Nha đầu tới đưa cơm đúng giờ, Nhan Thủy Minh ngồi xuống bàn, uống ngụm canh nhuận họng, đợi tất cả các món đã bày hết lên hắn mới kéo chiếc ghế nhỏ cho tiểu nha đầu ngổi: "Đã ăn chưa? Ăn cùng đi."
Tiểu nha đầu nào dám, nơm nớp lo sợ tưởng là mình phạm lỗi nào đó: "Thưa thiếu gia, đã ăn rồi."
Nhan Thủy Minh: "Vậy ngồi xuống tâm sự."
Tiểu nha đầu kinh sợ, ngồi xuống, chỉ dám ngồi nửa cái mông.
Nhan Thủy Minh rót cho nàng ly trà, lời ít ý nhiều: "Nửa ngày rồi, nghe ngóng được chưa?"
Tiểu nha đầu nhanh tay nhận trà: "Nghe được rồi, chắc là con trai lớn của Bành gia trong thôn."
Nhan Thủy Minh: "Đúng là họ Bành, nhưng không ở trong thôn, ở trên núi này."
"Vậy thì không sai rồi, tên Bành Thạch Nhai, năm nay mười bảy, vì một vài nguyên nhân mà sống ở nhà cũ trên núi từ nhỏ."
Nhan Thủy Minh nghe được vài từ khiến người ta không thoải mái, hắn gác đũa xuống: "Từ nhỏ sống một mình? Trên núi hoang này?"
"Hình như là bảy tám tuổi, sau khi phụ thân y qua đời y đã dọn lên."
"Mẫu thân y đâu?"
"Sau khi mẹ y sinh y đã qua đời rồi, còn một mẹ kế, bây giờ đang sống trong thôn cùng đệ đệ y."
Nhan Thủy Minh rùng mình trong lòng: "Người mẹ kế này, phụ thân y vừa chết liền đuổi y lên núi?"
"Không phải, nghe nói lúc ấy Bành Thạch Nhai tự nói muốn về nhà cũ ở."
Nhan Thủy Minh cười nhạt một tiếng: "Một đứa trẻ bày tuổi lại chủ động đòi lên núi sống một mình? Người khác không giở thủ đoạn gì sao?"
Cho dù là con thỏ ngốc Bành Thạch Nhai cũng sẽ không làm vậy.
Tiểu nha đầu bị ngắt lời liên tục, trong lòng thầm nghĩ thiếu gia đừng nóng vội, kiên nhẫn nghe ta nói hết được không? Nhưng ngoài miệng nàng chỉ dám cung kính nói: "Đúng là có nguyên nhân, nghe nói Bành công tử này," – Tiểu nha đầu lo lắng nuốt nước miếng, không biết Bành Thạch Nhai có quan hệ gì với thiếu gia, chỉ có thể khách quan trung lập kể lại: "Nghe nói y là Thiên Sát Cô Tinh, vào nhà ai, sẽ đem đến xui xẻo cho nhà đó. Tiểu Bành công tử hiểu chuyện, nên... xin tự dọn ra."
Ta đi vào, không may mắn... Cuối cùng Nhan Thủy Minh cũng biết cái gì không may mắn, hóa ra đang tự nói mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trường Phong Độ 2. Chú! Xin Ký Đơn! 3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng 4. Trời Sinh Một Cặp =====================================
"Đây là ai nói? Thực sự có người tin?" - Nhan Thủy Minh vuốt cằm không biết nên bực hay nên cười, người khác mê tín tung tin vịt thì thôi, đương sự cũng tin tưởng không nghi ngờ gì.
Tiểu nha đầu không biết có nên kể tiếp hay không, chỉ đành nói đúng sự thật, nàng quan sát cẩn thận vẻ mặt Nhan Thủy Minh, châm chước nói: "Do thầy phong thủy nói, lúc ấy có một thầy phong thủy cao tay đi ngang qua thôn, người ta nói khi đó Bành lão gia vừa mất, kế phu nhân lại đang mang thai, cứ thấy trong nhà có điều không bình thường nên mời thầy phong thủy về xem. Thầy phong thủy bói mệnh của Bành công tử, mới biết y có mệnh thiên sát, khắc cha khắc mẹ, sẽ mang đến xui xẻo cho người xung quanh..."
Tiểu nha đầu thấy thiếu gia càng lúc càng nhíu chặt mày, vội vàng nói tóm gọn: "Sau đó mọi người thấy rất đúng, đầu tiên là mẫu thân khó sinh mà chết, mấy năm sau phụ thân cũng mất, người bạn từng chơi rất thân với y từ khi còn nhỏ cũng chết bệnh, sau đó nhiều người nói đúng là tiếp xúc với y rồi sẽ gặp phải chuyện không may mắn..."
"Mọi người bắt đầu né tránh y, nhưng mẹ kế là người rất lương thiên, không đồng ý cho y dọn đi, là tiểu Bành công tử tìm mọi cách kiên trì dọn đi, y nói sau khi đệ đệ bình an chào đời sẽ trở về. Nhưng mà cũng rất kỳ lạ, mỗi lần y về nhà, đứa bé kia sẽ luôn nhiễm vài bệnh vặt, thực sự rất đáng sợ, thế nên y lại quay về núi sống."
Cuối cùng cũng nói hết những gì cần nói, Nhan Thủy Minh lúc này không hỏi gì nữa, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là quanh người hắn có vẻ áp bách vô hình càng lúc cành mạnh, một lúc lâu sau Nhan Thủy Minh mới cười: "Thật thú vị."
Tiểu nha đầu run bần bật: "Thú...... vị?"
Nhan Thủy Minh chấp đũa, giọng hắn lạnh băng không giống như đang nói đến việc gì đó thú vị: "Một thầy phong thủy không biết chui từ đâu ra, chỉ nói một câu đã đẩy cả cuộc đời y vào tù tội. Mà ở đó, ngoài mẫu thân khó sinh tạm thời coi là có liên quan đến y, những kẻ khác có liên quan gì đến y không? Càng thú vị hơn là những kẻ không liên quan đó lại đổ hết những xui xẻo trong cuộc đời mình lên đầu y."
Đoán mệnh đương nhiên sẽ có vài phần đáng tin, nhưng nếu muốn tin vào số mệnh, ai cũng có số mệnh riêng, vì sao lại muốn đổ hết lên đầu y? Cái gọi là Thiên Sát Cô Tinh, vốn dĩ đã là một nhân quả sai lầm, vì cha mẹ bất hạnh mất đi mới trở thành cô tinh, thành cô độc, chứ không phải bởi vì là cô tinh mà hại chết người khác.
Nhan Thủy Minh ngoài miệng nói thú vị nhưng trong lòng lại hoàn toàn không thể hiểu nổi việc này, mọi chuyện đã sáng tỏ ngắn gọn, mọi người đều xuất phát từ không biết, không biết "tai họa" này thật hay giả mà sợ hãi, thoải mái đổ hết trách nhiệm lên đầu một đứa trẻ một cách "hợp tình hợp lý", mà bọn họ thậm chí không thể bị coi là xấu xa, chỉ là thiếu hiểu biết, chỉ vì ngu muội, bởi vì bọn họ không thể nắm giữ vận mệnh của mình nên thỏa hiệp, cuối cùng mỗi người một miệng, biến cuộc đời Bành Thạch Nhai thành chiếc lưới "xui xẻo" muốn trốn cũng không trốn được.
Chuyện này cũng không phải hiếm có, nhưng khi Nhan Thủy Minh tự chứng kiến lại thấy chua xót trong lòng, đứa trẻ kia cũng tin tưởng tất cả, y trốn vào núi sâu, trốn sau rừng trúc, không đặt chân vào nhà người khác, từ chối tiếp xúc thân mật với tất cả mọi người, sợ rằng sẽ đem đến xui xẻo cho người ta.
Nhan Thủy Minh không có tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống liếc qua bên ngoài, dưới tán cây trống trơn, y còn chưa tới. Đột nhiên hắn nhớ khi nãy nghe kể để đệ đệ, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ: "Đệ đệ của y sinh vào mùa hè?"
"Không phải, hình như là mùa đông."
Nhan Thủy Minh híp mắt nhìn cái cây trước viện, thật kỳ lạ, trong đầu hắn vừa hiện lên một đêm hè có một đứa trẻ mồ hôi đầy đầu chạy đến dưới tán cây gọi hắn, vui vẻ cực kỳ, trong mắt lóe lên ánh sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm hè, y vui vẻ nắm tay hắn, cái miệng thiếu mất răng cửa cười thẹn thùng: "A Thủy ca ca, đệ đệ của ta sinh ra rồi, là bé trai cực kỳ đáng yêu, sau này ta cũng là ca ca rồi!"
Đêm hè đã qua, cảnh tượng này mờ ảo như một giấc mộng, hay chỉ là xúc cảnh sinh tình?