“Đúng vậy!” Bà Giang nói: “Con với Giang Trì xảy ra vấn đề gì à? Có phải ha5i đứa cãi nhau không? Nếu không phải hôm nay mẹ con tới thì mẹ cũng không biết chuyện Giang Trí cho ngừng việc hợp tác với nhà 6họ Mạnh. Giang Trì cũng thật là, sao nó có thể làm thế? Chuyện của vợ chồng hai đứa cũng không cần thiết làm liên lụy đến cả ch7uyện làm ăn kinh doanh chứ.”
Trong suy nghĩ của bà Giang, dù sao nhà họ Mạnh cũng là nhà mẹ đẻ của Cố Tương.
G4iang Trà và Cố Tương có cãi nhau cũng là việc nhỏ của hai vợ chồng.
Nhưng làm quá đáng thế này thì thật không công bằn8g cho Cố Tương!
Nhưng với tính cách của con trai bà, bà cảm thấy mình rất khó nói được nó, thôi trước tiên cứ hỏi thăm bên chỗ Cố Tương xem sao đã.
Cố Tương: “...” Vừa nghe mẹ Giang Trì nói như vậy là cô biết bà ấy có cùng một suy nghĩ với chủ Đỗ rồi.
Chưa biết chừng là do chính chủ Đỗ nói với bà ấy rằng cô và Giang Trà cãi nhau,
Cố Tương xấu hổ, giải thích: “Con và Giang Trí không cãi nhau ạ.” “Không phải à?” Mẹ Giang Trì hơi ngạc nhiên, “Vậy Giang Trí có ở đây không, hay nó đi làm rồi?”
Cố Tương liếc nhìn Giang Trì, “Anh ấy đang ở đây ạ.”
“Con bảo nó nghe máy đi.”
Cố Tương ngoan ngoãn thuật lại lời của bà Giang, Giang Trà lau tay rồi đưa ra cầm lấy điện thoại của Cố Tương.
Cố Tương nhìn anh, thật ra cô cũng không biết nên nói thế nào với mẹ Giang Trì về chuyện này. Chẳng lẽ nói Giang Trà là vì giúp cô hả giận nên mới dùng hợp tác với nhà họ Mạnh?
Đến lúc đó không biết mẹ Giang Trì nghe thấy những lời này sẽ nghĩ như thế nào. Giang Trị cầm điện thoại, rất thản nhiên nói: “Mẹ ạ.”
“Mẹ của Cố Tương đến đây, nói nhà họ Giang chúng ta dừng hợp tác với nhà họ, bây giờ bên nhà họ đang rất khó khăn, bà ấy đến tìm mẹ để xin về chuyện này. Có chuyện gì đang xảy ra vậy con? Mẹ hỏi Cố Tương có phải nó với con cãi nhau không, nó lại nói là không có việc gì.”
Giang Trà nói: “Người cãi nhau với Cố Tương không phải là con, mà là vị bà Mạnh kia đấy ạ.”
“Cái gì cơ?” Bà Giang không hiểu.
Giang Trì tiếp tục: “Mẹ cứ nói với mẹ vợ con rằng, muốn giải quyết chuyện của nhà họ Mạnh cũng dễ thôi, bảo cô con gái cưng của bà ấy đến trước mặt Cố Tương nói xin lỗi là được.”
“... Xin lỗi?”
“Mẹ cứ nói với bà ấy như vậy, bà ấy sẽ rõ.” Nói xong, Giang Trà cúp điện thoại rồi đưa di động cho Cố Tương. Cố Tương: “...”
Cô cầm điện thoại và nhìn Giang Trì, không ngờ anh lại trực tiếp như vậy.
Giang Trà nói với cô: “Anh biết chú Mạnh đối xử rất tốt với em... Lần trước gặp chú ấy, anh thấy đúng là chú ấy thực sự quan tâm tới em, vì vậy em chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy nhà họ Mạnh xảy ra chuyện. Đừng lo lắng, anh cũng không muốn thể. Chỉ là anh muốn Mạnh Nghiên tới xin lỗi em, là một việc nhỏ mà thôi.”
Cố Tương bật cười, “Có nghĩa là, anh làm ầmilên như vậy chỉ để dạy cho Mạnh Nghiên một bài học.” “Mẹ em thương cô ta nhất, dạy cho Mạnh Nghiên một bài học cũng là cảnh cáo bà ấy rồi.” Thực tế thì, lần trước Giang Trà tới nhà họ Mạnh đã nhìn ra Cố Tương không hề có một chút địa vị nào ở trong nhà họ Mạnh.
Nếu không thì Mạnh Nghiên cũng sẽ không dám nói xấu Cố Tương ở trước mặt anh. Nhưng sau này có anh ở đây rồi, anh sẽ để cho mẹ con bọn họ học được cách tôn trọng cô!
Cố Tương nghe Giang Trì nói, thấy anh làm việc rất có chừng mực thì cũng yên lòng.
Ăn cơm xong Giang Trí đi làm, Cố Tương tới cửa hàng. Nhưng vừa bước vào cửa, cô đã thấy Mạnh Nghiên đang ngồi trên ghế của mình. Cố Tương ngạc nhiên, nhanh như vậy mà Mạnh Nghiên đã qua đây nói xin lỗi cô rồi?