Dụ Hôn

Chương 133



Cô buông tay anh ra và vào phòng thay đồ giúp anh lấy quần áo. Quần áo của anh bình thường đều được để theo từng bộ, nên Cố Tương5 nhanh chóng chọn được cho anh một bộ, cô cầm ra ngoài bảo với Giang Trì: “Quần áo đây?

Giang Trì mở mắt ra nhìn Cố Tươn6g, khóe miệng anh bất giác nhếch lên, “Cảm giác có vợ thật tốt”

Chẳng trách nhà anh cử nhất định bắt anh phải tìm vợ!

Cố Tương nghe Giang Trì nói thế thì phì cười, “Tốt như vậy cơ à?”

Chẳng phải chỉ là gọi anh dậy thôi sao. 4Giang Trì nói: “Dù sao cũng là tốt”

Có cô gọi anh dậy, còn giúp anh chuẩn bị quần áo.

Mặc dù tự anh có thể làm n8hững việc này, nhưng có cô ở đây, cảm giác vẫn rất khác.

Cố Tương nói: “Vậy anh trả lương cho tôi đi, như thế thì ngày nào tôi cũng có thể gọi anh dậy”

Chỉ làm thêm công việc bán thời gian thôi mà, cô không ngại đầu.
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh cười lắc đầu rồi đưa tay cởi cúc áo sơ mi.

Cố Tương thấy anh đã dậy bèn để kệ anh, cô ra ngoài tiếp tục chuẩn bị cho mình rồi bổ sung nước và thức ăn cho con mèo Cố Noãn Noãn.

***

Hai người trở về nhà họ Giang, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Phong ở trong sân.

Vì là anh em nên dáng dấp của Giang Phong rất giống Giang Trì, chỉ là anh ấy có thêm cặp mắt kính, trông càng nhã nhặn hơn một chút.

Tuy chưa từng gặp Giang Phong, nhưng trong nháy mắt Cố Tương vẫn đoán ra được thân phận của người này. Bên cạnh Giang Phong còn có một người đàn ông cao bằng anh ấy, bên ngoài người này mặc một chiếc áo khoác màu đen trông khá bắt mắt.

Giang Phong cầm bật lửa đang châm lửa cho người này.

Vừa châm điếu thuốc xong, Giang Phong cười nói với Giang Trì vừa vào cửa: “Trì đến rồi hả em”
“Anh Hai” Giang Trà vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Cố Tương, đi về phía Giang Phong.

Người đàn ông đứng bên cạnh Giang Phong cũng quay đầu lại. Khi thấy rõ gương mặt của người này, Cố Tương sửng sốt, hóa ra là Mạnh Viễn Châu!

Tại sao anh ấy lại ở nhà họ Giang?

Mạnh Viễn Châu đang đứng bên cạnh Giang Phong, nhìn thấy Giang Trí và Cố Tương từ ngoài cửa đi vào, Giang Trí còn cầm tay Cố Tương, anh nhìn thấy hình ảnh này mà giật mình.

Giang Phong nhìn lướt qua Cố Tương, anh nói: “Đây chính là em dâu hả!”

Giang Trà cúi đầu liếc nhìn Cố Tương bên cạnh, anh siết chặt mu bàn tay của cô và nói: “Em gọi anh Hai đi.”

Cố Tương nói với Giang Phong: “Anh Hai ạ” Giang Phong đáp lại: “Ừ”.

Có vẻ anh ấy rất hào hứng với việc mình có thêm một cô em dâu.

Cố Tương chào hỏi xong thì nhìn về phía Mạnh Viễn Châu, “Anh Viễn Châu, tại sao anh lại ở đây?”
Giang Phong thấy Cố Tương nói chuyện với Mạnh Viễn Châu thì liếc nhìn qua lại giữa hai người, sau đó ngạc nhiên hỏi Cố Tương: “Em biết cậu ta?”

Giang Trì cũng không khỏi liếc nhìn Cố Tương một cái.

Mạnh Viễn Châu dập tắt điếu thuốc vừa châm lửa, anh nói với Giang Phong: “Em gái tôi”

“..” Giang Phong không biết phải hình dung tâm tình kích động của mình như thế nào, “Ơ kìa ơ kìa... đúng là người một nhà cả rồi!”

Anh ấy và Mạnh Viễn Châu quen nhau lâu như vậy mà cũng không biết thằng bạn mình có một người em gái tên Cố Tương.

Mạnh Viễn Châu bổ sung thêm một câu: “Con bé là con của mẹ kế tôi”

Mạnh Viễn Châu đi cùng Giang Phong trở về, vốn ai cũng cho rằng anh chỉ là bạn của Giang Phong, không ngờ anh lại còn có một thân phận khác: anh rể của Giang Trì.

Tại bàn ăn tối, ông cụ Giang rất vui
vẻ nói với Mạnh Viễn Châu: “Thật

đúng là duyên phận”

Mạnh Viễn Châu nói: “Trong

khoảng thời gian này cháu vẫn luôn

nước ngoài, vì chuyện của gia

đình cháu mà đã gây thêm phiền toái

cho mọi người rồi”

Ông cụ Giang: “Có phiền toái gì

đâu, đều là người một nhà cả”

Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương rồi

nói với ông cụ Giang: “Thật ra hôm

nay cháu đến đây là còn có chuyện

muốn nói liên quan đến Cố Tương”