Cố Tương che mặt, nghe anh nói những lời này thì bỏ tay xuống, “Tại sao lại thành nhà anh chứ?” Giang Trí không quan tâm cô nói gì, anh dịu 5dàng hôn lên trán cô rồi bảo: “Vậy thì sao?”
Cố Tương thở dài, “Không có gì, em chỉ hơi hâm mộ anh thôi.”
“Hâm mộ anh?” Gia6ng Trí không hiểu.
Cố Tương nói: “Mẹ của anh thật tốt! Anh muốn gì bà cũng cho.”
Cũng vì Giang Trí nói đỡ vài câu cho cô, n7ên bà Giang mới làm những việc này.
Thật ra Cố Tương hiểu rất rõ, nếu như không có Giang Trí , cô sẽ chẳng là gì ở trước mặt người 4nhà họ Giang.
Cho nên lúc này, Cố Tương rất hâm mộ Giang Trí . Mẹ của Giang Trí thật sự rất thương yêu anh.
Giang Trí nói: 8“Mẹ rất thích em. Bây giờ mọi người trong nhà đối xử với em còn tốt hơn cả anh.” Cố Tương nói: “Đó là lý do tại sao em đột nhiên cảm thấy thật tốt khi kết hôn với anh.” Giang Trí nhíu mày, “Em nói như vậy anh sẽ không vui đầu, mặc dù mọi người trong nhà đối xử với em tốt thật đấy, nhưng chẳng lẽ anh không tốt với em sao?”
“..” Cố Tương nhìn Giang Tri, “Anh thật sự không so được với họ.” Giang Trà đưa tay bóp eo cô, “Cô gái xấu xa này.”
Cố Tương giữ tay anh lại, “Đừng cù em nữa, được rồi, không đùa với anh, anh ngủ tiếp đi! Chẳng phải anh rất buồn ngủ à?”
Gần đây ở trong bệnh viện Giang Trí đã quen với việc ngủ rồi, vì vậy hôm nay ăn cơm xong là lại thấy buồn ngủ.
Giang Trí híp mắt, “Ngày nào cũng nắm thật là chán.”
Cố Tương nhớ tới một đống việc vẫn chưa làm xong, “Thật ghen tị với anh, em muốn nắm mà còn chưa được nằm đầu, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
Cố Tương thở dài, nhưng mãi mà cô vẫn không muốn động đậy. Giang Trà vòng tay ôm cô vào lòng, cảm giác cô nằm trong l*иg ngực nói chuyện với mình thật ấm áp.
Anh kiên nhẫn hỏi: “Em còn việc gì chưa làm?”
“Còn cả đống việc ấy.” Cố Tương nói xong thì đếm ngón tay, Giang Trí chăm chú nhìn dáng vẻ nói chuyện của cô, anh chỉ biết miệng Cố Tương mấp máy nhưng thật ra không nghe cô nói gì.
Cố Tương nắm lấy cánh tay anh, cô phát hiện người đàn ông này cử hơi một tí là lại hôn cô. Có lẽ khi hai người yêu đương là sẽ như thế này chăng!
Một khi ranh giới bị phá vỡ... Tất cả sự thân mật sẽ đến một cách tự nhiên.
Nhưng... khi được Giang Trà thả ra, Cố Tương vẫn hơi phản kháng, “Sao anh cứ hay hôn em thế? Không nói chuyện bình thường được à.” Giọng của Giang Trí khàn khàn, anh nhìn cô đầy yêu thương, “Em nói đi, anh đang nghe mà.” Nếu cơ thể cho phép, Giang Tri còn muốn nhiều hơn là nụ hôn này. Nhìn ánh mắt của Giang Trà, Cố Tương không nói được gì nữa.
Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Lê Giai m đi thẳng về nhà, Mạnh Nghiên ra mở cửa và thấy bà ta, “Mẹ”
Giọng nói rất nhỏ vì sợ Mạnh Viễn Châu ở trên tầng nghe thấy.
Lê Giai m nhìn lên trên tầng: “Nó ở nhà hả?”
“Đang ở nhà.” Mạnh Nghiên cảm
giác mình sắp khóc đến nơi, bây giờ
chỉ cần Mạnh Viễn Châu ở nhà là cô
ta thậm chí còn không dám lớn
tiếng, chỉ sợ gây ra động tĩnh gì đó
Mạnh Viễn Châu lại gây sự với
mình.
go_160070481907932
Mạnh Nghiên cùng Lê Giai m ngồi
xuống ghế sô pha, cô ta hỏi Lê Giai
Âm: “Mẹ đi đến nhà họ Giang thế
nào rồi? Bây giờ nhà họ Giang có
phải rất ghét chị ta không?”
Vất vả lắm Mạnh Nghiên mới lan
truyền được tin tức ra ngoài, bây giờ những tin tức đó chắc chắn đã đến