Mạnh Nghiên nhìn thấy Cố Tương thì lên tiếng gọi: “Chị”
Trông rất ngoan ngoãn.
Mặc dù Cố Tương biết lý d5o tại sao cô ta đến đây xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ta, cô vẫn cảm thấy khá vừa mắt.
Cố Tương đứng c6hắn ở cửa, không có vẻ gì là sẽ cho hai người vào nhà mà chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Bà Mạnh liếc cô và bảo: “Mạnh N7ghiên gọi con đấy” “Con có nghe thấy” Cố Tương trả lời rất tùy hứng, “Nhưng con không muốn để ý đến nó”
Bà Mạnh4 nhìn Cố Tương mà không nói nên lời, nhưng lúc này cũng không tiện nói gì nên đành phải đổi đề tài, “Giang Trí có nhà k8hông?”
“Anh ấy không ở nhà” Cố Tương biết mẹ mình thích Giang Trì nên cố ý nói mát.
Bà Mạnh nói: “Tối hôm qua chú Mạnh của con nói con kết hôn lâu như vậy rồi mà mẹ vẫn chưa tới thăm con, mẹ xin lỗi. Con đã ăn sáng chưa? Mẹ mua chút đồ ăn tới, để mẹ nấu cho con ăn nhé” Bà Mạnh giơ túi nguyên liệu nấu ăn sáng sớm hay mua ở chợ, tất cả đều rất tươi ngon.
Cố Tương nhìn người phụ nữ quá đỗi dịu dàng ở trước mặt mà đột nhiên cảm thấy rất châm chọc. Hóa ra không phải bà ta là người không biết quan tâm, cũng không phải không hiểu được cách làm sao đối xử dịu dàng với cô, chỉ là bà ta khinh thường làm như thế mà thôi.
Hiện tại vì lợi ích của nhà họ Mạnh, cái gì bà ta cũng có thể làm ra được.
Cố Tương bước sang bên cạnh để bà Mạnh vào nhà, Mạnh Nghiên cũng muốn theo vào thì bị Cố Tương ngăn lại.
Mạnh Nghiên nhìn Cố Tương, “Chị”
Tại sao mẹ vào nhà được mà lại không cho cô ta đi vào?
Cố Tương nhìn cô ta chằm chằm, “Có phải cố quên cái gì rồi không nhỉ? Chẳng phải cô tới để nói xin lỗi tôi sao? Nhưng tôi chưa nghe thấy một câu nào cả” Mạnh Nghiên: “...”
Đúng là cô ta đến để nói xin lỗi thật, trước khi đến mẹ cũng đã khuyên cô ta rất nhiều, nói hiện tại bố đang rất khó khăn.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Tương, cô ta thực sự không muốn xin lỗi.
Bà Mạnh đặt túi thức ăn xuống, quay đầu nhìn Mạnh Nghiện đang bị Cố Tương chặn lại ở cửa, bà ta nói: “Cố Tương à, Mạnh Nghiên biết lỗi rồi, con bỏ qua đi”
“Con chẳng nhìn ra nó biết lỗi ở chỗ nào cả” Cố Tương liếc Mạnh Nghiên, “Tôi nhớ hết từng lời cô nói ngày hôm đó đấy”
Cố Tương rất hối hận vì đã tát Mạnh Nghiên. Nhưng cô hối hận là vì tại sao lúc ấy mình không tát thêm cho cô ta thêm mấy cái nữa.
Mạnh Nghiên hơi sửng sốt, cô ta nhìn Cố Tương, ánh mắt của Cố Tương rất lạnh, cô thật sự ghi thù.
Mạnh Nghiên đành phải nói: “Xin lỗi chị, lúc ấy em không nên nói chị như vậy. Chị à, chị tha thứ cho em đi, tuổi em còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này em sẽ không thể nữa” “Tuổi còn nhỏ đúng là một cái cớ tốt đấy, nhưng, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Tương nhìn Mạnh Nghiên.
Mạnh Nghiên cắn môi, “Sau này em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Chị, tất cả đều là lỗi của em, không liên quan gì đến bố mẹ hết, xin chị hãy tha thứ cho nhà ta đi.”
Nói đến đây, nước mắt cô ta bắt đầu rơi xuống.
Cố Tương không chịu nổi việc Mạnh Nghiên khóc. Vì mỗi lần cô ta khóc là mẹ sẽ lại bênh vực cho cô ta, còn cô là người bị mắng.
Cô nhìn Mạnh Nghiên và lạnh lùng ra lệnh: “Lau hết nước mắt của cô đi, chẳng có ai bắt nạt cô nên đừng ra cái vẻ đáng thương ở trước mặt tôi nữa. Hay là cô đang mong mình khóc mấy lần thì mẹ sẽ lại tới mắng cho tôi một trận, rồi cô sẽ vui vẻ như lúc còn ở trong nhà?”
Mạnh Nghiên bị Cố Tương mắng cho như thế thì càng thấy ấm ức hơn, nhưng cô ta không dám nói gì, chỉ có thể lau sạch nước mắt. Cô ta biết bây giờ mình không thể