Một lúc sau cơn đau mới dịu đi, Diệp Hinh đang ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, cố gắng đứng dậy và đi về phía giường.
" Hinh Nhi, ngực của em còn đau không?"
Bạch Tự theo sau cô từng bước, Diệp Hinh yếu ớt ngồi ở trên giường liếc anh một cái, "Tôi không sao, anh có thể đi rồi."
Cô không muốn ở một mình trong phòng với anh, rất sợ rước lấy "sát khí". Diệp Hinh dựa người trên giường, mắt cụp xuống suy nghĩ không biết nên giữ khoảng cách với người gọi là "anh rể" của mình như thế nào.
" Hinh Nhi, anh không yên tâm."
Anh đi đến bên cạnh ngồi xuống, tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô, Diệp Hinh như bị điện giật nhanh chóng co rụt lại.
" Anh muốn làm gì?" Cô cảnh giác xê dịch, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Bạch Tự giơ tay, chân thành nói: "Hinh Nhi, anh thực sự chỉ muốn xác nhận tình trạng sức khỏe của em."
" Tôi đã nói là không sao, anh có thể đi rồi." Diệp Hinh nóng nảy thúc giục anh rời đi.
" Hinh Nhi..."
" Nếu anh không đi, tôi sẽ kêu..." Ngừng một chút
" Em kêu gì?" Bạch Tự hỏi.
Diệp Hinh khinh thường trừng mắt nhìn hắn, " Kêu anh quấy rối tôi."
Bạch Tự ngẩn ra, mím môi sau đó nói: "Tại sao lại quấy rối? Em chỉ xem anh đụng chạm vào chỗ nào của em?"
Diệp Hinh sửng sốt.
" Anh..."
" Hinh Nhi, em có chắc là muốn kêu không?"
" Đương nhiên, nếu anh dám làm xằng bậy, tôi nhất định sẽ kêu." Diệp Hinh tự tin nói.
Trong mắt Bạch Tự xẹt qua một tia buồn rầu, "Nhưng mà Hinh Nhi, anh còn chưa có đụng vào em, em đã kêu rồi nếu không chạm vào không phải quá oan uổng sao?"
" Nếu chạm vào hay không chạm vào đều bị coi là quấy rối, như vậy chi bằng..."
" Chi bằng cái gì? "
Diệp Hinh nhìn ánh mắt dần dần thâm trầm của anh, cô sợ hãi lùi lại.
" Quấy rối em."
Cánh tay thon dài đột ngột kéo cô lại, Diệp Hinh bị anh ôm vào trong lòng, chân run rẩy, tim co rút mạnh, không biết là do sợ hãi Bạch Tự hay tim có vấn đề.
" Đừng! Tôi sẽ không kêu nữa. Anh buông tôi ra được không?"
" Hinh Nhi, có một tục ngữ như thế này."
" Tục ngữ gì?"
" Cô em vợ có nửa bên mông là anh rể.*" Anh cúi đầu xuống bên tai cô thì thầm, hơi thở ấm áp của anh thổi vào tai làm cô rùng mình.
*Mọi người biết câu tục ngữ này là gì không, chứ mình cũng không có hiểu. Ai có câu nào có thể thay thế thì mách mình với nhé.
" Anh không sợ chị tôi biết sao?"
Diệp Hinh nhắm mắt lại, gấp gáp nói.
Cánh tay đang ôm cô bỗng nhiên buông lỏng, Diệp Hinh nhận ra sự khác thường, vừa mở mắt đã thấy Bạch Tự đang nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp mà cô không thể hiểu được.
" Em đang yêu," Anh nói một cách bình tĩnh.
Diệp Hinh sững sờ, yêu? Nguyên chủ yêu đương? Cô ấy không phải là học sinh năm cuối cấp ba sao?Trường học mặc kệ học sinh yêu sớm?
" Anh rất tức giận."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh không hề tức giận, thậm chí còn xen lẫn một chút bất lực.
" Nếu hoa sớm hay muộn cũng bị hái, chi bằng tự mình hái để sau này không phải hối hận." Anh thản nhiên nói.
" Em có nghĩ vậy không, Hinh Nhi." Ánh mắt anh lại một lần nữa quay trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cô, anh trầm ngâm nhìn cô nói ra những lời đáng sợ.
Diệp Hinh lo lắng trả lời: "Hoa không nhất định bị hái xuống, chỉ cần có tố chất nó có thể treo trên cành cho đến khi héo."
Bạch Tự không cảm xúc mà nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng.
" Hinh Nhi, so với luôn treo ở trên cây anh càng muốn hoa bị anh hái xuống, chẳng sợ lụi tàn trên tay anh."