Mặc dù bình thường Cố Tương có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng bà Giang vẫn có thể nhìn ra được cô luôn thận trọng, đúng là kiểu người sống ăn nhờ ở đậu 5và quen nhìn sắc mặt của người khác. Vì vậy cũng có thể đại khái đoán được Cố Tương đã sống với mẹ mình như thế nào trong suốt những năm tháng ở6 nhà họ Mạnh.
Bà Giang có ba con trai, không có con gái, bà vẫn luôn muốn có một cô con gái, vì vậy bà Giang không thể hiểu được phản ứn7g và cách đối xử của Lê Giai m.
Cố Tương đứng trên hành lang tầng hai, nhìn qua cửa sổ ra khoảng sân phía bên ngoài, khi cơn gió thổi qu4a, có một vài chiếc lá trên cây rơi xuống.
Cổ Tượng phát hiện bà Giang thật sự là một người tốt, chẳng trách Giang Trí lại ưu tú như vậy8.
Lê Giai m từ dưới tầng đi lên, thấy Cố Tương đứng ở đây thì lên tiếng: “Cố Tương” Cố Tương đã đi lên sau khi nghe họ nói chuyện được một lúc!
Bây giờ Lê Giai m tự mình đi lên.
Bà Giang bảo Lê Giai Âm đến gặp Cố Tương nên bà ta đã đến đây, hơn nữa hôm nay cũng là ngày Giang Trí xuất viện nên bà ta tiện thể đến thăm luôn. Cố Tương dựa vào cửa sổ, nhìn Lê Giai m xuất hiện trước mặt mình, trên mặt cô không có bất kỳ phản ứng nào.
Lê Giai m đi tới, nét mặt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm hoi, “Giang Trí đâu?”
“...” Cố Tương nhìn bà ta từ đầu đến chân, nhớ đến những lời Lê Giai Âm vừa nói trước mặt mẹ Giang Trà, cô biết người phụ nữ này ghét mình đến mức nào.
Không biết làm thế nào mà Lê Giai Âm có thể giả vờ là một người mẹ dịu dàng từ mẫu vào lúc này được. Thấy Cố Tương không trả lời, Lê Giai m nói: “Hôm nay Giang Trí xuất viện, mẹ đến thăm cậu ấy một chút. Nhìn con đi, mẹ đang nói chuyện với con mà sao con vẫn như vậy!” “Nói xong chưa?” Cố Tương lạnh giọng, “Nói xong thì bà có thể đi rồi.”
Lê Giai Âm nói: “Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, con cũng chẳng thèm hỏi mẹ dạo này thế nào? Mạnh Viễn Châu bây giờ đã chuyển về nhà, con không biết mẹ đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào đâu.
Lần nào bà ta cũng làm ra vẻ đáng thương. Nhưng Cố Tương bây giờ cũng lười để ý.
Sau khi nghe Lê Giai m nói vài câu, vừa hay cô nhìn thấy chú Đồ đi lên.
Chú Đỗ thấy hai mẹ con đang nói chuyện ở hành lang thì chào hỏi: “Bà Mạnh, mợ chủ.”
Cố Tương nói: “Chủ đưa bà Mạnh đây trở về đi!” Cố Tương nói xong thì đi thẳng vào phòng Giang Trà và đóng cửa lại. Lê Giai m nhìn theo bóng lưng Cố Tương , không đúng, con bé vừa gọi mình là gì?
Bà Mạnh?
Chú Đỗ cũng rất lúng túng khi nghe thấy cách xưng hô này, ông ấy liếc nhìn Lê Giai Âm và lịch sự nói: “Thưa bà, đi thôi. Tôi thấy mợ chủ thật sự không muốn gặp bà.” Lê Giai Âm luôn cảm thấy, Cố Tương là con gái của mình, trước đây cho dù cô có lạnh lùng đến đâu, nhưng bà ta là mẹ nên nói gì cô cũng vẫn nghe.
Nhưng bây giờ bà ta lại phát hiện, Cố Tương thật sự không để ý đến mình nữa.
Giang Trí ngủ một lát nhưng không quá say, anh nghe thấy tiếng Cố Tương từ bên ngoài tiến vào, sau đó cô nhào vào vị trí bên cạnh Giang Trí rồi nằm xuống.
Giang Trà mở mắt nhìn Cố Tương, anh phát hiện cô đã vùi mặt vào gối, giống như một con ốc sên thu mình vào trong vỏ.
Cổ Tượng che mặt, trong đầu toàn là đoạn hội thoại giữa Lê Giai Âm và bà Giang, cô chỉ biết rằng Lê Giai Ẩm thực sự muốn dìm chết mình. So sánh với một người mẹ dịu dàng như bà Giang, Cố Tương không khỏi cảm thấy mỉa mai. Cô đã từng mong chờ ở người mẹ này bao nhiêu, nhưng bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu. Giang Trí đặt tay lên đầu Cố Tương,