Dư Tội

Chương 109: Thế cưỡi hổ. (1)



À phải rồi, đây là hội nghị dự bị công tác cả năm, do tỉnh, thành, huyện mở từng cấp một, vì sở trưởng lên bộ họp muộn mất hai tuần so với mọi khi, nên hôm nay họp bù. Đoàn đội này có một chính bốn phó sở, bốn cấp xử, cơ bản đại biểu đội ngũ chỉ huy tối cao cảnh sát toàn tỉnh, mỗi lần ngồi đây tâm tình ông ta rất phức tạp, không biết tham dự bao nhiêu hội nghị thế này, từ khi là người trẻ nhất trong đội ngũ giờ là người nhiều tuổi nhất.

Hứa Bình Thu nhìn đội ngũ lãnh đạo càng ngày càng trẻ, xử trưởng trẻ nhất chưa tới 30, thực sự làm ông ta thương tâm. Nhất là oet chuyên ngành của ông ta, mỗi lần tới hội nghị càng thương tâm, ban chính trị có thể đưa ra chỉ tiêu kiến thiết tinh thần văn minh, kiến thiết đội ngũ, cục công an thành phố đưa ra kế hoạch trị an tổng thể, ban xuất nhập cảnh có thể đưa chỉ tiêu tăng trưởng, đâu đâu cũng là tình thế tốt đẹp ... Chỉ có bên hình sự của ông ta thì tỉ lệ tội phạm gia tăng, tỉ lệ phá án sụt giảm, chưa năm nào mà tỉ lệ vụ án mạng hoàn thành đúng chỉ tiêu.
Trước kia năm nào tổng kết Hứa Bình Thu cũng lo không đạt chỉ tiêu mà bị giảng chức hoặc điều đi, nhưng mà mười mấy năm liền chẳng xảy ra, về sau ông ta kỳ vọng xảy ra nhưng vẫn thất vọng, rồi ông ta hiểu, không phải tỉnh không muốn thay ông ta, mà không tìm ai thích hợp với công việc này, mà người nào cũng cố ý tránh cương vị tốn công mà chẳng mấy béo bở gì này.

Thế nên năm này qua năm khác ông ta cứ ở đó thành người già nhất đội ngũ, người ngoài nhìn vào thì thanh danh hiển hách, kỳ thực chẳng có được mấy ngày sống thư thái, cấp trên gây áp lực, đồng cấp bàng quan, cấp dưới đối phó cho qua.

À, nói tới đối phó, ai cũng thế cả mà.

Ví dụ vị cục trưởng kiêm phó sở trưởng kia đang báo cáo toàn lời dễ nghe vừa tai sở trưởng, còn ông ta nghe tai nọ sọ tai kia, đầu nghĩ việc của mình.
Các vị lãnh đạo ngồi đây ai cũng mang nụ cười vừa đủ, không quá nghiêm nghị, không khiến người ta thấy quá thiếu nghiêm túc.

Còn mặt ông ta thì chẳng có chút cảm xúc nào, tới tuổi này ông ta bớt được nhiều thứ kỵ húy, đáng tiếc là không thể bỏ được những cuộc họp vô nghĩa kéo dài lê thê này.

Hội nghị tiến hành trong không khí nghiêm túc, từng lãnh đạo một đi lên đọc báo cáo chẳng cho ai nghe, cuối cùng sở trưởng Thôi phát biểu tổng kết, sau đó tuyên bố tan họp, Hứa Bình Thu nhanh chóng đóng lại sổ ghi chép chẳng viết thêm chữ nào, làm bộ làm tịch cùng đồng nghiệp bàn luận vài câu rời hội trường.

Ra tới ngoài Hứa Bình Thu bị sở trưởng Thôi gọi lại, tới văn phòng sở trưởng ở tầng 8.

Sở trưởng Thôi từ lãnh đạo hành chính thăng lên làm lãnh đạo công an, là vị sở trưởng thứ 4 mà Hứa Bình Thu làm việc cùng, vào phòng rót nước cho vị lãnh đạo nhỏ hơn mình không ít, đặt lên bàn, kính cẩn đứng trước bàn lãnh đạo đợi chỉ thị.
Động tác này làm sở trưởng Thôi thấy có chút khác lạ, vị xử trưởng già mặt đen này là nhân vật truyền kỳ, phá không biết bao nhiêu vụ án ly kỳ cổ quái, ở vị trí này chục năm không đề bạt lên được càng là truyền kỳ, mà tuổi này vẫn bôn ba tuyến đầu càng là truyền kỳ trong truyền kỳ, công cao tư cách sâu, kỳ thực chẳng phải nể mặt ông ta mới đúng.

“ Ngồi đi xử trưởng Hứa, tôi không hiểu nghiệp vụ hình sự lắm, trong các đơn vị thì tôi thấy khó nhất khổ nhất phức tạp nhất chưa phải là hình cảnh.” Sở trưởng Thôi hớp một ngụm nước đặt xuống, thấy Hứa Bình Thu nhíu mày, bổ xung: “ Tổng hợp lại thì chính là hình cảnh rồi, cho nên tôi biểu thị khâm phục với công tác của các anh, không có bình luận gì khác.”

Mặt Hứa Bình Thu với giãn ra, nếu tư tưởng mà không thống nhất với lãnh đạo, công tác sẽ khó triển khai, vì khi đó lại phải tốn thời gian ở mặt xung đột nội bộ.

Chứ còn sao nữa, nếu người ta cho rằng công tác của anh không khó nhất, không khổ nhất, không phức tạp nhất mà thành tích tệ nhất, lãnh đạo mà không hiểu tính chất công việc của anh, thế thì sẽ có rắc rối.

“ Kìa kìa, anh không cần suy đoán ý đồ lãnh đạo như thế đâu, nói thật, đối diện với đám cấp dưới sở trưởng nghiên cứu tâm lý học các anh, tôi sợ lắm đấy. “ Sở trưởng Thôi cười mở ngăn kéo, lại mở két bảo hiểm đặt bên trong, lấy ra một bản tư liệu nội bộ, phàm là thế này, đa phần có an bài quan trọng:

Quả nhiên là thế, một bản báo cáo tổng thuật liên quan chuyên đề loại hình ma túy mới, một báo cáo khác liên quan tới hành động bất lợi vụ án ma túy 12.7, cái thứ ba là thông báo tới các địa phương của đại hội chống ma túy rằng ma túy đã lan tràn vượt ngoài sức tưởng tượng. Tỉnh Sơn Bắc tuy không phải khu vực điểm nóng ma túy, song có báo cáo tương tự, chứng tỏ mạng lưới buôn ma túy đang hoạt động hiệu suất cao.

Đợi Hứa Bình Thu xem tới trang cuối, sở trưởng Thôi mới nói: “ Hành động 12.7 thất bại, người đưa tin duy nhất chết ở Quảng Châu, tiếp đó bọn chúng chẳng những không kiềm chế bớt mà còn càng hoạt đồng dữ dội hơn, cả các tỉnh xa cũng đã xuất hiện ma tuy mới. Xử trưởng Hứa, tôi biết anh có ý kiến việc đột xuất đem công tác cục chống ma túy giao cho bên hình sự, có điều tôi hết cách, con Lão Liêu bị bệnh nhiễm độc đường tiết niệu, gia đình lại bất hòa, là đồng chí lâu năm với nhau, chả lẽ bắt anh ấy bỏ gia đình vì đại nghiệp? Anh thấy có phải không?”

Đó là nghệ thuật lãnh đạo, có những kẻ không có năng lực công tác, song lại thăng tiến vèo vèo, khi gặp phải vấn đề công tác thì vòng qua kẻ đó, Lão Liêu ở cục chống ma túy là loại vô dụng đó, Hứa Bình Thu quen rồi:” Tôi không sao, chỉ sợ phụ lòng lãnh đạo.”

“ Tốt rất tốt.” Sở trưởng Thôi không lo Hứa Bình Thu từ chối, tuy thế vẫn cần có qua có lại khuyến khích tinh thần: “ Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, ba vị sở trưởng khác đều không thay đổi vị trí của anh đã đủ nói lên vấn đề, chúng ta không cần vòng vo, anh nói thẳng suy nghĩ của mình đi.”

“ Căn cứ vào điều tra sơ bộ cùng với thông lệ của loại tội phạm này, tôi cho rằng ngay trong tỉnh ta có một mạng lưới tiêu thụ ma túy lan tỏa tới các huyện thành phố, vượt ngoài quy mô chúng ta tưởng tượng, bên này vừa tổ chức đội phản ứng. Người đưa tin vừa tới Quảng Châu liên hệ liền bị gϊếŧ, tiếp đó là mọi manh mối biến mất, giờ rất khó khăn, bên hình sự chúng tôi không nắm được tình hình loại tội phạm này, thậm chí cả thành phần loại ma túy mới kia do hội nghị chống ma túy phát cho.” Hứa Bình Thu châm chước nói, vụ án không đầu mối này làm ông ta khó giải quyết, chỉ bắt được những kẻ sử dụng ma túy, dù là theo đó mà tra chỉ ra tôm tép, không biết được nguồn cung đầu nguồn là ai trừ cái biệt danh mơ hồ Phú Lão:

“ Bất kể yêu cầu trang bị, nhân viên gì đều có thể ngả cho phía hình sự, ở phương diện này anh không cần lo.” Sở trưởng Thôi chửi thầm trong lòng, đồng chí già tuổi cao, giác ngộ cao, dễ dùng, nhưng mà nhiều tật xấu, ví dụ xử trưởng Hứa này đòi rất nhiều hạn ngạch tuyển dụng, phía dưới không ít người nói ra nói vào, có điều vào lúc này điều kiện nhiều tới mấy cũng phải đáp ứng, giả sử không có sự kiện chết người kia thì đã có đường lui, giờ không ra kết quả thì không ăn nói được: “ Tôi nhấn mạnh rồi, tôi không hiểu nghiệp vụ hình sự, chuyện không hiểu thì tôi không xen vào, không can thiệp vào quá trình phá án của anh, nhưng tôi muốn có kết quả để trả lời với bên trên và nhân dân toàn tỉnh, có vấn đề gì không?”

“ Tôi sẽ cố gắng, vấn đề là thời gian.” Kế hoạch xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự liệu, giờ lại thêm một nhân vật ngoài tầm kiểm soát, Hứa Bình Thu không dám nói chắc:

Q2 -