Càngtrưởng thành, càng có nhiều chuyện khiến tôi phiền lòng. Căn nhà trống trảikhiến tôi buồn chán, vì cha thường xuyên đến chùa, nói rằng muốn dự pháp hội,nhưng kỳ thực là đến thăm hai người đó. Tiếng tăm của anh trai tôi ngày càngvang xa, anh ấy đi khắp nơi truyền bá giáo lý Đại Thừa, tham gia không biết baonhiêu cuộc luận chiến, cố gắng thuyết phục mọi người tin theo giáo phái ĐạiThừa bằng triết lý “có có không không” gì đó. Đại Thừa, Tiểu Thừa gì chứ, tôichẳng tin. Nhưng vì muốn cha vui, tôi vẫn thường thắp nhang trên điện thờ trongnhà và cùng cha đến chùa thăm họ, nếu gặp dịp nhà chùa tổ chức pháp hội, tôicũng kiên nhẫn ngồi nghe cùng cha đến cuối buổi.
Nhữngchuyện xảy ra năm mười tuổi, tuy vẫn nhớ nhưng vì chỉ vẻn vẹn vài tháng nên tôiđã quên đi rất nhanh. Nhưng khi nghe các hoàng tử kể chuyện chơi bời bên ngoàicung, họ nói đã “thử” đủ mọi loại phụ nữ, chỉ chưa biết “mùi vị” của tiên nữthế nào thôi, những lúc như thế, tim tôi lại vô cớ đập rất nhanh. Tôi từng gặptiên nữ, nhưng tiên nữ không lưu lại quá lâu dưới trần gian, làm sao đám ngườithô thiển kia gặp được nàng chứ! Nhưng tôi, dù cố gắng thế nào cũng không nhớnổi tiên nữ trông ra sao. Chỉ có vòng tay ấm áp và giọng hát êm ái của nàng vẫnxuất hiện trong giấc mơ của tôi, những lúc như thế, tôi không muốn tỉnh giấcchút nào.
Mười lăm,mười sáu tuổi tôi bắt đầu đua theo đám vương tôn công tử kia gây ra bao chuyệnthị phi. Hài hước nhất là một lần tôi cùng hoàng tử thứ tư đi cướp dâu. Chiềumuộn hôm đó, sau khi đã quá chén, chúng tôi gặp một đám rước dâu trên đường.Hoàng tử đột nhiên nảy ra ý định cướp cô dâu, liền kéo tôi trà trộn vào đámcưới gia đình nọ. Khi trời bắt đầu sẩm tối, hoàng tử la lên: Có trộm! Kháchkhứa tới dự hôn lễ ồ ạt kéo ra ngoài. Theo sự phân công của hoàng tử, tôi lẻnvào buồng tân hôn cắp cô dâu đi. Cô gái đó ban đầu rất sợ hãi, nhưng vừa nhìnthấy tôi đã lặng thinh không gào tiếng nào. Thì ra vì thế hoàng tử mới sai tôiđi làm cái việc chẳng đàng hoàng chút nào này!
Trờitối đen như mực, trong lúc gấp vội lại không thấy đường, tôi bị sa vào bãi lầyđầy gai nhọn, không sao nhấc nổi chân. Hoàng tử vội đến cứu nguy, nhưng chưalôi được tôi ra khỏi bãi lầy thì đám người nhà cô dâu đã kéo đến. Điều tôikhông ngờ là hoàng tử đột nhiên trở mặt, gào to: Trộm ở đây này! Tôi hoảng hốt,cố sức bật ra khỏi bãi lầy, bỏ lại cô dâu, hai chúng tôi tháo chạy tán loạn.
Cứ ngỡmọi chuyện sẽ kết thúc ở đấy, nào ngờ mấy ngày sau, một vài người xuất hiện ởnhà tôi, kéo theo một cô gái khóc lóc nức nở, họ nổi giận đùng đùng, gào thétđòi gặp tôi. Thì ra cô dâu hôm đó không muốn lấy chồng nữa, nằng nặc đòi đi tìmtôi, cô ta thậm chí đã theo dõi và biết được nơi tôi ở. Gương mặt cha biến sắckhi nghe lời phân trần của cô gái, tôi có giải thích thế nào cũng vô ích. Tranhcãi hồi lâu, cha phải trả một khoản tiền, đám người kia mới chịu ra về. Cô gáiđó về sau vẫn tiếp tục đi theo tôi. Không chịu nổi, tôi đã mắng nhiếc cô ta mộttrận thậm tệ, cuối cùng cũng được yên thân. Nhưng chuyện này đã nhanh chóng bịđồn ra ngoài, mọi người trong thành Khâu Từ không ai không biết là con trai útcủa quốc sư là một tên phóng đãng. Hoàng tử ẩn mình một chỗ vờ không hay biết,ý rằng muốn tôi gánh chịu mọi hậu quả. Anh ta là hoàng tử, nếu để đức vua biết,sẽ phải chịu hình phạt nặng nề.
Tôi mặckệ! Là tên phóng đãng thì đã sao! Nhưng tôi thấy khinh bỉ loại người như hoàngtử, nên kể từ đó đã tuyệt giao với anh ta.
Sinhnhật lần thứ mười bảy của tôi vào đúng ngày anh trai thọ đại giới. Mặc dù danhtiếng của anh trai tôi đã lan xa khắp vùng Tây Vực, nhưng anh ấy vẫn phải tuânthủ quy định, đến năm hai mươi tuổi mới được thọ đại giới, từ một Sa di, trởthành một Tỷ Khâu thực sự. Đức vua đặc biệt ưu ái anh ấy như thể lo rằng cáctiểu quốc xung quanh không biết Kumarajiva là quốc bảo của Khâu Từ vậy!
Tôi thảbộ trong chùa, vẫn chưa tới giờ làm lễ, tôi chưa muốn vào trong điện, trước đâytôi vốn không thích tham dự những nghi lễ kiểu này.
Anhtrai đi qua, thấy tôi bèn dừng lại. Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo cà sa mới, khíchất toát lên vẻ thanh tao, thoát tục. Nhưng trên tay anh ấy đeo gì thế kia?Bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn không chịu tháo bỏ nó.
Tôicười mỉa, gào lên:
- Bạccả màu rồi, còn đeo làm gì?
Anh ấykhông đáp, lẳng lặng rủ tay áo che đi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường ngày:
- Hômnay là sinh nhật tuổi mười bảy của em.
Anh ấycười với tôi, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói với tôi bằngtiếng Hán:
- Chúcmừng sinh nhật!
Tôisững người. Không phải vì anh ấy nhớ ngày sinh nhật của tôi, mà vì câu chúcmừng sinh nhật bằng tiếng Hán trong khoảnh khắc đã đưa tôi trở về với những kỉniệm xa xưa. Có một cô gái với nụ cười trong trẻo đã dạy tôi giai điệu dễthương, dễ thuộc của một bài hát mà cô ấy bảo phải hát vào ngày sinh nhật. Nhưthế nào nhỉ? Tôi vừa lục lọi trong kí ức, vừa đưa mắt nhìn theo bước chân anhấy tiến vào nơi thọ giới.
Buổisáng thọ giới, buổi chiều anh trai tôi lại tiếp tục thuyết giảng kinh văn ĐạiThừa cho hoàng thân quốc thích và đám quý tộc Khâu Từ nghe. Tôi không đủ kiênnhẫn, liền vờ mắc tiểu, một mình lẻn đến căn phòng dành cho khách khứa nghỉngơi. Bài hát đó, như thế nào nhỉ? Ký ức đôi lúc giống như: rõ ràng ta nhìnthấy cánh diều bay lơ lửng ở nơi cách ta không xa, nhưng ta không sao tìm đượcđầu sợi dây nối với cánh diều ấy.
Cửaphòng đột nhiên bật mở, tôi giật mình khi thấy người vừa bước vào. Đó là côngchúa người Khoái Hồ, thê thiếp mới của đức vua. Không biết đức vua toan tínhđiều gì mà liên minh với người Khoái Hồ ở mãi vùng Issyk- Kyl phía tây xa xôi.Cô công chúa này chính là một trong những điều kiện của giao kèo kết thân. Côta còn cao lớn hơn cả phụ nữ Khâu Từ, tôi đứng bên cũng chỉ cao hơn cô ta nửađầu.Mắt xanh, tóc vàng, trông cũng không đến nỗi nào. Có điều kể từ khi vàocung, cô ta không được lòng các phi tần Khâu Từ vì tính cách đáo để, ghê gớmcủa mình.
Cô tanói tiếng Khâu Từ không được lưu loát cho lắm, khiến tôi nhớ đến nhiều nămtrước cũng từng gặp một cô gái như thế. Nhưng cô ta lại liếc mắt đong đưa,khiến tôi chột dạ. Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, không muốn gặp phiền phức,tôi xin phép ra ngoài.
Nhưngcô ta đã kéo tay tôi lại, áp sát thân mình vào người tôi, tôi đã lùi bước đếntận cùng, lưng chạm vào vách tường. Cô ta nói bằng giọng lơ lớ rằng đã đem lòngyêu mến tôi từ lâu.
Tôilúng túng, khuôn mặt nóng bừng. Lúc trước, cô ta từng nhiều lần liếc mắt đưatình, đong đưa trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng thèm để ý. Tôi không thích, cũngkhông dám. Nhưng hôm nay, có lẽ cô ta nghĩ rằng cơ hội đã đến.
Cô tađưa đẩy bộ ngực vĩ đại của mình trên cánh tay tôi, khuôn mặt trắng nõn nà, gòmá lốm đốm tàn nhan sáp lại gần tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như bị mê hoặc bởicảm giác đê mê, êm ái của sự tiếp xúc da thịt.
Cô tatiếp tục kể lể về chuyện đã phải lòng tôi ngay lần gặp đầu tiên như thế nào.Rồi khuyên tôi đừng lo lắng về thân phận của hai người, vì cô ta hứa sẽ khôngnói ra. Sau đó cô ta đã nói một câu mà tôi vô cùng chán ghét:
- Chànglà lãng tử nức tiếng, không ngại cướp cả vợ người ta, em tin chàng không phảikẻ nhát gan!
Lại làchuyện đó! Tôi bị mang tiếng xấu là kẻ phóng đãng, dù chưa từng làm chuyệnphóng đãng bao giờ. Thậm chí, ngay cả khi cùng các vương tôn công tử đến kỹviện vui chơi, tôi cũng chưa bao giờ nảy sinh ham muốn động vào đám con gáiđáng ghét ấy. Cô gái của tôi phải là một cô gái thuần khiết như bầu trời xanh,tuy nàng chưa xuất hiện, nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi...
Lợidụng lúc tôi phân tâm, cô ta càng tiến sát hơn, cặp môi đỏ chót chừng muốn đỗxuống, nhưng tôi đã kịp nghiêng đầu, dấu ấn của cô ta đậu lại trên sườn má bênphải. Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn nôn, liền đẩy cô ta ra. Cô ta loạng choạng,đổ người xuống chiếc bàn gỗ thấp, hình như phần eo va đập rất mạnh vào cạnhbàn, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Cótiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một đám người đang sắp bước vào đây. Tôihoảng hốt, vội chạy đến đỡ cô ta dậy, nhưng ánh mắt thù hằn dữ dằn của cô takhiến tôi sợ hãi.
Bênngoài là đức vua, cậu út Bạch Chấn, cha tôi và mấy người họ hàng khác. Ngườiphụ nữ đó sà vào lòng đức vua, kêu gào thảm thiết, buộc tội tôi giở trò trănghoa.
Mộttrận khẩu chiến xảy ra và tôi, tất nhiên, là người thua cuộc. Không ai tin tôicả. Vết son trên má là bằng chứng trực tiếp, tiếng xấu trong quá khứ là bằngchứng gián tiếp. Đức vua vô cùng tức giận, nhưng vì nể mặt cha nên đã không hạlệnh trừng phạt tôi ngay lúc đó. Những người còn lại, kẻ lắc đầu người thở dài,nhìn cha tôi ngao ngán. Kể từ lúc xảy ra chuyện, sắc mặt cha đã tái nhợt đi.Tôi chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì, kể cả người đó có là đức vua đinữa, nhưng tôi không thể chịu nổi khi thấy cha đau lòng.
Bởivậy, sau khi về phủ, tôi đã giải thích để cha hiểu và hỏi ông:
- Chatin con chứ?
Cha nóitin tôi, nhưng vẻ u buồn vẫn hiển hiện trong mắt khi cha nhìn tôi.
-Pusyseda, giá như con có thể noi gương anh con, luôn biết giữ mình, thì đâu đếnnỗi ngoài cha con ra, không ai chịu tin lời con cả.
Tôi mởmiệng định thanh minh, nhưng không thốt lên lời. Vậy là cha luôn cảm thấy thấtvọng về tôi!
Ngườihầu vào thông báo mẹ đã về, cha vô cùng mừng rỡ. Tôi theo cha ra đón mẹ vàophòng khách. Mẹ có vẻ rất tức giận, vừa vào nhà đã hỏi chuyện xảy ra hôm nay.Tôi kiên nhẫn (mặc dù không vui chút nào) giải thích lại lần nữa với bà.
Bàtrách móc tôi:
- Hômnay là ngày anh con thọ đại giới, vậy mà con lại gây ra chuyện động trời nhưthế!
Mẹ thậmchí không nói có tin lời tôi hay không, bà chỉ nghĩ đến anh trai. Hôm nay làngày anh trai thọ đại giới, vậy còn tôi? Liệu mẹ còn nhớ hôm nay là sinh nhậtlần thứ mười bảy của tôi không?
Tựnhiên, tôi cảm thấy vô cùng buồn tủi, liền lao ra ngoài, mặc cho cha quát gọiphía sau.
Màn đêmbuông xuống, cơn gió mang theo hơi lạnh se sắt của mùa thu ào đến. Một mìnhlang thang trên đường phố vắng lặng, tôi bỗng nhận ra: từ trước đến nay, tôivẫn luôn cô độc. Bao nhiêu bạn bè anh em, nhưng họ chỉ xuất hiện khi có hộinhậu, hay những cuộc đánh lộn. Tôi thấy mình như sắp hóa điên, bao điều nhứcnhối dồn tụ trong lòng, không sao giải tỏa nổi.
-Pusyseda!
Tôingẩng lên, thì ra là cô chủ quán ăn Khotan trong thành, một góa phụ trẻ tuổilẳng lơ. Đã bị tôi cự tuyệt nhiều lần, nhưng cô ta chưa bao giờ chịu từ bỏ.
Tôi “diễn”một nụ cười phong tình, kéo cô ta vào lòng.
- Đếnchỗ cô em nhé!
Tôikhông muốn tiếp tục mơ mộng nữa, khổ sở theo đuổi những điều mơ hồ, không cóthực ấy để mà làm gì? Dù sao trong mắt người đời tôi chỉ là một tên phong lưukhông hơn không kém, vậy thì một tên phong lưu nên làm những việc xứng với danhxưng của hắn.
Tôi kháhồi hộp khi ở trong căn phòng của cô ta, cố gắng trấn tĩnh, tôi quay lại ngườiđàn bà đã trút bỏ gần hết xiêm y:
- Nóicho ta biết phải làm thế nào?
Cô taphá lên cười dâm đãng, nắm lấy tay tôi kéo lê trên thân thể cô ta. Mùi nước hoanồng nồng trên người cô ta khiến tôi lảo đảo.
Dưới sựdẫn dắt của cô ta, tôi ngày càng trở nên thành thục, ngày càng trở nên cuồngbạo, tôi muốn trút bỏ mọi thứ đang dồn nén trong lòng ra ngoài. Tôi phải thừanhận rằng, tôi đã cảm thấy thực sự hân hoan khi lên đến cao trào.
Sau khikết thúc, tôi lẳng lặng ngồi dậy, đưa mắt nhìn mọi thứ xô lệch, nhàu nhĩ xungquanh và người đàn bà lõa lồ vẫn đang thở hổn hển cạnh tôi. Chẳng phải rất đơngiản sao? Vậy mà trước kia tôi cứ khiến nó trở nên nghiêm trọng. Rốt cuộc làtôi muốn bảo vệ thứ gì? Có đáng không? Chỉ là lên giường thôi mà, tôi có mất gìđâu!
- Chàngthật mạnh mẽ! Không giống là lần đầu tiên.
Cô tatrườn lên vai tôi, đổ cả thân hình mềm nhũn lên người tôi. Thân thể cô ta ướtát, mùi nước hoa trộn lẫn với thứ mùi hôi không thể giấu giếm xông lên mũi tôi.Ruột gan tôi như muốn lộn tùng phèo, tôi thấy buồn nôn. Đẩy cô ta ra xa, tựmình mặc quần áo, rồi lạnh lùng rời khỏi cái nơi đáng ghét ấy, tiếng cô ta gọivới phía sau:
- Khinào chàng lại tới?
Tôi sẽkhông bao giờ quay lại đó nữa, vì tôi không muốn hành hạ khứu giác với thứ mùihôi kinh khủng ấy. Tôi lang thang trên đường cho đến khi tiếng mõ của người phuđi tuần đêm báo hiệu đã sang canh năm. Sinh nhật tuổi mười bảy của tôi đã quađi như thế đó.
Tôichính thức trở thành tên công tử chơi bời thực thụ, không nhớ nổi tôi đã lêngiường với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Tôi có thể tiếp nhận bất cứ ai, miễn làtôi cảm thấy hứng thú, chỉ với một điều kiện duy nhất: trên người họ không đượccó thứ mùi hôi khiến tôi buồn nôn ấy.
Ánh mắtcha khi nhìn tôi ngày càng chất chứa vẻ tuyệt vọng, mẹ thì không cần phải nóicũng biết bà khinh ghét tôi thế nào. Mặc kệ, dù sao thì họ chỉ cần có anh traitôi là đủ...
Khônglâu sau, mẹ và anh trai tôi chuyển đến ngôi chùa Cakra, cách nhà bốn mươi dặm.Như thế lại hay, tôi sẽ không phải ép mình đóng kịch, vờ thích thú mỗi lần phảicùng cha đến chùa thăm họ nữa. Anh trai trở thành trụ trì chùa Cakra, tuyên bốhùng hồn rằng sẽ dốc sức truyền đạo để toàn bộ người Khâu Từ tin theo giáo pháiĐại Thừa. Sao cũng được, thích thay đổi điều gì xin mời cứ việc. Dù sao thì,đức vua rất mực sủng ái anh ấy, mọi người kính nể anh ấy, anh ấy muốn làm gì,ai nấy đều hưởng ứng.
Năm tôihai mươi tuổi, mẹ quyết định rời khỏi Khâu Từ để đến Thiên Trúc, bà muốn chứngtam quả gì đó. Hai cha con tôi đến chùa Cakra tiễn bà. Chúng tôi lưu lại trongngôi nhà của anh trai ở Subash. Vì không đủ phòng nên tôi phải ngủ trong phòngcủa anh trai.
Buổitối rỗi rãi, nhàm chán, tôi định bụng tìm đại một cuốn sách trong tủ sách củaanh ấy để giết thời gian. Nhưng tôi tình cờ phát hiện ra một hốc nhỏ kín đáophía sau tủ sách. Tôi tò mò đẩy nắp đậy ra và thấy một chiếc hộp gỗ hình chữnhật.
Bêntrong chiếc hộp gỗ là một xấp những bức vẽ. Cánh cửa ký ức trong tôi bỗng mởtung khi tôi nhìn thấy đôi mắt long lanh, trong sáng ấy, nụ cười tươi tắn rạngrỡ ấy, lúm đồng tiền duyên dáng ấy và suối tóc mượt mà, bồng bềnh, ơ hờ thảtrên vai ấy. Chính là cô gái ấy! Đây đúng là dung nhan của nàng. Trong chốclát, hơi ấm và giọng hát trong veo của cô gái ấy sống dậy trong tâm trí tôi, rõràng, sống động, như thể mọi thứ mới diễn ra ngày hôm qua. Tôi thật đáng trách!Tôi đã quên bẵng dung nhan ấy suốt mười năm trời.
Tôi lậtmở ráo riết bức vẽ như kẻ đói khát lâu ngày được cho ăn. Cô ấy cưỡi trên lưnglạc đà, nhưng vì không quen nên ngồi không vững, suýt nữa thì ngã, điệu bộ rấtnực cười. Cô ấy nghiêng đầu, há miệng, đúng rồi, đó là các động tác vũ đạo cô ấytự biên tự diễn khi hát cho tôi nghe. Cô ấy nằm bò trên bàn ngủ gật. Tư thế ấytôi đã được chứng kiến vài lần, ngờ nghệch mà đáng yêu vô cùng. Tôi cảm thấytâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái hơn khi ngắm nhìn những bức vẽ này, mọibuồn bực dường như đã tan theo mây khói. Tôi không nhịn nổi, bật cười sảngkhoái, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Lúc ấy tôi đãmong gặp lại cô gái đó biết chừng nào!
Nhữngtrang cuối cùng là chân dung của anh trai tôi thời niên thiếu. Tôi bừng tỉnh,thì ra những bức họa đủ mọi tư thế khác nhau của cô gái ấy đều do anh trai tôivẽ. Không biết anh ấy đã vẽ trong bao nhiêu năm? Không biết hình ảnh cô gái ấyđã xuất hiện trong trái tim anh ấy bao nhiêu lần mới có thể giúp anh ấy pháchọa được một chân dung tự nhiên, sinh động đến vậy. Thì ra, anh ấy vừa tụngkinh niệm Phật vừa lén lút cất giấu tiên nữ trong tim mình. Lục căn của anh ấycũng đâu có thanh sạch, tôi nhếch môi cười, đột nhiên nảy ra một ý định.
- Hãytrả lại cho ta!
Quảnhiên anh ấy đã đến tìm tôi, thừa lúc vắng người, liền ghé vào tai tôi thìthầm, giọng nói có vẻ sốt ruột. Chẳng phải người tu hành nội tâm thanh tĩnh nhưmặt nước hay sao? Anh ấy mà cũng có lúc cuống quít như vậy ư?
- Trảlại gì?
Tôi lìlợm giả bộ không hiểu, nhướn mày thách thức. Anh ấy sững người, nhìn tôi hồilâu, không nói thêm câu nào, xoay người bước đi.
- Cô ấylà tiên nữ, nhớ thương cũng chẳng ích gì đâu!
Tôi gàolên phía sau:
- Tôiđang giúp anh đó! Trong lòng nhiều vướng bận như thế làm sao chuyên tâm phụngsự Phật tổ được?
Anh ấydừng bước, bờ vai rung động, không quay đầu lại, ngập ngừng một lúc lại tiếptục bước đi. Nhìn theo anh ấy, tôi bỗng cảm thấy buồn bực vô chừng.