Khi tỉnh lại, cô phát hiện Giang Trí không còn ở đây nữa, trong phòng chỉ c5òn một mình cô.
Cố Tương đứng dậy ra khỏi phòng, thấy cô giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa xong, bà ấy đang ôm Cổ Noãn Noãn như 6ôm một đứa bé, cười không khép được miệng.
Nhớ lại hai ngày đầu lúc Cổ Noãn Noãn vừa mới tới đây, bà ấy còn sợ sệt không dá7m chạm vào.
Kết quả bây giờ... Lại rất thích nó.
Thấy Cố Tương đi ra, cô giúp việc ngượng ngùng cười nói: “Mợ chủ, 4cô dậy rồi à?”
Cố Tương nói: “Lát nữa tôi phải ra ngoài.”
“Tôi đã làm bữa trưa rồi, nếu có đói thì có thể ăn một ch8út.”
Cố Tương nhìn đồng hồ, cô nhắn tin hỏi Bạch Vi, Bạch Vi nói rằng đã ăn ở nhà rồi, Cố Tương nghĩ lát nữa mình cũng lười ăn bên ngoài, vì vậy đồng ý ăn trưa ở nhà. Lúc ăn cơm, cô giúp việc liên tục khen Noãn Noãn trước mặt cô. “Noãn Noãn ngoan lắm, tôi thấy nó khôn bằng một đứa trẻ con đấy.”
“Thật sao?” Cố Tương nhíu mày, không khỏi nhìn chằm chằm vào con trai mình.
Từ khi nuôi Cố Noãn Noãn, Cố Tương thấy mình ngày càng hạnh phúc hơn, hạnh phúc vượt xa sự vất vả của việc phải làm một con sen. “Thật đấy.” Cô giúp việc nói: “Hôm nay khi tôi đang lau sàn, nó chơi bên cạnh khiến tôi làm rơi mất cái chổi lau nhà. Noãn Noãn cứ tưởng tôi sẽ mắng nó nên sợ hãi trốn đi, sau đấy tôi phải dỗ và nói rằng không sao cả thì nó mới chạy đến! Con mèo này khôn quá! Tôi rất thích nó”.
Cố Tương mỉm cười, nghe thấy người khác khen con trai mình, cô đương nhiên cũng rất vui.
Nghĩ đến việc lúc ấy mang Cố Noãn Noãn về, đây thực sự là một quyết định mà cô chưa bao giờ hối hận.
Sau khi ăn cơm ở nhà, Cố Tương đến cửa hàng tìm Bạch Vi. Cô và Bạch Vi cùng mở cửa hàng, trước đây thường là cô đến sớm hơn Bạch Vi, bây giờ lại đổi thành chiều chất rồi cô mới đủng đỉnh đi tới. Kể từ khi kết hôn với Giang Trì, Cố Tương phát hiện cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều. Vừa bước chân vào cửa hàng, Cố Tương đã thấy Bạch Vi ngồi ở chỗ của cô ấy, cô bèn nói: “Xin lỗi, tớ đến muộn”
Bạch Vi cười, “Cậu không đến càng tốt! Cậu cứ dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với bác sĩ Giang nhà cậu đi, hiện giờ cửa hàng tạm thời không cần cậu đâu. Tại tớ nhàn quá, cũng chẳng có chỗ nào để đi, ban ngày mọi người trong nhà tớ đều có việc riêng hết rồi, vì vậy tớ đành phải ra ngoài thôi.”
Cố Tương nói: “Tớ ở nhà cũng không có việc gì để làm, ban ngày anh ấy phải đi làm mà, hôm nay là do Mạnh Nghiên và mẹ tớ đến nhà nên mới vậy thôi.”
Nghe đến đây, Bạch Vi nhìn Cổ Tương, cô ấy hỏi: “Họ tìm cậu vì chuyện nhà họ Mạnh à? Nói chuyện thể nào rồi?”
Không biết tại sao, Cố Tương rõ ràng là một người chẳng bao giờ cần người khác phải lo lắng, nhưng chỉ có mỗi việc này là Bạch Vi thấy không yên lòng. Cố Tương nở một nụ cười thoải mái, “Không có gì đâu.”
Trên đường tới đây, Cố Tương vẫn luôn suy nghĩ, may mà có Giang Trí, nếu không giờ phút này cô đã chẳng bình tĩnh như vậy.
Sau khi ngủ một giấc, tỉnh dậy cô gần như đã quên hết chuyện của mẹ.
Cô chỉ nhớ những gì liên quan đến Giang Trì.
Nhớ tới Giang Trí, khóe miệng Cố
Tương bất giác nở nụ cười, nụ cười
này bị Bạch Vi bắt được, cô ấy tờ
mò tiến lại gần: “Chà có vấn đề
nha, phát triển đến đâu rồi? Ngủ với nhau chưa?”
“.” Cố Tương nhíu mày, vươn tay
khẽ véo Bạch Vi, “Cậu thật là..”
“Làm sao? Cảm thấy tớ nói quá trần
trụi à?” Bạch Vi cười chế giễu, “Cố
Tương, cậu cũng hai mươi mấy tuổi
rồi, chẳng nhẽ trong sáng hơn tớ
sao? Cậu giả vờ ngây thơ làm gì
chứ? Người ta quen nhau ngày đầu
tiên đã ngủ với nhau rồi, cậu và Giang Trì quen lâu như vậy, chẳng