Cố Tương trừng mắt nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình, “Tôi...”
Tôi vẫn chưa lên tiếng đâu đấy! Sao anh lại trả lời thay t5ôi hả!
Giang Trì liếc nhìn Cố Tương rồi nắm lấy tay cô trước mặt mọi người, anh nói: “Cô ấy đã hứa với con sau này sẽ ở lại nhà h6ọ Giang, không đi đâu cả.”
Không phải...
Trong lòng Cố Tương phản bác: Tôi đâu có!
Tôi nói thể bao giờ?
G7iang Trì nhìn về phía Mạnh Viễn Châu, anh nói: “Tôi thừa nhận ban đầu là vì nguyên nhân gia đình nên chúng tôi mới kết hôn với nhau. Nhưn4g hiện tại tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, không cần anh Cả phải nhọc lòng quan tâm, có đúng không?”
Nói rồi anh nhìn về phía8 Cố Tương. Cố Tương: “...”
Sao cô lại có cảm giác nếu như mình không đồng ý thì sẽ bị anh bóp chết nhỉ?
Cố Tương nhìn về phía Mạnh Viễn Châu, biết anh đang lo lắng cho mình, nhưng cô cũng không cảm thấy bị miễn cưỡng khi ở nhà họ Giang. Cô đành lên tiếng: “Anh Viễn Châu, chuyện của mình em tự rõ, anh thực sự không cần phải lo lắng cho em đâu.”
Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, anh hỏi: “Em thích cậu ta à?”
Anh không tin, với tính cách của Cố Tương lại có thể thích một người vốn chẳng có cảm tình gì nhanh như vậy.
Cố Tương muốn nói em không thích anh ta, nhưng ông nội và mọi người đang ở đây, cô không muốn để ông nội phải thất vọng.
Đương nhiên, mấu chốt là mặc dù Mạnh Viễn Châu đối xử tốt với cô, nhưng chẳng phải anh cũng là người của nhà họ Mạnh sao?
Vất vả lắm Cố Tương mới ra khỏi nhà họ Mạnh, cô không muốn lại dựa dẫm vào ai nữa.
Ngay cả mẹ ruột có cùng dòng máu mà cô còn không trông cậy vào được, huống chi là người anh trai không có bất cứ quan hệ huyết thống gì?
Cô nói: “Giang Trí rất tốt với em” Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương rồi lại nhìn sang Giang Trì, thấy hai người nắm tay nhau, anh cau mày lại.
Giang Phong ngồi ở một bên nhìn thấy cảnh này, bèn vội vàng cười cười, rót cho Mạnh Viễn Châu một chén rượu, anh ấy nói: “Viễn Châu à, nào, hai ta uống một chén. Cậu xem, tình cảm của em gái cậu và em trai tôi rất tốt, mấy chuyện này cứ để tự chúng nó quyết định đi”
Mạnh Viễn Châu nhận chén rượu, anh nhìn thoáng qua rồi uống cạn.
Sau bữa cơm tối, Cố Tương và Giang Trà chuẩn bị đi về, Mạnh Viễn Châu cũng muốn đi.
Cố Tương thấy anh ở cửa nên đừng nói chuyện một lúc.
Cô nhìn Mạnh Viễn Châu, nói: “Anh không sao chứ? Em thấy anh uống khá nhiều rượu”
Mạnh Viễn Châu rủ mắt, không lên tiếng, nhìn có vẻ không vui.
Cố Tương biết mình đã phụ ý tốt của anh nên bảo: “Không phải em nói rồi sao. Em đã đồng ý với nhà họ Giang rằng ba năm sau mới có thể ly hôn với Giang Trì. Em thật sự không có việc gì đầu! Em không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng một chút nào cả.” Mạnh Viễn Châu đưa mắt lên nhìn Cố Tương, “Ba năm, em có biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện không? Ngày nào em cũng ở cùng anh ta, em có thể kiểm soát được việc hai người sẽ phát sinh chuyện gì sao? Đến lúc đó em có muốn đi cũng không đi được nữa rồi! Cố Tương à, em không phải là người ngây thơ như thế!”
“Không đầu” Cố Tương nói: “Giang
Trí không phải loại người như vậy,
chẳng phải chúng em ở cùng nhau
lâu như vậy cũng không xảy ra
chuyện gì sao? Em sẽ không có việc
gì đâu.”
Hiện tại cô đang ở trong nhà của
Giang Trí, hai người ở hai phòng
riêng biệt, anh sẽ không làm gì cô
đầu!
Vả lại, Giang Trì cũng không phải là
người thích ép buộc người khác.
“Hiện giờ không phát sinh không có
nghĩa là sau này sẽ không!” Mạnh
Viễn Châu nhìn thẳng vào Cố
Tương, “Cậu ta là một người đàn ông, anh hiểu rõ đàn ông hơn em