" Các con, các con đang làm cái gì thế này?!"
Tiếng chất vấn nghiêm khắc của mẹ Diệp đột nhiên vang lên sau lưng hai người, Diệp Hinh vội vàng thoát khỏi trong lòng anh.
So với sự hoảng sợ của Diệp Hinh, Bạch Tự bình tĩnh đến mức không nhìn ra được gì không ổn giữa hai người. Anh đứng dậy khỏi giường, những ngón tay thon dài từ từ sửa sang lại quần áo của mình, mỉm cười chào mẹ Diệp.
" Mẹ."
" Hinh Nhi sao lại ngồi ở trên đùi của anh rể con?" Loại tư thế này chỉ có nam nữ có quan hệ thân thiết mới làm, một người là anh rể một người là em vợ làm sao có thể làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy.
" Mẹ, hắn quấy rối con!"
Diệp Hinh trốn sau lưng mẹ cáo trạng.
" Quấy rối?"
Đôi mắt nghi ngờ của bà quay qua nhìn hai người họ.
" A Hinh, sao em có thể vu oan cho anh rể của mình." Chị gái từ ngoài cửa bước vào, mắt hạnh tức giận trừng Diệp Hinh đang trốn sau lưng mẹ Diệp.
" Tôi không nói dối, đó là sự thật. Anh ta còn nói với tôi cái gì mà cô em vợ nửa bên mông là anh rể." Diệp Hinh vươn cổ nôn nóng bảo vệ bản thân.
" Đủ rồi A Hinh, anh rể của em tốt bụng giúp em làm bài tập, mong em đậu vào một trường đại học tốt em không cảm kích thì thôi còn vu khống anh ấy quấy rối em trước mặt mẹ. Em trở nên như thế này từ khi nào vậy?Do bạn trai của em dạy hư đúng không?"Chị gái lớn tiếng chất vấn Diệp Hinh.
" Bạn trai? A Hinh, con yêu đương?"
" Không, con..."
" Mẹ, Hinh Nhi tuổi còn trẻ, nên yêu là chuyện bình thường nhưng không nên xao nhãng việc học." Bạch Tự lo lắng nhìn mẹ Diệp.
" Xao nhãng học hành?" Huyết áp của mẹ lập tức tăng vọt lên, "A Hinh, nói thật cho mẹ biết, có phải con đang lén lút yêu đương hay không?"
" Mẹ, con..."
Con cũng không biết, làm sao bây giờ? Nói không phải, lỡ như Bạch Tự có chứng cứ trong tay, chẳng phải là chứng minh mình đang nói dối hay sao? Nói không phải, mẹ cô có tức giận đến mức đánh cô không.
" A Hinh, đừng có lừa gạt mẹ, trường học đã báo với anh rể của em rằng em đang yêu đương với chàng trai kia. Nếu không phải anh rể em ra mặt, em có thể bị kỷ luật rồi." Chị gái nói toàn bộ việc yêu đương của Diệp Hinh.
Khi mẹ Diệp nghe tin Diệp Hinh vì yêu đương mà suýt chút nữa bị kỷ luật đã tức giận đến mức không thở nổi, chị gái vội vàng chạy đến đỡ bà, "Mẹ bình tĩnh lại, A Hinh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. "
" Nhất thời hồ đồ? Đã nói bao nhiêu lần với nó không được yêu đương, ít nhất cũng không phải cấp ba nhưng nó lại làm gì?Đã lén lút yêu đương thì chớ, còn bôi nhọ anh rể, nó điên rồi sao?"
Mẹ Diệp vốn ưu nhã giờ đây vô cùng tức giận, nếu trong tay có một cây gậy, e rằng Diệp Hinh đã bị đánh mấy gậy rồi.
" Cho dù con lén lút yêu đương thì sao, con không hề vu oan cho anh ta, sao các người không tin con?" Diệp Hinh sắp tức điên rồi, nhất là người khởi xướng mọi chuyện vẫn đang tỏ vẻ vô tội.
" Bạch Tự, nếu anh thật sự là đàn ông, hãy nói sự thật đi."
Bạch Tự rũ mắt xuống, giọng điệu đáng thương: "Hinh Nhi, anh không thể nói dối trước mặt mẹ. Việc em không muốn đọc sách, anh phải bàn bạc với mẹ. "
" Không muốn đọc sách?! "
" Không muốn đọc sách?! "
" Không muốn đọc sách?! "
Giọng nói của Diệp Hinh, chị gái, mẹ Diệp đồng thời vang lên, mẹ Diệp run rẩy chỉ tay vào Diệp Hinh nói: "A Hinh, vì thằng nhóc kia mà con đến sách cũng không thèm đọc?"
" Con không phải, con không, hắn đang nói nhảm. " Cô nhanh chóng phủ nhận.
" Vậy thì tại sao em lại nói không cần anh dạy?" Bạch Tự vừa nói vừa nhặt sách bài tập ném lên bàn, "Em ném quyển sách này đi đúng không?"
" Đúng là tôi đã ném nó đi, nhưng không có nghĩa là tôi không muốn học, tôi chỉ—"
" Đừng nói nữa!" Mẹ Diệp đột nhiên hét lên, " A Lâm, ngày mai con đưa A Hinh đến nhà con và quản lí nó thật tốt. "
Tới chỗ của chị gái?
Diệp Hinh nhìn bà với vẻ ngờ vực, "Mẹ ơi, sao mẹ có thể đuổi con đi?"
" Là tôi dạy cô không tốt. Trước đó, chị gái cô đã đề nghị nên đưa cô đến gặp nó và để anh rể cô giám sát trước kỳ thi đại học, tôi vốn dĩ không đồng ý sợ cô không quen, hiện tại xem ra cô cần sự quản lí của chị gái và anh rể cô. "
" Mẹ! "
" Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái phản nghịch như cô. "
Mẹ Diệp xoay người rời đi, chị gái đi theo chỉ còn cô và Bạch Tự ở trong phòng. Diệp Hinh tăng cao cảnh giác.
" Bạch, Bạch Tự, đừng tới đây."
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn từng bước tới gần, Diệp Hinh sợ tới mức lui về phía sau.
Cho đến khi không còn đường lui, cô dựa vào tường vươn tay chặn Bạch Tự dính vào người mình.
" Nhà vàng(kim ốc) đã chuẩn bị xong, đến giờ người đẹp(kiều) vào nhà rồi."*
*Câu này dựa trên câu "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.(nguồn: Lazi.vn)
Anh cong môi thành một nụ cười, nụ cười ngông cuồng, không có vẻ khiêm tốn và lễ phép khi đối diện với mẹ Diệp.
" Bạch Tự, tôi sẽ không để anh toại nguyện!" Diệp Hinh hung hăng nói.
" Ừ, anh đang mong chờ sự phản công của em, bé ~ cưng ~"
Anh nâng cằm cô lên, dưới ánh mắt căm tức của cô, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi đỏ mọng.