Căn nhà của nhà họ Mạnh cũng rất đẹp, còn là biệt thự đơn lập, nhưng vì đã sử dụng một thời gian dài nên luôn có cảm giác cũ kỹ.
Căn hộ này chính xác là phong cách yêu thích của Mạnh Nghiên.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt là đống hoa hồng ở trong p6hòng khách.
Mạnh Nghiên cảm thán, “Sao nhiều hoa hồng thế?”
Cố Tương phớt lờ cô ta.
Mạnh Nghiên ngồi xuống 7ghế sô pha và liếc nhìn Cố Tương, trong lòng đang thầm hâm mộ cô.
Hâm mộ xong lại bắt đầu thấy khổ sở, tức tối.
Tại4 sao lúc ấy mình lại tăng cơ hội này cho Cố Tương cơ chứ?
Cố Tương mặc kệ bọn họ mà quay về phòng. Vừa rồi cô đi mở cửa vẫn8 còn mặc đồ ngủ, bây giờ vào thay quần áo,
Mới từ phòng ngủ đi ra, cô thấy tiếng Cố Noãn Noãn kêu lên một tiếng, sau đó nó lủi luôn vào góc tường.
Mạnh Nghiên thì hét lên, “Chị, sao trong nhà chị lại nuôi mèo vậy! Chị biết em ghét nhất mấy con vật lông lá này mà, chị xem nó làm dính cả lông lên người em rồi đây này” Mạnh Nghiên rất ghét mèo.
Cố Tương liếc nhìn vị đại tiểu thư này, cô nói: “Nếu cô không thích thì đi luôn ra ngoài đi, có phải cô vừa đánh nó không?”
Cổ Noãn Noãn là con mèo không sợ người lạ. Khi có khách tới chơi nhà, nó chẳng những không sợ hãi mà còn rất nhiệt tình quấn quýt lấy lòng người khác.
Bị sợ quá mà lủi vào trong góc như thế kia thì chắc chắn là bị Mạnh Nghiên đánh rồi.
Mạnh Nghiên cãi: “Tự nó nhào lên người em đấy chứ, chị, chị đừng nuôi mèo làm nhà bẩn lắm, chị xem, chỗ này còn có lông này.”
Nói rồi, Mạnh Nghiên đứng lên nhăn nhó phủi phủi ghế sô pha.
Cố Tương nhìn hành động của cô ta mà bảo: “Nó không bẩn, còn sạch hơn cô đấy”
Mạnh Nghiên không nói gì chỉ lườm cô một cái. Giang Trì lúc này mới dậy đi ra khỏi phòng, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi rất sạch sẽ. Mạnh Nghiên nhìn thấy anh thì gọi: “Anh rể” Giang Trà hờ hững đáp lại, ánh mắt của anh rơi vào Cố Noãn Noãn, con mèo nhìn thấy anh thì đánh bạo chạy ra. Anh duỗi tay ra ôm lấy cổ Noãn Noãn, rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Mạnh Nghiên nhìn thấy con mèo thì vội vàng cách xa ra, cô ta thật sự sợ mèo. Không ngờ Giang Trí lại thích mèo như thế.
Thấy Giang Trà ôm mèo, cô ta không dám nói mình ghét nên chỉ có thể yên lặng trốn ra xa.
Giang Trì cũng mặc kệ cô ta.
Cố Tương ngồi bên cạnh nhìn Giang Trà, mặc dù anh chẳng nói một câu nào, nhưng cô biết anh cố ý làm như vậy. Cô cảm thấy mình đúng là có bệnh rồi, vậy mà lại đặc biệt thích nhìn anh giở trò xấu.
Bà Mạnh còn đang nấu cơm trong bếp, có thể ngửi thấy mùi thơm bay ra.
Bà ta nhanh chóng nấu xong, bước ra ngoài nói với Giang Trì: “Giang Trì, con ở nhà à! Cố Tương bảo con không có ở nhà nên mẹ còn tưởng rằng con đi làm!”
Giang Trì nói: “Con không đi làm” Thái độ của anh rất lạnh nhạt, không mấy nhiệt tình với mẹ và em gái của Cố Tương. Bà Mạnh nói: “Đi rửa tay rồi vào ăn đi, Cố Tương, con cũng đi rửa tay đi”
Lần này Cố Tương và Giang Trí không nói gì, cả hai cùng đi rửa tay.
Cố Tương đi theo Giang Trí vào phòng vệ sinh, cô nhìn anh và bảo: “Chào buổi sáng.”
Giang Trà liếc cô, bình thường Cố Tương không hề thích đi chung với anh. Nhưng hôm nay có mẹ và em gái của cô tới, trông cô có vẻ khá lo lắng nên khi anh đi rửa tay, cô cũng đi theo.
Anh có thể cảm giác được mình “bị cần” đến nên nhếch môi cười.
Bốn người ngồi xuống bàn ăn, bà Mạnh gắp đồ ăn cho Cố Tương rồi đến Giang Trì, bà ta nói: “Mẹ nấu đấy, các con ăn thử đi.”
Cả Cố Tương lẫn Giang Trà đều
không nói gì.
Bà Mạnh lại tiếp tục: “A phải rồi
Giang Trì, hôm nay mẹ tới là muốn
nói với con về chuyện trong nhà.
Con cũng biết tình hình hiện tại của nhà họ Mạnh không được ổn cho