Nhan Thủy Minh đã đưa Bành Thạch Nhai tới trước viện, hắn tự nhiên đẩy cánh cử trúc, muốn mời người vào trong ngồi.
"Kẹt kẹt..." – Cánh cửa trúc muốn thể hiện sự tồn tại của mình, Bành Thạch Nhai đột nhiên bị âm thanh này làm hoàn hồn, kéo y ra khỏi cái bẫy dịu dàng kia, y giật mình đứng yên tại chỗ, nói thế nào cũng không chịu đi về phía trước.
Nhan Thủy Minh kéo đai lưng: "Mời ngươi vào ăn bánh, hôm qua mới mua, bánh hoa mai, mùi vị không tồi."
Bành Thạch Nhai hiếm khi kiên quyết: "Không vào..."
Nhan Thủy Minh kinh ngạc: "Vì sao?"
"Không thể vào."
"Nói lý do, nếu thuyết phục ta không bắt ngươi vào."
Bành Thạch Nhai co đầu rụt cổ, cắn môi không muốn nói, tay y định nhân lúc hắn không chú ý giật đai lưng ra, Nhan Thủy Minh mắt nhìn phía trước nhưng tay đã cuộn chặt đai lưng rồi.
Hai người đứng yên, đều hạ quyết tâm không lùi bước.
Vẫn là Bành Thạch Nhai chịu thua trước, y nhìn nhìn sân, lại nhìn Nhan Thủy Minh, lắc đầu nói: "Ta đi vào, không may mắn."
Nhan Thủy Minh không vui nhíu mày: "Nói kỳ lạ vớ vẩn gì đấy? Cái gì mà may mắn hay không may mắn?"
Mười ngón tay của Bành Thạch Nhai vô thức nắm chặt vào nhau, biểu tình ảm đạm: "Có, rất chuẩn."
Nhan Thủy Minh vuốt cằm suy nghĩ một lát, trực tiếp tóm cánh tay y: "Không may mắn thế nào, thử xem."
Đai lưng không lấy lại được y cũng dứt khoát rút ra, quần áo trở nên lỏng lẻo, y nhanh chân chạy xa mất mét, trong tay Nhan Thủy Minh chỉ còn chiếc đai lưng vắng vẻ.
Bành Thạch Nhai chạy xong lại lo sợ đứng lại, quay đầu, luống cuống đứng tại chỗ trưng cầu ý kiến: "Ta có thể về nhà không?"
Nếu y muốn chạy, đương nhiên Nhan Thủy Minh không có quyền gì cấm cản người ta: "Ta nói không ngươi sẽ không về sao? Vậy ngươi còn chạy cái gì?"
Bành Thạch Nhai cúi đầu trầm mặc, áo vải rộng không có đai lưng trói buộc, gió xuân thổi ào vào, y đứng đó như một chiếc đèn xanh hơi hơi đong đưa.
Mặc dù bắt nạt y rất vui, nhưng Nhan Thủy Minh phát hiện mình không thích nhìn dáng vẻ ảm đạm buồn rầu của y, hắn nhẹ giọng hỏi: "Nhà ở đâu?"
Bành Thạch Nhai suy nghĩ thật lâu mới chỉ chỉ hướng phía tây, là hướng thềm đá đi tiếp lên núi: "Đi lên trên kia, ba mươi phút là đến."
Thềm đá không được tu sửa, tảng này tảng kia đan xen tùy tiện, hai bên là rừng trúc bao quanh đến tận cùng trong núi. Đó là nơi rất hẻo lánh, Nhan Thủy Minh không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh đó vẫn có người sống, hắn tưởng những người trong núi đã chuyển hết xuống chân núi rồi, chỉ có nhà hắn năm nào cũng sai người về đây giữ gìn căn nhà cũ này.
Nhan Thủy Minh thu hồi ánh mắt, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ nắm tay nhau bò cầu thang, trong đó có một người lớn tuổi hơn, không biết là do ngốc hay có vấn đề mà cứ bước hụt chân mãi, còn lôi cả người kia cùng ngã xuống sườn núi.
Nhưng mà hình ảnh này vừa xa xôi vừa mơ hồ, hình như không giống hắn tự trải nghiệm. Trong rừng hay có trẻ con nô đùa, hắn nghĩ có lẽ hắn chỉ vô tình nhớ đến mà thôi...
Nhan Thủy Minh dừng suy nghĩ, cuộn chiếc đai lưng kia lại, quơ quơ trước mặt y: "Vậy ăn cơm trưa xong quay lại lấy."
Bành Thạch Nhai rối rắm cân nhắc gì đó, Nhan Thủy Minh lại nói: "Có thể không vào nhà, thích ngồi tiếp trên cây cũng được. Nhưng không được không tới." – Hắn nghiêng người tựa vào hàng rào tre, thả một chút dịu dàng rất đúng lúc: "Ta muốn gặp ngươi."
Nhan Thủy Minh quá hiểu cách dụ dỗ y, Bành Thạch Nhai có vẻ càng thêm rối rắm, trên đường đi đến thềm đá y đều lưu luyến từng bước chân, đến khi dẫm lên bậc đá mới khẽ cắn môi chạy đi."