Du Vãn Mộ Thừa Ngôn - Khai Tân

Chương 4



Cha mẹ chồng chỉ dặn rằng mùng một và mười lăm đến thỉnh an là đủ. Ngày thường muốn ở trong viện, hay ra vườn hoa dạo chơi đều được.

Đây là nhà của tôi, cứ tự nhiên một chút, không cần quá câu nệ.

Nếu có việc gì cần tôi làm thì sẽ có người đến báo.

Trên đường trở về viện, tôi nhìn Cố Thừa Ngôn mà cười.

Chàng cũng mỉm cười ôn hòa: "Vui thế sao?"

Tôi gật đầu thật mạnh.

"Vẫn còn điều khiến nàng vui hơn nữa."

Tôi nhướn mày, ngỡ rằng chàng sẽ nhắc đến chuyện dạy tôi đọc sách, học chữ.

Không ngờ, vừa đến vườn hoa, tôi đã thấy anh trai.

"Anh ơi!"

Tôi chạy nhanh tới, định nhào vào lòng anh.

Anh trai đưa tay ra chặn trước trán tôi.

"Anh!" Tôi hờn dỗi giậm chân.

Anh trai cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Đã xuất giá rồi mà vẫn còn trẻ con như thế."

"Cho dù em có già đến bảy tám mươi, trước mặt anh trai vẫn là trẻ con thôi."

"Lanh miệng như vậy, anh không nói lại được em."

Anh trai vừa cười vừa thu tay lại, rút từ trong ngực ra một cái túi gấm đưa tôi.

"Đây là của hồi môn mẹ và chị dâu gửi cho em."

Tôi vui vẻ đón lấy, mở ra xem.

Là bạc.

Hiện giờ, tôi không thiếu bạc nữa.

Nhưng tôi cũng không vội đưa lại cho anh trai. Tôi nghĩ sẽ đợi đổi sang món khác để gửi về tặng bà vú và chị dâu.

Tôi quay đầu nhìn Cố Thừa Ngôn.

Ánh mắt chàng vẫn ôn hòa, ý cười nhẹ nhàng: "Du Vãn, giữ anh trai lại dùng cơm nhé. Bày tiệc ở sảnh bên trong viện của ta, nàng thấy thế nào?"

Tôi đương nhiên cầu còn không được, vội vàng cảm tạ Cố Thừa Ngôn.

Kéo tay áo anh trai, cầu còn không được nhỏ giọng hỏi: "Nhà vẫn ổn chứ? Bà vú thế nào? Lần này anh đến bằng cách nào? Dự định ở lại mấy ngày? Khi nào về? Lần tới bao giờ lại đến?"

"Hỏi lắm thế, bảo anh trả lời câu nào trước đây?"

"Trả lời lần lượt, không được thiếu một câu nào."

"Ngang ngược."

Anh trai vừa nói vừa đưa tay muốn véo mũi cầu còn không được.

Tay anh dừng lại giữa không trung rồi chỉ khẽ vỗ đầu cầu còn không được.

Lúc trở về nhà họ Vương, tôi đã chịu bao ấm ức. Giờ đây, anh trai vẫn đối đãi với tôi như trước, khiến sống mũi tôi cay cay, suýt nữa rơi lệ.

*

Anh trai là khách, Cố Thừa Ngôn tiếp khách.

Chàng không uống rượu, nhưng vẫn rót đầy cho anh trai, còn hỏi anh về những nơi từng đi qua khi áp tải hàng hóa.

Lúc gần rời đi, bước chân anh trai nhẹ bẫng như đang bay.

Anh khẽ dặn tôi: "Phải sống thật tốt với em rể, đừng vì nó sức khỏe không tốt mà khinh thường. Nó đối với em chân thành, đó mới là điều quan trọng nhất."

Tôi gật đầu thật mạnh.

Tôi nhất định sẽ sống tốt với Cố Thừa Ngôn, tuyệt đối không phụ lòng chàng.

"Anh ơi, cây trà hoa kia em chăm sóc rất tốt, sang năm khoảng tháng Giêng, tháng Hai là nó sẽ nở hoa. Khi ấy, anh nhất định phải dẫn bà vú, chị dâu và em bé đến xem nhé.”

"Nếu nó đúng là giống quý thật, chúng ta sẽ đem bán, đổi lấy bạc mua bút, nghiên, giấy, mực cho em bé."

"Được!"

Sau khi anh trai rời đi, tôi cảm thấy nên cảm tạ Cố Thừa Ngôn vì đã giúp mình có được cuộc hội ngộ này.

Tôi bèn hỏi chàng có việc gì cần tôi giúp không, ví dụ như mấy chậu cúc trong sân đã sắp tàn, có thể để tôi lo liệu. Tôi sẽ cắt tỉa, chăm sóc kỹ càng, đến sang năm chắc chắn sẽ nở đẹp hơn, hoa sẽ lớn hơn.

"Vậy thì làm phiền Du Vãn rồi."

"Tam gia không cần khách sáo. Chuyện nhỏ nhặt này có đáng gì đâu. Tam gia đã cho ta một con đường sống mới, lại còn giúp ta gặp được anh trai, còn tính toán mọi điều cho tương lai của ta. Ta rất muốn làm chút gì đó cho chàng."

Tôi không phải là kẻ vô tâm.

Những điều tốt chàng làm cho tôi, tôi đều thấy rõ và ghi nhớ trong lòng.

"Ta cũng không biết việc đưa nàng ra khỏi nhà họ Vương, đặt ở nhà họ Cố có đúng hay không..."

"Đương nhiên là đúng!"

Tôi lập tức ngắt lời chàng, không để chàng có cơ hội đắn đo thêm.

"Ở nhà họ Vương, tam gia có biết ta ăn uống thế nào, ở đâu, được hầu hạ ra sao không? Quần áo mới có mấy bộ, tiền tháng được bao nhiêu?”

"Ta ăn ba bữa, mỗi bữa một món mặn, một món rau và một bát canh, mà đôi khi đồ ăn lại chẳng ra gì. Có khi cơm thiu, có lúc canh chua. Ta ở ba gian phòng, bàn ghế sứt mẻ, đồ đạc đều lộ rõ vết vá víu. Mấy hôm nay trời trở lạnh, nhưng ta chỉ có cái chăn mỏng mùa hè, may mà hôm ta đến trời còn ấm, nếu không chắc bị chết rét từ lâu rồi.”

"Có hai a hoàn và một bà già hầu hạ, nhưng trừ Tứ Nguyệt ra, những người còn lại hầu như chẳng bao giờ thấy mặt. Tiền tháng được năm lượng, Tứ Nguyệt phải chạy đôn chạy đáo mới lấy đủ, nhưng rồi nhanh chóng phải chi ra một lượng để thưởng người khác. Nếu không làm vậy, sợ rằng ta sẽ không có cơm ăn, nước nóng để dùng.”

"Trong Đồng Uyển còn mấy chị em khác, nhưng chẳng ai thân thiện với ta. Ta vừa mở lời, họ đã cười phá lên như gặp ma rồi chạy biến đi.”

"Còn Vương Du Hân, khỏi cần nói. Chị ta xông thẳng vào phòng ta, đập phá đồ đạc. Nếu không phải a hoàn bên cạnh kéo lại, có lẽ ta đã bị chị ta đánh rồi."

“Nhà họ Vương chưa bao giờ là nhà của ta, người nhà họ Vương cũng chẳng phải người thân của ta.”

“Phu nhân Vương từng nói, con gái đã gả đi như bát nước hắt ra ngoài, bảo ta sau này có việc hay không có việc cũng chớ về, tránh khắc bà ấy.”

“Nếu ta thật sự khắc cha khắc mẹ, thì mấy tháng nay họ chẳng phải đã bị khắc chết cả rồi sao?”

“Bà vú và anh trai đều khen ta, bảo ta là một cô gái rất tốt. Ta trồng hoa cỏ cây cối đều tươi tốt, bà vú nói rằng chỉ người có tâm thiện lương, được trời cao che chở thì mới có thể thông linh với hoa cỏ cây cối. Ta không phải sao chổi đâu.”

“Nhưng mà…”

Tôi hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Thừa Ngôn, đặt tay lên đầu gối của chàng, ngẩng đầu nhìn chàng mà nói: “Nhưng, ngoài bà vú và anh trai, không ai nguyện ý ra tay cứu giúp ta cả.”

“Tứ Nguyệt luôn bảo ta nhẫn nhịn, nếu không nhẫn thì cả ta và em ấy đều tiêu đời.”

“Chỉ có chàng đưa tay ra, kéo ta ra khỏi cái nơi không phải hang hùm ổ sói nhưng còn hơn cả nhà giam ấy của nhà họ Vương.”

“Tam gia, chàng đừng tự trách, ta có thể đến bên cạnh chàng, ta nghĩ đây là phúc khí tu luyện từ nhiều đời của ta. Ta sắp vui đến phát điên rồi. Đêm qua là đêm đầu tiên ta ngủ được một giấc an nhiên, thoải mái nhất từ khi về kinh thành. Ta không còn phải lo lắng bị coi là sao chổi rồi bị kéo đi thiêu sống hay đi chôn nữa. Ba bữa cơm nay ta ăn đến no căng bụng, vì quá thịnh soạn, quá ngon lành.”

Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn Cố Thừa Ngôn.

Thật ra tôi rất ít khóc.

Lần bị Vương Du Hân đánh vào lòng bàn tay là lần duy nhất, vì đau quá mà không nhịn được.

Bị người nhà họ Vương ngấm ngầm chèn ép, bắt nạt, tôi không khóc.

Ăn không đủ no, tôi cũng không khóc, bởi vì còn có cái mà ăn.

Bạc tháng đầu tiên được năm lượng, nhưng sau một tháng thì cắt hẳn, tôi cũng không khóc, vì tôi biết chẳng mấy mà mình sẽ thoát khỏi cái nhà tù ấy.

Trong tay tôi còn có hai mươi lượng bạc của bà vú và anh trai cho, có thể dùng khi cần.

Nhưng khoảnh khắc này, tôi rất muốn khóc.

Đặc biệt là khi bàn tay lớn của Cố Thừa Ngôn đặt lên đầu tôi, khẽ vỗ về, như an ủi, như thương tiếc.

Khi nước mắt rơi xuống, tôi vội vàng lau đi.

“Khóc gì thế?” Cố Thừa Ngôn không nhịn được hỏi.

“Đây không phải khóc, càng không phải đau lòng, mà là nước mắt vui sướng, là nước mắt khi giành được cuộc sống mới.”

Tôi có một bộ lý lẽ đầy đủ.

Thật ra tôi vốn không ngu ngốc, chỉ là ít kiến thức, cũng chưa từng thấy thế giới bên ngoài, bị trói buộc bởi một ngôi nhà, bởi cái ơn sinh dưỡng mà thôi.

Cố Thừa Ngôn bất đắc dĩ lấy khăn tay đưa cho tôi.

“Đã là vui, vậy đừng rơi lệ nữa, con gái khóc nhiều cũng không tốt.”

Tôi lập tức nhận khăn tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Ta biết rồi, khóc sẽ làm mất phúc khí.”

*

Tôi không định về nhà mẹ đẻ sau ba ngày xuất giá.

Cố Thừa Ngôn cũng không nhắc đến chuyện này, ngược lại là mẹ chồng tôi, phu nhân nhà Cố gọi tôi qua, hỏi vài câu.

“Phu nhân Vương không thích con, trước khi xuất giá còn bảo, có chuyện hay không có chuyện cũng đừng về. Tam gia thân thể yếu nhược, đi lại vất vả như vậy, chẳng phải sẽ làm khổ chàng sao? Vẫn không đi thì hơn.”

Phu nhân Cố trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi: “Bà ấy thật sự đối xử với con hà khắc đến vậy sao?”

“Con cũng không biết có tính là hà khắc không, bà ấy không hề giấu giếm ai, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ rõ ngay thôi.”

Thật ra tôi không muốn nhắc đến chuyện của Cố Thừa Ngôn.

Nhưng sau này tôi cũng sẽ không thường xuyên đến chính viện, bèn hỏi một câu: “Mẹ ơi, tam gia sao lại bị thương ạ? Độc trên người chàng thật sự không có cách giải sao?”

“Haiz, cũng không thể nói là không có cách giải, chỉ là thuốc dẫn khó tìm, hai năm nay đã phái đi bao nhiêu người, tiêu tốn rất nhiều bạc nhưng đều không tìm được thuốc dẫn. Nó bảo cha mẹ đừng hao tâm tổn trí nữa, nhưng… bé con à, con ngồi bên cạnh mẹ, mẹ muốn nói với con.”

Tôi ngồi bên cạnh phu nhân Cố.

Bà nói: “Con chưa từng nhìn thấy phong thái hăm hở, tươi sáng rạng rỡ, nhẹ nhàng nhanh nhẹn của nó, nếu như thấy thì sẽ biết nó của ngày hôm nay là đám mây rơi xuống bụi trần. Đáng thương cho con trai của mẹ…”

Khi phu nhân Cố rơi nước mắt, tôi hốt hoảng lau cho bà.

“Nó có thể giữ được trạng thái hiện tại đã là khó khăn lắm rồi. Vị đại tiểu thư nhà họ Vương kia thực sự không có trái tim. Hôn sự do thế hệ trước định ra, quả thật không dễ hủy. Nhưng khi tam lang xảy ra chuyện, cha mẹ đã đến đề nghị từ hôn, vậy mà nàng ta không chịu. Vì sao không chịu? Chẳng qua là sợ cha mẹ lừa nàng ta mà thôi.”

“Nàng ta cứ lấy đủ lý do để trì hoãn con trai mẹ. Đến khi biết tam lang quả thực vô phương cứu chữa, nàng ta mới dứt khoát nói không gả nữa.”

“Đáng hận, đáng giận!” Tôi phẫn nộ mắng ra tiếng, còn tức giận đập mạnh lên giường La Hán.

Cũng trách tôi không đánh lại chị ta, nếu không tôi nhất định sẽ đánh với chị ta một trận.

Phu nhân Cố lại bật cười:

“Cũng nhờ nàng ta mắt mù, nhà họ Vương mới để con thay thế. Cha mẹ biết nhà họ Vương còn một cô con gái, bị đưa ra ngoài từ nhỏ, sống đến giờ cũng đã hơn mười năm. Mẹ muốn cưới vợ cho tam lang, nhưng nó lại muốn đích thân gặp con trước, hỏi ý con.”

“Sau khi gặp con, nó trở về im lặng hai ngày rồi bắt đầu cho người dọn dẹp sân viện, lấy toàn bộ sách vở cũ của mình ra phơi nắng, sắp xếp lại.”

“Cha mẹ không ngại tiêu tốn nhiều bạc vì nó, cũng không tin con có mệnh khắc cha khắc mẹ. Cha mẹ càng mong con sau khi về nhà họ Cố, nó có chuyện để làm, ngày ngày bận rộn, không còn thời gian để buồn bã, sớm thoát khỏi sự suy sụp này.”

“Độc, không giải được thì cũng có thể làm dịu đi…”

Tôi đột nhiên vô cùng đau lòng.

Đau lòng vì sự nỗ lực mà Cố Thừa Ngôn đã bỏ ra vì tôi.

“Nhất định sẽ giải được độc mà.”

“Nếu không có thuốc dẫn, chúng ta sẽ tự đi tìm. Sai người lên núi đào, dán cáo thị mua, chỉ cần là dược liệu hiếm, chưa từng xuất hiện ở tiệm thuốc, chúng ta đều thu mua hết. Mua về rồi, con sẽ tự tay trồng. Mẹ ơi, con rất giỏi trồng hoa cỏ, người tin con đi, nhất định con sẽ trồng ra được thuốc dẫn giải độc cho tam gia.”

Phu nhân Cố nhìn tôi một lúc rồi kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Được, được, được, từ nay mẹ giao tam lang cho con.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Không phải chỉ là để chàng bận rộn sao? Tôi mỗi ngày học chữ đọc sách cũng không đủ làm chàng bận, vậy thì tôi sẽ năn nỉ chàng dạy tôi vẽ tranh, dẫn tôi ra ngoài phủ chơi.

Đi thu xếp một thôn trang, chuyên trồng các loại dược thảo hiếm.

Những thứ này không cần sợ tốn bạc, chỉ cần trồng tốt dược thảo, sớm muộn gì cũng thu lại gấp mười, gấp trăm lần.

Chỉ là tôi không ngờ phu nhân Cố lập tức giao cho tôi một thôn trang.

“Thôn trang này tựa lưng vào núi, phía trước có suối chảy, có hơn bốn trăm mẫu ruộng, hơn một ngàn mẫu đồi núi, còn có hai khu rừng núi. Giờ mẹ giao nó cho con, sau này con cứ dùng nó để trồng dược thảo… Du Vãn, tam lang liền giao cho con.”