Dư Tội

Chương 104: Một chiêu chế địch. (1)



Nơi đặc thù luôn có quy tắc đặc thù, ở nơi này quản giáo mặc cảnh phục chính là vương giả, dù là tên tội phạm hung hãn tới mấy cũng không dám khiêu chiến quyền uy của quản giáo, dù có là quản giáo mới. Ví như quản giáo Lâm chỉ mới trên hai mươi chưa tới ba mươi, hắn thích nhất là nhĩn những tên đại ca, ông chủ, kiêu hùng từng một thời hét ra lửa, vào đâu ngoan ngoãn chống đẩy, khiến hắn có cảm giác thành tựu.

Nhìn một lúc quản giáo đi về phòng, mỗi ngày nhiệm vụ là giáo huấn bọn cặn bã này, chuẩn bị về pha ấm trà, rồi nhìn từng cái mắt mèo, tóm lấy vài tên phạm quy lôi ra dạy dỗ giải khuây.

Tiếng bước chân quản giáo vừa biến mất, hành lang dài không có tiếng động nào nữa, thằng lão đại lười ngay, hai cánh tay thả lỏng, ngực dán xuống đất, mới chống đẩy hơn ba mươi cái đã run tay rồi, nhìn sang Long Trần. Thằng này rõ ràng bị đòn nặng hơn hắn, vậy mà chưa tỏ ra kiệt sức, đang chống đẩy, động tác tiêu chuẩn.
Hôm nay đúng là thất sách, ai ngờ đυ.ng phải thằng máu điên như vậy, cả Hắc Tử cũng bị hạ rồi, không phải sức mạnh, mà chính sự lỳ lợm của Long Trần mới làm cho hắn sợ.

Cân nhắc một lúc, lão đại ra quyết định xuống nước trước, hỏi nhỏ: “ Người mới, mày tên gì?”

Long Trần thấy thằng này nghỉ rồi, chắc là an toàn cũng nghỉ theo: “ Tên là cha mày.”

“ Mày, mày … tao nói chuyện tử tế mà mày, chửi tao à ... mẹ ...” Lão đại nghiến răng, chửi chưa được nửa câu thấy mắt Long Trần mắt lộ hung quang, nuốt vào, thằng chó này không nên dây dưa, chắc hẳn cũng phải là đại ca một phương, chí ít không phải là loại trộm vặt thó ví tiền của người khác:

“ Tao chửi mày thì sao? Chỉ cần còn ở trong cùng một phòng giam, sớm muộn tao gϊếŧ chết mày.” Long Trần không dám chọc vào quản giáo, chẳng lẽ còn phải nhịn một thằng tội phạm, ít nhất y là nửa cảnh sát rồi, đối diện với thứ cặn bã này không khách khí: “ Mày cứ đợi đấy!”
Có tấm gương của Hắc Tử trước đó, lão đại có giận tới mức nào cũng không dám tùy tiện gây sự với Long Trần nữa, hắn không phải là loại dựa vào nắm đấm để ngồi lên vị trí này, giờ chân tay bị hạ, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn mềm dẻo: “ Tao tên Phó Quốc Sinh, ở đất Quảng Châu này cũng có chút tiếng tăm, mày theo tao, đảm bảo ra ngoài kia một năm kiếm mấy chục vạn ... Dù là ở trong này cũng không ai bạc đãi mày, muốn ăn gì uống gì, tao có thể gọi người từ ngoài đưa vào ... Thế nào, hòa giải chứ?”

Sợ rồi, Long Trần hiểu ngay, thằng này là loại có tiền, sợ gia tài cả đống lại hỏng trong tay một thằng nhãi ranh vô danh đây mà.

Long Trần không trả lời ngay, nằm đó im lìm cảm thụ thương tích toàn thân, mỗi động tác đau không tả nổi, dồn sức chống cánh tay muốn ngồi dậy, tiếc rằng người như đổ trì vào bên trong, lại ngã phịch ra giường, đau tới toát mồ hơi lạnh.
Đến chính bản thân Long Trần chẳng hiểu vừa rồi sao mình làm được như thế: “ ... Mày nghĩ, bằng một câu nói mà xí xóa được chuyện này à? Con mẹ mày cởϊ qυầи ra chỉ có hai quả trứng thôi, giỏi thì lấy mấy chục vạn ra tao xem nào.”

“ Người anh em, Quan Công còn có lúc phải đi đường Mạch Thành mà, ai chẳng có lúc gặp nạn sa cơ lỡ bước ... Mày không tin chứ gì? Tao đổi ba phòng giam rồi, nhưng tới đâu cũng vẫn là lão đại, tao không biết đánh nhau, nhưng bọn biết đánh nhau đều nghe lời tao, do tao nuôi, không tin à? Được, mày muốn ăn gì, kể ra đi, trong vòng một ngày tao đảm bảo mày hài lòng.” Phó Quốc Sinh hạ mình kết giao:

Mẹ nó, thói đời này làm việc thiện chưa chắc có kết quả tốt, nhưng làm việc ác thì hiệu quả tức thì, Long Trần có vẻ bị thuyết phục: “ Tao tin.”

“ Đúng rồi, phải thế chứ, chúng ta là quân tử động khẩu không động thủ, chuyện gì cũng có thể thương lượng, đúng không?” Phó Quốc Sinh mặt giãn hẳn ra, cười toe toét, trên đời này không gì mà tiền không giải quyết được. Chỉ cần ném tiền ra đủ nhiều, dù em gái cương liệt nhất cũng phải dạng chân, huống hồ là một thằng tội phạm:

“ Mày nói động khẩu không động thủ phải không?” Long Trần hỏi, từ từ quay đầu sang, hai người mặt gần như đều dám sát mặt đất, Phó Quốc Sinh mừng rỡ gật đầu, mỉm cười tỏ thiện chí, Long Trần cũng cười, giống như một nụ cười xóa hết ân thù vậy:

Không ngờ rằng "phì" một phát, bất thình lình Long Trần chúm miệng phun một ngụm máu vào thẳng mặt Phó Quốc Sinh, tởm lợm tới mức làm hắn muốn nôn tại chỗ, muốn đánh trả nhưng không đánh lại thằng điên này, cắn răng nuốt hận xuống, quay đầu sang bên, mặt vặn vẹo vì phẫn nộ.

Ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Long Trần phì phì phì luôn mồm, nào đờm, nào nước bọt, nào màu nhè mái tóc dài của hắn mà nhổ, Phó Quốc Sinh vừa quay đầu lại bị nhổ một phát giữa mặt, rốt cuộc không kìm được nữa, lăn mình tránh đi, la hét: “ ... Tao gϊếŧ mày ... Tao bóp chết mày ....”

Miệng hắn nói thế nhưng càng lăn càng xa, quản giáo vội vàng từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy tên người mới đang chống đẩy rất quy củ, còn Phó Quốc Sinh thì la hét như nữ nhân bị cưỡng bức, sôi máu quát: “ Chuyện gì thế?”

Phó Quốc Sinh chùi khuôn mặt nhớp nháp, nôn khan mấy lần, giận tới mất trí rồi, chỉ mặt Long Trần: “ Quản giáo, hắn nhổ vào mặt tôi ... thật kinh tởm.”

“ Im mồm ... người mới, chuyện gì?” Quản giáo nghe Phó Quốc Sinh kêu choe chóe sôi máu, hỏi Long Trần:

Long Trần dừng lại chỉ: “ Hắn không chống đẩy mà làm biếng, còn chế giếu tôi không ai xem mà vẫn làm, tôi chướng mắt nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.”

Nói xong lại tiếp tục chống đẩy, quản giáo ngớ ra sau đó cười gằn, hắn không cần biết là ai đúng ai sai, nhưng một kẻ nghe lời hắn, còn một kẻ thì không, cầm dùi cui chỉ Phó Quốc Sinh: “ Mày, tiếp tục, nghe thấy không hả, cả người mới cũng khinh mày.”

Phó Quốc Sinh vừa giận vừa sợ, nhưng dưới ánh mắt tàn nhẫn của quản giáo, không dám giải thích gì thêm, rối rít bò xuống đất chống đẩy, thi thoảng còn nhìn Long Trần sợ tiếp tục trúng chiêu. Long Trần đột nhiên dừng lại, miệng chụm vào làm động tác muốn nhổ, Phó Quốc Sinh vội đưa tay cản, quên mất rằng mình vừa hụp xuống đáng chống người lên, một tay vừa rút ra, tức thì mặt đập xuống sàn như chó ăn phân, cả hàm răng ê ẩm, đau đớn kêu la liên hồi.

Quản giáo nhìn thấy cảnh vừa rồi, suýt sặc nước trà, vốn định quát Long Trần, nhưng bị bộ dạng của Phó Quốc Sinh làm phải cầm cốc trà tránh sang bên, tiêu hóa cái trò cười này.

“ Mày chỉ đến thế thôi à, nếu còn tìm quản giáo đỡ cho thì mày không xứng làm lão đại nữa.”

Phó Quốc Sinh nhìn khuôn mặt âm u của Long Trần, thấy hơi lạnh chảy dọc sống lưng, thình lình nhớ ra chức trách của mình là ước thúc phạm nhân trong phòng, phạm nhân trong phòng gây chuyện thì mình trấn áp, nhưng mấy lần liền, chính hắn là kẻ phá vỡ cấm kỵ.

Huống hồ nghĩ tới về sau phải quản cái thẳng này, hắn không biết cái mạng mình giữ được bao lâu, đây là thằng điên, nó thực sự là thằng điên.

“ Mày là lão đại ... Giờ mày là lão đại được chưa, tao và mày trước không thù, nay không oán, đâu cần làm thế?” Phó Quốc Sinh hạ mình, giọng chuyển thành cầu khẩn:

“ TᏂασ con mẹ mày, không thù không oán à? Trí nhớ mày kém quá, vừa nãy mày chỉ huy người ta xử lý tao, mày quên à, tao không gϊếŧ mày thì gϊếŧ ai.” Long Trần hai tay run lẩy bẩy, mỗi cái chống đẩy làm mồ hôi lạnh túa ra, lườm một phát, tiếp tục chống đẩy:

Q2 -