Dư Tội

Chương 105: Một chiêu chế địch. (2)



Phó Quốc Sinh sợ rồi, sợ lắm rồi, là sự sợ hãi dâng lên từ tận linh hồn, lòng chửi thầm không biết bao lần, thằng điên, thằng điên, cả đời chưa bao giờ nghe nói tới thằng máu chó cỡ này, mặt tội nghiệp nài nỉ: “ Không phải tao nhắm vào mày, có phòng giam nào không như thế, người mới bất kể lai lịch gì đều phải ăn một trận đòn mà, tao cũng hết cách, quy củ phải làm thôi, không làm sao tao quản lý được người khác.”

Có câu vua thua thằng liều, thằng liều sợ thằng bất chấp, thằng bất chấp mạng sống rồi thì thằng tiếc mạng sống sẽ phải sợ mày, đó là kinh nghiệm xã hội đơn giản Long Trần trui rèn qua hai mấy năm, cho dù ở trường học y ít tuổi nhất vẫn cứ là lão đại, vì sao, vì một khi chơi là chơi tới cùng.

Vốn hi vọng thông qua hành động của mình bị quản giáo đưa đi, sau đó đưa cao tầng, nhưng Long Trần nhanh chóng nhận ra, mình suy nghĩ ngây thơ. Không ai tới cả, hành lang dài thăm thẳm bị ngăn cách bởi chấn song sắt, mùi thức ăn bay vào, làm y đói cồn cào, cơn đói cơn đau trộn cùng với uất hận, Long Trần chỉ muốn tìm chỗ phát tiết, hai mắt lại long lên điên loạn không kìm nén được: “ Hôm nay tao không gϊếŧ mấy thằng bọn mày, chùng mày không biết tao là ai.”
“ Mày muốn làm lão đại không thành vấn đề, có điều muốn lấy mạng tao thì vấn đề lớn đấy, ở nơi này, đừng nói gϊếŧ người ... Mày muốn tự sát cũng khó, mạng của mày không do mày quyết.”

Ngon ngọt không ăn thua, tiền bạc dụ dỗ không ăn thua, đến cả nhún nhường hạ mình không ăn thua, Phó Quốc Sinh tức tới bật cười, trại giam khác với nhà tù, một là đông người, hai là vũ cảnh ở gần trong gang tấc, nếu xuất hiện mấy chuyện bỏ trốn, gϊếŧ người, kết cục là sống không bằng chết:

Phì, vừa mới dứt lời thì trúng một bãi nước bọt vào trán, Phó Quốc Sinh giận sôi gan, sỉ nhục này không cách nào đáp trả rồi, gặp phải loại chó dại không hiểu tiếng người này, nói gì cũng vô ích.

“ Canh gác đi lại một vòng chừng mười phút, quản giáo mở hai cánh cửa sắt đi vào mất bốn phút, trong đó tuy đông người nhưng toàn bọn đứng ngoài hò hét, chúng không dại gì can thiệp. Hắc Tử và thằng người Hồi bị thương rồi, tao muốn lấy mạng mày, trừ ông trời ra thì không ai cản được đâu ...” Long Trần quyết phải làm chuyện lớn hơn nữa, vẻn vẹn quản giáo xử phạt là không đủ, phải làm lớn hơn nữa mới có thể kinh động người bên trên, muốn chơi tao à, cái giá đắt lắm, các người không trả nổi đâu:
“ Mày .. Mày dám à?” Phó Quốc Sinh nghe Long Trần tính toán đâu ra đó nghiến răng ken két, không rõ Long Trần nói thật hay dọa, nhưng hắn vô kế khả thi:

Bất thình lình Long Trần bật tôm đứng dậy, Phó Quốc Sinh kinh hồn táng đởm, lăn mình tránh đi, định hô cứu mạng, ai ngờ Long Trần đứng đó làm vài động tác cử động chân tay. Phó Quốc Sinh càng khϊếp hơn, sao vừa rồi nó còn đau đớn đến thế mà giờ trông như nó đã khôi phục rồi, thằng này là thứ quái nào vậy.

“ Báo cáo quản giáo, tôi đã chống đẩy xong.”

Long Trần hô một tiếng đứng bên cửa phòng chờ đợi, quản giáo đi ra nhìn thấy cái mặt y phải cố nhịn cười, Phó Quốc Sinh thì cười không nổi, xin quản giáo đổi phòng, khuôn mặt đẹp trai đã sợ tới vặn vẹo, còn tiếp tục ở trong phòng với kẻ lúc nào cũng muốn lấy mạng mình, không chết cũng thần kinh.
“ Cút vào, mày nghĩ trại giam do nhà mày mở chắc?” Quản giáo bực mình đá đít hắn, mở phòng giam:

Long Trần và Phó Quốc Sinh quay lại phòng, phạm nhân vẫn úp mặt vào tường không dám nhúc nhích, quản giáo nhìn vài cái, đóng sầm cửa lại bỏ đi.

Im lặng, không ai phát ra âm thanh hay có hành động nào, thực chất mắt đều len lén chú ý từng động tác của Long Trần.

Thời gian ăn sáng đã tới, những tên phạm nhân có kỳ hạn không lâu lúc này đóng vai trò đưa cơm, đang đẩy một cái xe cơm từ ngoài chấn song vào, từ xa báo cáo với quản giáo trực ban, quản giáo Lâm nhìn qua mắt mèo, đi ra mở khóa cho đưa cơm vào.

Trong phòng giam, Long Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào camera giám sát, sau đó quay sang nhìn đám phạm nhân như muốn tìm con mồi, trong phòng ngày người duy nhất có tư cách làm đối thủ của y là Hắc Tử, tên này bị thương, dùng áo quấn cái chân sưng vù, thằng người Hồ bộ dạng hung vậy mà lại nhát gan, tránh Long Trần thật xa.

“ Hôm nay tao phải gϊếŧ người.” Giọng Long Trần phát ra từ kẽ răng, quét mắt nhìn đám cặn bã cúi đầu nghe lệnh, khϊếp sợ vì sự điên cuồng của y: “ Đứa nào ngăn tao thì tao gϊếŧ luôn.”

Nói xong rút sợi thừng vải dấu trong quần ra, mỗi đầu thừng quấn vào một bên tay, lúc nãy đều chứng kiến sự lợi hại của cái dây thừng này rồi, người đứng gần cuống cuồng lui ra, không ai muốn có kết cục như Hắc Tử.

Phó Quốc Sinh bủn rủn, ai mà ngờ thằng người mới này làm thật, đẩy tên người Hồi muốn hắn giúp, thằng người Hồi rụt rè đi lên vừa mới mở mồm thì Long Trần nhổ một bãi nước bọt vào mặt, trừng mắt:” Xéo qua bên.”

Thằng người Hồi nghe ngay, vừa lách người đi liền khiến lá chắn cuối cùng của Phó Quốc Sinh không còn, miệng mếu mào sợ hãi làm chân tay hắn mềm nhũn, cố bò ra cửa sắt cầu cứu. Long Trần rùn người quét chân làm hắn ngã phịch mông xuống đất, nhanh như cắt hai tay Long Trần vòng qua đầu hắn, thừng siết cổ nhìn camera cười, Phó Quốc Sinh bị thít cổ không thở được, tay cố gỡ thừng trên cổ, chân liên tục quẫy đạp.

Một màn khủng bố này làm đám phạm nhân lưng lạnh toát, nhìn lão đại vùng vẫy kêu khọt khẹt mà không dám cứu viện.

Long Trần chưa dùng hết sức đâi, vì y kỳ vọng nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra, tiếng vũ cảnh nổ súng cảnh cáo, tiếng còi cảnh báo hú vang, y không muốn ở cùng với đám cặn bã thêm một giây nào, không muốn bị người ta đa đít quát nạt ở nơi không có tôn nghiêm này, nên dùng phương thức kịch liệt nhất để có thể thoát ra.

Nhưng Long Trần thất vọng rồi, trong cái không gian chật chội này, y chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của đám cặn bã trong góc tường, tiếng thở khó nhọc của thằng lão đại, cảm giác được sự kháng cự ngày càng yếu ớt, mắt Long Trần lần nửa trợn muốn toét ra nhìn camera, hai bàn tay đang gỡ thừng vải đã nhũn ra buông thõng.

Sinh mệnh ở thời khắc này yếu ớt như thế, Long Trần chìm đắm trong sự điên cuồng thỏa mãn du͙© vọиɠ khống chế sinh tử người khác, cả người vẫn đau đớn nhưng tràn trề sức lực, đủ hủy diệt mọi thứ thành tro tàn.

Mắt Phó Quốc Sinh lồi ra, hai chân co lên một chút rồi duỗi ra, gần như không còn sức quẫy đạp nữa.

Một bầu không khí khủng bố bao trùm phòng giam, cái thằng người mới không biết từ đâu ra, ngày đầu tiên vào trại đang gϊếŧ lão đại. Cái chuyện này người ta nghe thấy còn không tin, vậy mà đang diễn ra ngay trước mắt, ai nấy sợ tới thần kinh tê liệt, chân tay bủn rủn. Nếu có người chết ở đây, đừng nói phạm nhân, dù là quản giáo cũng không gánh nổi trách nhiệm, chắc chắn tiếp theo đó là một hồi đả kích, kỷ luật sẽ thắt chặt chưa từng có …

“ Người anh em, dừng lại ... cầu xin cậu ... tha, tha cho hắn đi.” Hắc Tử từ trong góc bò ra, chân hắn sưng vù đau đớn, đứng cũng không đứng nổi, ôm lấy chân Long Trần, nhưng hắn mất dũng khí liều mạng rồi, chỉ dám cầu xin: “ Đủ rồi, đủ rồi ... Nếu chết người, cậu cũng phải đền mạng, tôi xin cậu, nếu hắn có gì sai, tôi dập đầu thay hắn.”

Phó Quốc Sinh mắt đã trắng dã, e không còn cầm cự được bao lâu nữa, cùng đường rồi, Hắc Tử quỳ xuống dập đầu, tới mức này không còn cách nào dùng bạo lực nữa.

Cả phòng có không ít đứa quỳ xuống, sợ hãi tới cứng đờ người, không nói gì được, nhưng đều chung một ý nghĩ với Hắc Tử, đừng, đừng gϊếŧ người!

....

Hôm nay dừng ở đây, thấy đủ dữ dội chưa?

Q2 -