Mỗi khibuồn bực tôi lại đi kiếm phụ nữ, sau một hồi “vận động”, tâm trạng tôi khá lênrất nhiều. Nhưng không hiểu sao, hôm đó, ôm cô ba trong phủ tướng quân mà tôilại chẳng có chút cảm hứng nào.
- Saothế?
Bàn taycô ta ve vuốt thân thể tôi.
- Chàngthường ngày hào hứng lắm kia mà, hôm nay sao vậy? Hay là chàng buồn vì mẹ chàngra đi?
- Aibảo thế?
Tôixoay người lại, đè cô ta xuống, những ý nghĩ vẩn vơ vụt tan biến, nhiệt tình“đền bù” cho người đẹp. Khuôn mặt của cô ta chợt nhòa đi, một nụ cười tươi tắn,thuần khiết chập chờn hiện ra hiện ra trước mắt tôi, toàn thân hừng hực như lửađốt và tôi, đã gọi tên cô ấy khi lên đến đỉnh cao hoan lạc.
“Xongviệc”, cô ba nhà tướng quân hỏi tôi từ đó nghĩa là gì, tôi cười chống chế, nóirằng một câu tiếng Hán vu vơ nghe được ở đâu đó. Rồi bất chấp sự chèo kéo, nàinỉ của cô ta, tôi nhanh chóng đóng bộ, ra về.
Dù cóchơi bời, lêu lổng đến đâu, tối nào tôi cũng về nhà ngủ và không bao giờ cóchuyện tôi đưa phụ nữ về nhà. Đêm đó, tôi nằm dài trên giường ngắm từng bức vẽ.Tôi say mê đôi mắt trong veo, long lanh ấy, phụ nữ quanh tôi không ai có đôimắt thuần khiết như thế. Bỗng nhiên, cảm thấy nỗi cô đơn rợn ngợp, tôi thấy nhớcô ấy, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nhớ một người con gái da diết như vậy.Tôi muốn cô ấy trở về.
Tôi bậtdậy, lục tìm cuốn “Kinh thi”, cô ấy nói rằng khi nào tôi đọc thuộc tập thơ này,cô ấy sẽ quay lại. Tôi lôi bức tranh con vật kì dị do chính tay cô ấy vẽ ra vàkhông nhịn nổi cười khi ngắm nghía bộ dạng của nó. Tôi búng tay vào bộ mặt béotròn của chú mèo kỳ quái, thì thầm:
- Tahọc thuộc “Kinh thi” thì nàng sẽ quay về, phải không?Vậy thì ta sẽ học.
Từ hômđó, tối nào tôi cũng đến phòng của cô ấy đọc “Kinh thi”. Mọi thứ trong cănphòng này vẫn được giữ nguyên như mười năm về trước. Bỏ bẵng tiếng Hán trongmột thời gian dài, nay phải học lại, quả thực rất mệt. Những lúc bí bách, tôithường ngả lưng trên chiếc giường của cô ấy, ngắm nhìn chân dung cô ấy, vuốt vechiếc gối của cô ấy, tưởng tượng ra từng cử chỉ, điệu bộ của cô ấy. Chỉ thếthôi, cũng giúp tôi hân hoan cả một buổi tối. Đã lâu tôi không còn thiết thatìm kiếm đàn bà nữa, nhưng tôi không hề thấy cô đơn, ngược lại, trong lòng lúcnào cũng ắp đầy niềm vui. Người ta trở nên phấn chấn hơn khi có cái gì đó để màchờ đợi.
Thấytôi không lêu lổng nữa, cha nghĩ rằng tôi đã phải lòng con gái nhà ai rồi. Chađem thắc mắc đó hỏi tôi, tôi chỉ cười, bảo rằng, tôi sẽ lấy một cô gái độc nhấtvô nhị trên đời, rằng mặc dù hiện nay cô ấy chưa xuất hiện, nhưng tôi sẽ đợi.Tôi cảm nhận được niềm vui chộn rộn khi nói lên điều đó và tôi chợt nhớ lại cảmgiác khi tôi ôm chầm lấy cô ấy hồi nhỏ.
Ngàytháng lặng lẽ trôi qua, tôi đã học “Kinh thi” tròn một năm, đã chờ đợi suốt mộtnăm. Tôi đã thuộc lòng và cô ấy sắp trở về! Ngày nào tôi cũng lang thang trênphố, quan sát kỹ tất cả những thiếu nữ người Hán xuất hiện trên đường, tôikhông muốn để lạc mất cô ấy. Nhưng điều đó khiến tôi gặp không ít phiền phức.Nếu là trước kia, tôi sẽ không do dự, lập tức đồng ý lên giường với họ, nhưnggiờ đây, tôi không còn hứng thú với chuyện đó nữa. Tâm tư tôi chỉ dành cho duynhất một việc là chờ đợi cô ấy trở về.
Tôi cólinh cảm là cô ấy sẽ trở về vào ngày hội Sumuzhe. Cô ấy vốn thích náo nhiệt, lễhội lớn như vậy, sao có thể bỏ lỡ? Tôi mê mải tìm kiếm, quan sát kỹ lưỡng từngkhuôn mặt người, vì tôi sợ ai nấy đều đeo mặt nạ, khó mà nhận ra cô ấy. Bỗng từxa xuất hiện một cô gái người Hán, đang đứng ăn thịt dê nướng ở một góc đường,dầu mỡ dính đầy trên mép vẫn thản nhiên ngó nghiêng, ngắm nghía phố xá và ngườiđi đường. Tim tôi đập rộn ràng, cô gái chân chất, không màu mè đó, có phải côấy?
Tôichầm chậm bước tới, nhìn thấy đôi mắt long lanh trong sáng tôi đã chờ đợi suốtmột năm qua, đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp cô ấy năm lên mười, cũng chính đôimắt đó đã lôi cuốn tôi. Ngần ấy năm trôi qua mà dung mạo của cô ấy vẫn giốnghệt trong các bức vẽ, không thay đổi chút nào. Người phàm đâu thể như thế. Tiênnữ của tôi quay về thật rồi!
Cô ấynhìn tôi chăm chú, như thể đã nhận ra tôi, ánh mắt lộ vẻ chờ đợi.
- NgảiTình, có phải chị đấy không?
Giọngnói của tôi có vẻ run run, là cô ấy, chắc chắn là cô ấy, nhưng tôi không dámtin vào mắt mình, biết đâu chỉ là ảo giác thì sao?
- Tấtnhiên là tôi rồi!
Cô ấylắc lắc xiên thịt nướng trên tay, vẫn nụ cười ngây ngô ấy, nhưng sống động hơnnhiều so với tranh vẽ.
Tôi ômxốc cô ấy lên, xoay vài vòng trên không, thân thể cô ấy vẫn ấm áp như ngày nào.Lần đầu tiên trong đời tôi thầm cảm tạ Phật tổ, tôi bằng lòng quy y, chỉ cần côấy ở bên cạnh tôi.
Tôi đưacô ấy đi ăn, tôi không thấy đói, nhưng cô ấy có vẻ rất háo hức. Tôi rất thíchngắm vẻ thuần phác của cô ấy, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi hân hoan, vuisướng rồi. Tôi càng vui hơn khi cô ấy bảo cô ấy vừa trở về. Lần đầu tiên, tôiđã nhanh hơn anh trai mình một bước. Tôi sẽ cố gắng để cô ấy không có quá nhiềuràng buộc với anh ấy. Anh ấy nên làm tốt bổn phận nhà sư của mình. Còn tôi, tôisẽ chịu trách nhiệm chăm sóc tiên nữ.
Tôi đưacô ấy về phủ, đọc “Kinh thi” cho cô ấy nghe, nhìn cô ấy cảm động. Đêm đó, tôitrằn trọc, không sao ngủ được. Tim tôi đập liên hồi mỗi khi nghĩ đến cô ấy đangở cách mình không xa. Sao thế nhỉ? Tôi như thể cậu bé mười lăm, mười sáu tuổilần đầu biết yêu vậy!
Tôi đãkhông hề chợp mắt, miên man ngóng chờ trời sáng. Không kìm chế nổi, tôi bậtdậy, lén đến phòng cô ấy, ngồi ngắm cô ấy ngủ. Cô ấy nằm nghiêng, hơi thở đềuđặn làm bay bay những sợi tóc lòa xòa trước mặt. Tôi xếp gọn những lọn tóc chocô ấy, đột nhiên rất muốn hôn cô ấy. Ý nghĩ ấy khiến tôi toát mồ hôi, tôi lénlút sáp lại, làn môi cô ấy đã gần trong gang tấc, làn môi đỏ thắm tự nhiên ấycó sức hấp dẫn hơn bất cứ người phụ nữ chải chuốt nào. Nhưng cô ấy đột nhiênxoay người, miệng lẩm bẩm câu gì đó. Tôi giật mình suýt bổ nhào xuống đất. Maymà cô ấy không thức giấc. Tôi phì cười, Pusyseda mà cũng có lúc muốn hôn trộmphụ nữ ư? Và lại còn cảm thấy tội lỗi khi trong đầu nảy sinh ý định đó nữa chứ.
Nhữngngày diễn ra lễ hội Sumuzhe là những ngày vui vẻ nhất, bởi vì tôi có cô ấy ởbên. Tôi thích trêu đùa cô ấy, chọc tức cô ấy. Mỗi khi nhắc đến chuyện nam nữ,cô ấy lại đỏ mặt. Đó là phản ứng tự nhiên của những cô gái trinh trắng. Tôi vuimừng khôn tả, cô ấy giống như nụ hồng sắp nở, hy vọng, tôi sẽ hái được nụ hồngđó. Nếu là những cô gái khác, dù thời gian ve vãn, tán tỉnh có kéo dài bao lâuthì hạ màn vẫn là cảnh lên giường. Nhưng tôi không muốn lập tức “ra tay” với côấy như với họ. Có lẽ vì tôi không dám? Những tâm tình của cô ấy về sự gặp gỡ,yêu thương, gắn bó mang lại cho tôi những dư vị xúc cảm mới mẻ. Thì ra, hoanlạc không khó, thương yêu mới khó. Và càng khó hơn nếu muốn gắn bó với nhau tớikhi đầu bạc răng long. Trước kia, tôi không hiểu thế nào là yêu, tôi chỉ có hammuốn xác thịt. Nhưng sự thật là, tôi khát khao một sự ngọt ngào, ấm áp, sâu sắcvà bền vững chứ không phải niềm hoan lạc trong thoáng chốc. Vậy, tình cảm củatôi dành cho cô ấy là tình yêu ư?
Tôikhông rõ như thế có gọi là yêu không, nhưng tôi biết rằng, trên đời này chỉ cócô ấy mới đem lại cho tôi sự ấm áp mà tôi muốn, chỉ có nụ cười của cô ấy mớikhiến tôi say đắm. Kể từ lúc tình cờ nhìn thấy những bức tranh vẽ cô ấy, tôi đãchờ đợi cô ấy trở về để lấp đầy nỗi trống vắng trong trái tim cô đơn của tôi.Nếu cô ấy muốn, tôi có thể tặng cô ấy cả cuộc đời mình. Có điều, càng ở bên côấy, tôi càng cảm thấy căm ghét bản thân mình trước kia. So với tâm hồn thánhthiện, thuần khiết như nước của cô ấy, tôi quá ư tệ hại. Nếu cô ấy chịu thathứ, tôi hứa sẽ không tiếp tục cuộc sống như trước kia nữa.
Nhữngdự định tươi đẹp đó đã nhảy múa trong đầu tôi suốt trên đường đến Subash đón côấy. Thậm chí, tôi đã suy nghĩ xem nên cầu hôn cô ấy như thế nào, để cô ấy khôngcảm thấy đường đột. Tôi đã chờ đợi một năm ròng, tôi không muốn chờ đợi thêmnữa. Khi tôi đến nơi thì cô ấy không có ở đó. Dò hỏi Mavasu mới biết, cô ấy đãtrở về và sống ở đây suốt ba tháng.
Tôichao đảo, mất thăng bằng. Cô ấy gạt tôi ư? Cô ấy lừa đảo tôi ư? Hai người đó cóquan hệ gì? Họ đã ở cạnh nhau ba tháng trời, tối nào anh ta cũng ghé về thăm côấy, bọn họ liệu còn trong sạch không? Anh ta muốn hoàn tục ư? Có thể lắm chứ,cha tôi cũng hoàn tục sau khi gặp mẹ tôi đấy thôi. Cứ nghĩ ít ra lần này, tôiđã đi trước một bước, nào ngờ! Không lẽ, anh ta định cướp luôn cả nguồn hạnhphúc duy nhất của tôi hay sao? Anh ta đã có mọi thứ rồi kia mà...
Vậy nênkhi nhìn thấy cô ấy, tôi đã mất hết lí trí, điều duy nhất tôi nghĩ được vào lúcđó, là kéo cô ấy lên giường, như thế anh ta sẽ không thể tranh giành với tôiđược nữa. Sự xuất hiện của anh ta càng kích động tôi. Tôi hôn cô ấy trước mặtanh ta, tôi có thể làm được như vậy, anh ta thì sao? Nhưng sau cái hôn đó, tôibiết mình đã trách lầm cô ấy. Phản ứng dữ dội của cô ấy chứng tỏ giữa hai ngườihọ chưa xảy ra chuyện gì cả, có nghĩa là tôi vẫn còn thời gian để giành lại côấy.
Cô ấycắn vào môi tôi, giúp tôi bình tĩnh trở lại. Tôi gàolên với anh ta:
- Anhđã có mọi thứ, đừng tranh giành cô ấy với tôi nữa!
Tôi còncó thể nói những lời cay độc hơn thế, nhưng tôi không làm vậy, tôi chỉ muốn nóivới anh ta điều này: Tôi cần cô ấy!
Sau đónghĩ lại, tôi đã rất hối hận về sự thô bạo của mình hôm ấy. Tôi biết cô ấy bịthương và hành động lỗ mãng của tôi đã gây ra phản tác dụng. Trở về phủ quốcsư, cô ấy tránh tôi như tránh tà. Tất cả là lỗi của tôi. Lẽ ra cô ấy đã gần nhưchấp nhận những cử chỉ thân mật của tôi. Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ vềnhững việc đó nữa vì cha tôi đổ bệnh. Tôi định bụng sẽ xin lỗi cô ấy sau khicha bình phục.
Nhưngcha đã không qua nổi trận ốm đó. Người cha thương yêu nhất của tôi đã mang theonỗi nhớ nhung người mẹ của tôi lìa xa thế giới này. Tôi đã không quá đau buồnkhi mẹ mất, nhưng nỗi đau khi cha qua đời khiến tôi suy sụp suốt một thời giandài. Khi trái tim biết rung động, tôi mới thấu hiểu nỗi tương tư vò xé tâm canmà cha phải chịu đựng. Lẽ ra lúc trước tôi nên ngoan ngoãn nghe lời cha, khôngnên làm những việc khiến cha đau lòng. Xót xa thay, đến khi nhắm mắt xuôi tay,cha đã không được thấy sự hối cải của tôi.
Dù hơnmột tháng qua, tôi đã hiểu rõ tôi không có chỗ trong trái tim cô ấy, nhưng tôivẫn ngỏ lời cầu hôn. Vì tôi muốn mang lại cho cô ấy những thứ anh ta không thể.Nhưng đã quá muộn, tôi không thắng nổi và thực tế là chưa bao giờ thắng. Tráitim tôi trống rỗng khi nghe cô ấy thừa nhận tình yêu với anh ta. Ngải Tình, chịđã dạy cho tôi biết tình yêu là gì, nhưng khi tôi học được cách yêu, chị lại nóivới tôi rằng, chị chưa từng yêu tôi.
Trongnhững ngày chờ đợi cô ấy từ Subash trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cô ấy rađi vì muốn anh ta hoàn thành lý tưởng vĩ đại của mình. Tôi thì không vĩ đại nhưvậy. Tôi yêu cô ấy nên sẽ tìm mọi cách để giữ cô ấy lại bên mình, thời gian cóthể thay đổi mọi thứ.
Nghĩvậy, tôi lấy trộm chiếc vòng của cô ấy. Truyền thuyết của người Hán kể rằng, cómột nàng tiên xuống trần gian dạo chơi và đến tắm ở một hồ nước. Chàng traingười phàm đã trộm xiêm y của tiên nữ, khiến nàng không thể về trời. Nàng đànhlưu lại nhân gian, kết thành vợ chồng với chàng trai đó. Tôi hy vọng truyềnthuyết đó là có thật.
Đúng làcô ấy đã không thể trở về trời. Tôi sắp xếp đưa cô ấy tới tham quan thành cổTaqian. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại bị thương một lần nữa. Tôi đã rơi nướcmắt khi quan ngự y nói rằng cánh tay của cô ấy sẽ bị hoại tử và rằng nếu muốngiữ mạng sống thì phải cắt bỏ nó đi. Trái mệnh trời, cố ý níu giữ tiên nữ sẽphải chịu sự trừng phạt, nhưng vì sao sự trừng phạt không rơi vào tôi? Tôi sẵnsàng phế bỏ cánh tay của mình thay cô ấy. Tôi chỉ không chịu đựng nổi khi chứngkiến cô ấy quằn quại, đau đớn.
Tôi đãsuy nghĩ rất lâu và quyết định cử người đi tìm anh ta. Thực ra khi cô ấy ngắmnhìn những bức vẽ đó, tôi đã biết mình không còn cơ hội nào nữa. Mười năm trướctôi đã thua rồi. Đã vậy, tôi sẽ giúp cô ấy toại nguyện, chỉ cần cô ấy khôngphải chịu đau khổ nữa...
Khôngthể kéo dài thời gian, vết thương của cô ấy chỉ có thể được chữa khỏi khi trởvề trời. Tôi trả lại chiếc vòng cho cô ấy, giúp cô ấy mặc bộ trang phục kỳ lạvào người, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc vào chiếc túi “không đáy”. Từ đây, trờiđất cách biệt, không còn cô ấy nữa, tôi biết tìm hạnh phúc nơi đâu?
Nhưngtôi vẫn phải từ bỏ, vì tiên nữ vốn không thuộc về tôi. Tôi lưu lại trên tránnàng dấu ấn cuối cùng. Tôi đứng ngoài cửa phòng nhìn nàng lần cuối, một ngàytrên trời bằng mười năm dưới trần gian. Lần chia biệt này, tôi sẽ không quêndung nhan của nàng. Chờ khi nàng quay lại, có lẽ tôi đã tóc bạc da mồi, răng rụngmắt mờ, mong là nàng vẫn có thể nhận ra tôi.
Đóngcửa lại, tôi bước ra ngoài sân, ngước lên nhìn trời, nơi mà nàng sẽ trở về.Nước mắt chan hòa, tôi nhủ lòng, nhất định phải sống hạnh phúc, vì tôi đã thựcsự trưởng thành.
Cánhcổng chợt mở toang, anh ấy lảo đảo bước vào, gương mặt biến sắc, chỉ nhìn tôimột cái, định lao vào phòng cô ấy. Tôi gắng sức giữ anh ấy thật chặt, cô ấy dặndò không ai được nhìn chùm sáng phát ra khi cô ấy ra đi.
Anh ấykhông vượt qua được tôi, đành hướng vào phòng gào to tên của cô ấy, tiếng kêunhư xé ruột xé gan, nỗi đau đớn, tuyệt vọng tột độ ấy, khiến tôi cũng phảihoảng sợ. Khoảnh khắc đó, tôi không còn cảm giác ghen ghét, đố kỵ với anh ấynữa, anh ấy cũng giống như tôi, đều là những người đáng thương vì không thể cóđược tình yêu.
Khichúng tôi bước vào phòng, tôi đã thực sự hoảng hốt, rốt cuộc cô ấy có thực sựtồn tại? Hay chỉ là một ảo ảnh trong trái tim tôi? Đức Phật nói rằng, mọi thứđều không tồn tại, vậy, cô ấy thì sao?
Bàn tayanh ấy run run khi cầm những bức vẽ trên bàn. Vệt máu đã khô lại, nhưng khôngthể che đi nụ cười tươi tắn, thuần khiết của cô ấy. Anh ấy đổ người xuốnggiường, vùi đầu vào những bức vẽ, đôi vai rung động. Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng,ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, rồi rảo bước đi tìm cậu út Bạch Chấn.Tôi phải sống thật vui vẻ để chờ cô ấy trở về.
Anh ấyngồi thiền trong căn phòng của cô ấy suốt ba ngày, tôi đã dặn dò người hầu chỉmang đồ ăn đến cho anh ấy, không được làm phiền. Người trong cung và trong chùađến tìm, tôi kiếm cớ nói rằng anh ấy bị ốm, cần được tĩnh dưỡng. Giờ đây, tôiđã là chủ gia đình, tôi phải lo toan mọi việc trong nhà, bao gồm cả việc chămsóc anh ấy.
Sau bangày anh ấy mới ra khỏi phòng, người gầy đi trông thấy, nhưng đôi mắt vẫn rấtsáng. Hai người họ, tuy màu mắt khác nhau, nhưng thần thái và vẻ thánh thiệntrong đôi mắt thì giống hệt nhau. Vóc dáng và tướng mạo tôi không thua kém anhấy, nhưng tôi chẳng thể nào có được ánh mắt tinh khôi, thuần khiết của anh ấy.
Cứ nghĩanh ấy sẽ gục ngã, sẽ chẳng còn lòng dạ nào với Phật pháp, kinh kệ nữa. Thậtkhông ngờ, một thời gian sau, tôi đến chùa Cakra thăm anh ấy, vẫn thấy anh ấysay mê truyền bá giáo lý Đại Thừa, anh ấy làm việc hăng say hơn trước rấtnhiều.
Khi chỉcó hai chúng tôi trong phòng, tôi nhìn khuôn mặt bình thản của anh ấy, khẽ hỏi:
- Anhlấy lại tinh thần rất nhanh thì phải?
Anh ấynhìn thẳng vào tôi, bình tĩnh đáp:
- Mườinăm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, mười năm sẽ qua rấtnhanh.
- Nếumười năm cô ấy không trở lại thì sao?
- Thìta sẽ đến Trung Nguyên. Dù không phải đến để tìm cô ấy, ta cũng cần tới đó đểcứu độ nhiều người thoát khỏi bể khổ. Việc truyền bá rộng rãi đạo Phật khôngthể chỉ giậm chân tại Khâu Từ.
Nétcương nghị, kiên định trên gương mặt anh ấy khiến cho tôi có cảm giác mười nămthời gian chớp mắt sẽ qua. Cánh tay đưa lên, để lộ chuỗi hạt sờn bạc, anh ấyvẫn muốn đeo nó mười năm nữa ư? Không thể không nói lời cảm phục anh ấy. Nếuđổi lại là tôi, chắc chắn tôi chẳng thể sống trong sự chờ đợi mỏi mòn và gầnnhư vô vọng như thế. Đột nhiên cảm thấy, so với anh ấy, tôi chưa thực sự biếtyêu. Tôi chỉ là kẻ thứ ba xen vào giữa hai người họ, tôi chẳng là gì cả.
Anh ấyđột nhiên hỏi tôi:
- Saoem lại gây chuyện khiến đức vua tức giận, đuổi ra khỏi cấm vệ quân như vậy?
Đếnphiên trực đêm của mình, tôi dẫn theo mấy anh em đưa cô ấy đến thành cổ Taqian.Lúc quay về, tôi lại chỉ lo lắng cho bệnh tình của cô ây, không thèm vào cunglấy một ngày. Đức vua cho gọi nhiều lần nhưng tôi không buồn để tâm. Sau khi côấy ra đi, tôi mới vào cung, nhận tội thay các anh em.
- Ôngấy làm vậy vì muốn trả hận, vì nghĩ tôi ve vãn người đàn bà của ông ấy.
Tôinhếch môi cười:
- Chamẹ đều đã qua đời, ông ấy chẳng cần phải kiêng nể gì cả.
- Ta sẽthử thuyết phục đức vua xem sao.
- Khôngcần!
Tôiđứng lên, khoát tay:
- Tôichán làm lính từ lâu rồi.
- Vậysau này...
- Chưabiết chừng tôi lại trở thành một thương nhân tài ba ấy chứ.
Tôibước ra khỏi chùa Cakra, mùa đông đã tới, gió lạnh tê tái. Bầu trời xám xịt,tôi hít một hơi thật sâu. Giờ này chắc chị đang ở trên trời phải không? Cánhtay của chị đã lành lại chưa? Có lúc nào nhớ đến tôi không?
Tôidựng lại cổ chiếc áo khoác lông cừu, bước vào xe ngựa và nói với phu xe: