Dụ Hôn

Chương 124



Cố Tương hỏi: “Nếu đã không phải đến nói xin lỗi thì cô đến làm gì?”

Mạnh Nghiên nói: “Cô mang máy quay phim củ5a anh tôi ra đây, tôi đến lấy về cho anh ấy. Chẳng phải bây giờ cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạnh à? Vậy thì c6ũng không cần dùng đồ của nhà tôi nữa.”

“...” Cố Tương hơi kinh ngạc nhìn Mạnh Nghiên, “Mạnh Nghiên này, gần đ7ây cô ở nhà lâu quá nên đầu óc không dùng được à? Cô đừng có ép tôi phải đánh cô.”

“Làm sao, cô mang đồ trong n4hà tôi đi mà còn lý luận à?” Mạnh Nghiên phản bác: “Mẹ đã tới nhà họ Giang rồi, chờ mẹ đến đấy sẽ nói chuyện của cô với8 họ, để nhà họ Giang biết cô là loại người vong ân phụ nghĩa như thế nào, xem nhà họ có còn che chở cho cô nữa không nhé. Cô bây giờ đã không còn là người của nhà họ Mạnh nữa nên đương nhiên phải trả lại đồ rồi! Máy quay phim đầu, mau giao ra đây.”
Bạch Vi chứng kiến cảnh này, bèn thì thầm hỏi Cố Tương: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhưng Cố Tương lại nói với Mạnh Nghiên: “Cô mau cút ra ngoài cho tôi, đừng có ép tôi đánh cô.”

Mạnh Nghiên nói rất đắc ý: “Cô không đưa đồ cho tôi, tôi sẽ không trở về.”

Hiện tại Cố Tương không trở về nhà họ Mạnh, mà bố của cô ta cũng không xen vào chuyện của Cố Tương.

Cố Tương nghe Mạnh Nghiên nói mà phát hiện cô ả này thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

“Mạnh Nghiên, cô đừng có ép tôi phải đánh cô. Trước kia tôi không đánh cô là vì mẹ, chứ cô đừng tưởng rằng tôi sợ cô nhé.”

Dù sao bây giờ cô và mẹ cũng đã nói toạc ra hết rồi, Cố Tương chẳng có gì phải sợ nữa.

Mạnh Nghiên cãi lại: “Những đồ là của anh trai tôi! Tại sao cô lại lấy đi!” Cố Tương day mi tâm, Mạnh Nghiên nói kiểu này giống như là cô cầm đồ của cô ta vậy. Cố Tương: “Cô cũng nói là đồ của anh trai cô rồi đấy, vậy thì bảo anh ta tới gặp tôi mà đòi! Cũng đều phải đồ của cô, cô nhoắng lên làm cái gì?”
Mạnh Nghiên phản bác: “Anh trai tôi không có ở đây, đương nhiên là tôi phải trông giữ thay đồ của anh ấy. Máy quay phim đầu? Cô mau lấy ra đây!”

Nói rồi, Mạnh Nghiện bắt đầu lục lọi khắp nơi trong cửa hàng.

Thấy Mạnh Nghiên hùng hùng hổ hổ như thế, Bạch Vi nói: “Không thì trả lại đồ cho con bé đi! Chúng ta đi thuê một cái khác.”

“...” Cố Tương nhìn Mạnh Nghiên dạo qua một vòng, cô ta muốn vào khu vực bên trong nhưng bị nhân viên cửa hàng ngăn lại. Cố Tương xoa xoa tay, nói với Bạch Vi: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã bắt tớ phải đánh người rồi, đúng là khổ mà.”

Bạch Vi cảm thấy đau cả đầu, “Thôi đừng! Cậu mà đánh con bé đó là mẹ cậu lại mắng cậu, dù sao hai người cũng là chị em mà.”

Chủ yếu là Bạch Vi sợ lát nữa Mạnh Nghiên làm om sòm lên, như thể Cố Tương sẽ bị chịu thiệt.
Đúng lúc này, có người bước vào cửa.

Người vừa bước vào là một người đàn ông mặc Vest, bên ngoài anh ta choàng một chiếc áo khoác màu đen.

Tay anh ta kẹp một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.

Người này giống như một người mẫu nam, ngay khi anh ta xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều bất giác đổ dồn về phía anh ta.

“Anh chàng này đẹp trai quá!” Cố Tương nghe thấy tiếng suýt xoa của đám nhân viên nhà mình. Cuối cùng vẫn phải để Bạch Vi kinh nghiệm đầy mình lên tiếng chào hỏi: “Chào mừng quý khách.”

Mạnh Nghiện vẫn còn đang làm ầm

lên ở đây, nếu để cho khách đến

thấy cảnh này, tất cả mọi người đều

sẽ rất lúng túng.

Nghe thấy có người tới, Mạnh

Nghiên quay đầu lại nhìn thấy

người tới là ai, cô ta hơi kinh ngạc,

“Anh.”

Cô ta không tiếp tục ầm ĩ nữa mà

mừng rỡ chạy tới trước mặt người
đàn ông kia, Manh Nghiên nói:

“Anh, sao anh đột nhiên trở về vậy?

Còn nữa, tại sao anh lại tới đây? Mà

anh về đúng lúc lắm, lúc anh không

có đây ngày nào Cố Tương cũng lấy

máy quay phim của anh đấy, bây giờ

máy cũng đang ở chỗ này của cô ta.

Vừa rồi em yêu cầu cô ta trả lại, cô

ta còn không muốn

Cố Tương cũng không ngờ Mạnh

Viễn Châu lại trở về. Cô chỉ nhìn

anh ta mà không nói gì.