Dụ Hôn

Chương 136



Anh dừng lại một chút rồi nói với Cố Tương: “Em có suy nghĩ của mình, anh chưa bao giờ nói lại được em cả, em tự xử lý cho tốt5. Bất cứ lúc nào em nghĩ thông suốt muốn rời khỏi đây, thì hãy nói cho anh biết”

Cố Tương rất giống anh, cả hai đều l6à những người có chính kiến riêng, không ai có thể ép buộc được. Cho nên anh biết mình không thể cố ép được cô. Chuyện hôm na7y, anh đã cố gắng hết sức rồi.

Cố Tương đáp: “Ừm.”

Thật ra cô rất cảm động vì hôm nay Mạnh Viễn Châu đến đây.4

Dù sao cho đến bây giờ mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cô đến nhà họ Giang sẽ như thế nào, nhưng Mạnh Viễn Châu l8ại thật sự lo lắng cho cô. Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, anh ta nói: “Anh về đây”

“Tạm biệt”

Mạnh Viễn Châu lên xe rời đi, Cố Tương nhìn theo bóng lưng của anh, trong đầu nhớ lại một số chuyện hồi trước.
Cô biết Mạnh Viễn Châu từ khá sớm.

Hồi nhỏ mỗi khi bị ăn đòn là cô lại lén chạy đến nhà họ Mạnh, nhưng vì mẹ không thích nên cô không dám vào nhà. Thỉnh thoảng Mạnh Viễn Châu nhìn thấy sẽ cho cô bánh kẹo.

Khi đó tuổi cô còn nhỏ, anh cũng không lớn, chỉ là một đứa trẻ mười tuổi nhưng lại rất có chính kiến.

Anh của lúc đó nhìn Cố Tương và bảo: “Đừng có khóc, khóc là thứ vô dụng nhất. Trên đời này, ngoại trừ chính em sẽ không có người nào có thể bảo vệ em đâu, hiểu chưa?”

Lúc đó cô rất ngốc nghếch, chỉ cảm thấy không có mẹ, thế giới dường như không có ánh sáng.

“Em nhớ mẹ lắm” Cô quệt nước mắt.

Mạnh Viễn Châu nhìn cô, trông anh cực kì nghiêm nghị.

Thực ra anh cũng rất muốn có mẹ, nhưng chưa bao giờ nói ra, bởi vì anh biết rõ hơn cô rằng, có nói ra cũng chẳng ích gì.
Nhớ tới những chuyện cũ, Cố Tương nở nụ cười. Ánh đèn chiếu vào người cô khiến cái bóng ở dưới chân kéo rất dài.

Giang Trí đứng ở gần đấy nhìn cô và Mạnh Viễn Châu tạm biệt nhau, cô còn cười ngây ngô thì sầm sì đi tới, “Em đang cười cái gì vậy?”

Cô còn cười!

Còn cười được cơ đấy!

Cô có biết anh sắp bị cái gã Mạnh Viễn Châu kia chọc tức chết không hả!

Cố Tương quay đầu nhìn về phía Giang Trì, dưới ánh đèn đường, sắc mặt của anh đanh lại, giống như có ai đó đắc tội với anh vậy.

Cố Tương hỏi: “Anh không làm sao đấy chứ?”

“..” Giang Trì trầm mặc nhìn Cố Tương, anh nói: “Hai người nói chuyện gì mà trông em rất vui vậy?”

Mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng hiện giờ Mạnh Viễn Châu đã được thăng cấp thành kẻ bị anh ghét nhất trong nhà họ Mạnh!
Cố Tương bảo: “Không nói chuyện gì cả! Tôi thấy anh ấy nên nói vài câu bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Em và anh ta có quan hệ rất tốt nhỉ!” Giang Trí nói.

Nghe sao cứ chua chua nhỉ.

Cố Tương liếc anh, bỗng cô nhớ tới việc chính, “Khoan đã, Giang Trà, những lời anh nói trong bữa cơm hôm nay là có ý gì hả?”

“Có ý gì là có ý gì?”

“Tại sao anh lại nói là tôi đã đồng ý với anh sau này sẽ ở lại nhà họ Giang, không đi đâu cả? Tôi đồng ý với anh lúc nào hả!” Rõ ràng là cô chưa từng nói thế mà?

Giang Trí lại bảo: “Em đã nói!”

Lúc uống say trong cô thật đáng thương, và rõ ràng cô đã bảo anh đừng đuổi cô đi!

Anh thấy cô đáng thương nên mới đồng ý, giờ cô còn muốn chổi à?

Cố Tương phản bác: “Chắc chắn tôi

chưa bao giờ nói thế”

Cô nghĩ nát cả óc mà vẫn không
nghĩ ra mình nói như vậy lúc nào.

Giang Trà trừng mắt lườm Cố

Tương, “Cho nên, ý của em là muốn

đi theo anh ta trở về? Vừa nãy lúc ăn

cơm, em không nói như vậy?

Cố Tương thanh minh: “Đó là vì

đang ở trước mặt mẹ và ông nội, tôi

không thể để họ lo lắng được. Ông

nội cũng lớn tuổi rồi, tôi sợ làm ông

tức giận. Nhưng dù hiện tại tôi

không đi thì sau này vẫn sẽ phải đi

thôi”