Mặc dù Cố Tương ở trong phòng dành cho khách, nhưng các phòng trong căn hộ này của Giang Trà đều rất rộng, lớn hơn nhiều so với c5ăn phòng của cô ở nhà họ Mạnh.
Bạch Vi nói: “Lúc trước tớ còn thấy tiếc căn hộ mà tớ mua cùng với Hạ Văn Hiên, nhưng bây6 giờ lại chẳng cảm thấy đáng tiếc chút nào?
Cố Tương: “Cũng chỉ có cậu mới trả lại căn hộ cho cái tên khốn nạn kia! Đáng7 lẽ ra không nên trả lại cho hắn! Phải tìm luật sư làm hắn ta táng gia bại sản mới đúng.”
Mặc dù căn hộ đứng tên Bạch Vi4, nhưng cô ấy cũng không có ý định lấy căn hộ đó mà chỉ muốn lấy lại số tiền mình đã bỏ ra để trang trí thôi.
Bạch Vi nó8i: “Anh ta là kẻ khốn nạn, nhưng bố mẹ anh ta lại rất tốt, hai bác ấy cũng không dễ dàng gì, tớ làm sao có thể lấy căn nhà đó được?”
Cố Tương biết Bạch Vi là người rất tốt, luôn luôn suy nghĩ cho người khác nên cũng không nói gì nữa. Bạch Vi chuyển chủ đề: “Video làm đến đâu rồi?”
“Cậu ngồi xuống đi, tớ cho cậu xem”
Cố Tương và Bạch Vi ngồi xuống bên cạnh máy vi tính, cô mở phần video mình vẫn chưa làm xong ra cho Bạch Vi xem rồi hỏi: “Thế nào?”
“Cố Tương, cậu thật sự quá lợi hại! Đây là cậu làm thật đấy à?” “Ừm” Cố Tương nói: “Đợt trước tớ cũng nghiên cứu một thời gian rồi, hai ngày qua lại xem rất nhiều hướng dẫn trên mạng, video không tệ nhỉ! Đợi tớ làm xong là có thể đăng tải lên mạng”
Cô trò chuyện với Bạch Vi về chuyện công việc, rồi lại vuốt ve mèo, thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Trí đẩy cửa ra, gọi: “Cố Tương”
Cố Tương liếc anh một cái, “Anh tỉnh rồi à?”
Trên người anh mặc áo sơ mi, dáng vẻ có phần lười biếng, nhìn thấy Bạch Vi đang ở đây, anh bèn nói với Cố Tương: “Em qua đây một lát” Cố Tương đứng lên, cô bảo với Bạch Vi: “Cậu chờ tớ một chút”
Lúc cô đi ra, Giang Trí đã về phòng của anh.
Thấy cửa phòng anh đang mở, Cố Tương đi thẳng vào phòng, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Hai trở về, mẹ bảo buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm, anh báo trước với em một tiếng” Giang Trà đang ngồi ở trên giường, thấy cô đi vào, anh lại nằm xuống giường.
Trông có vẻ như anh bị điện thoại đánh thức nên nhìn không được vui cho lắm.
Cố Tương hỏi: “Ồ, khoảng mấy giờ)
“Tầm sáu, bảy giờ gì đấy” Giang Trà dặn, “Nhớ phải gọi anh đấy”
“Được rồi, anh ngủ đi” Cố Tương nhìn anh rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vị Giang Trì nói phải về nhà họ Giang ăn cơm nên Cố Tương cũng không đi ra ngoài cùng Bạch Vi, một lát sau Bạch Vi đi về.
Cố Tương làm xong công việc, cô đăng tải video lên mạng, sau đó đi gọi Giang Trì. Cô sang gõ cửa gọi anh, nghe thấy tiếng anh trả lời cô bèn đi thay quần áo.
Kết quả một lát sau cô quay trở lại phát hiện anh không có động tĩnh gì. Cố Tương đi vào phòng nhìn thấy Giang Trì vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Cố Tương bước vào cửa, nhìn người đàn ông đang ngủ rất yên tĩnh trên giường. Người đàn ông ngày thường rất kiêu ngạo mà giờ phút này lại nằm ngủ rất yên, Cố Tương nhìn anh rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Anh là một người đàn ông tốt, tiếc rằng có cái miệng quá thiếu đòn, nếu không thì sẽ rất hoàn hảo.
Bà Giang vừa gọi điện thoại tới giục bọn họ, cô nhận được điện thoại nên không thể không qua gọi anh dậy.
“Giang Trì, anh còn không dây là sẽ đến muộn đấy”
Giang Trì vươn tay ra bắt lấy tay cô, trông có vẻ hơi khó chịu.