bật đèn.

Cậu vẫn đang mặc áo sơ mi của Sầm Trí Sâm, vừa bật đèn lên, cậu còn tưởng rằng người trong gương chính là Sầm Trí Sâm.

Nhưng người đó không phải Sầm Trí Sâm, cậu khao khát Sầm Trí Sâm, nhưng mãi mãi không bao giờ có thể trở thành Sầm Trí Sâm, vậy nên chỉ cần biến Sầm Trí Sâm trở thành mình là được rồi.

Đơn giản biết bao.

Trên màn hình điện thoại di động có tin nhắn của Sầm Trí Sâm, anh nhắc cậu đi ngủ sớm, khuya thấy có gì khó chịu thì gọi điện cho anh.

Ninh Trí Viễn đáp: "Anh nói nhiều quá."

Nửa phút sau, Sầm Trí Sâm gửi tiếp một tin nhắn khác: "Anh quên nói em mặc quần áo của anh trông đẹp lắm, đến lúc chân em lành lại, anh muốn lột sạch và chạm vào em."

Ninh Trí Viễn cười trừ.

Cuối cùng, cậu trả lời: "Cầm thú."