Dòng nước mát lạnh lập tức tấn công tôi, tôi cuống cuồng tìm cáchđứng lên, nhưng chợt nhận ra, bàn tay mình vừa chạm vào những thớ thịtcăng bóng. Tôi nhìn lại và phát hiện ra mình đang nằm trên khuôn ngựctrần của Mộ Dung Siêu. Cậu ta ôm chặt eo tôi, hai người gắn chặt vàonhau, ở tư thế ngồi xổm trong nước.
Gương mặt của Mộ Dung Siêu chỉ cách tôi vài tấc, cậu ta nhìn tôi bằng cặp mắt như muốn thiêu đốt người khác. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, tan vào không gian, gợi lên những nhục cảm khôn cưỡng. Tôi hoang mang, vộitìm cách đứng dậy, nhưng bị cậu ta ghì chặt lấy. Cánh tay đặt ở vòng eotôi ngày một siết chặt lại, tôi ra sức chống cự. Nỗi sợ hãi ngày một lớn dần, chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã ghé sát lại. Tôi quay mặt đi, bờ môi như lửa đốt của cậu ta chạm vào má tôi, không khí bức bối, nóng ran,mặt nước như bốc hơi.
Tôi vừa kháng cự, vừa điên cuồng né tránh nụ hôn của cậu ta, không nhẫn nhịn được nữa, tôi quát nạt:
- Mộ Dung Siêu, buông ta ra! Ta là cô cô của ngươi, sao ngươi dám hỗn hào!
Cậu ta bất chấp lời quát mắng, tiếp tục vùi đầu vào cổ tôi, hít hà.Sự vùng vẫy của tôi chỉ khiến gọng kìm của cậu ta thêm thắt chặt. Cậu ta ghì lấy tôi, thì thào, hổn hển:
- Cô cô, cháu thật lòng với cô mà! Cháu thích cô ngay từ ngày cô cứucháu khỏi đám lính gác cửa cung. Những ngày qua, được ở gần cô, cháuthấy mình như kẻ mê loạn, sa vào lưới tình, chẳng thể dứt ra được. Côcô, dù biết làm vậy là bất kính, nhưng cháu không thể kiềm chế được bảnthân mình nữa rồi.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, tim đập liên hồi, máu huyết như dồn cả lên não, mồ hôi vã ra đầm đìa:
- Mộ Dung Siêu, ta ngang hàng với mẹ ngươi, hơn ngươi cả chục tuổi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy?
Cậu ta khẽ tách tôi ra, nhưng hai tay vẫn kẹp chặt không buông, ánh mắt mê dại, gợi tình:
- Mẹ bảo cô còn trẻ hơn cả mẹ, dung mạo, cử chỉ của cô cô không khácthiếu nữ hai mươi tuổi, cô trẻ trung, sôi nổi hơn cả chị Tĩnh. Cháu chưa từng gặp cô gái nào thông minh, xinh đẹp, lại cởi mở, dễ gần như cô.Ngày ngày được ở bên cô, trái tim cháu đã thực sự rung động… Huống hồ…
Cậu ta hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng, tiếp tục ghé sát vào tôi, khóe môi nở một nụ cười đong đưa:
- Cô cô không cần phải giấu giếm, cô cũng có cảm tình với cháu, đúng không?
ta:
Tôi giật mình, né tránh bờ môi của cậu
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Cậu ta vẫn tiếp tục cười cợt:
- Cô cô thường nhìn trộm cháu với ánh mắt yêu thương, tiếc nuối. Khithấy cháu ở bên Yến Nhi, cô đã nổi trận lôi đình. Cháu không phải tênngốc, lẽ nào không nhận ra được tình cảm đặc biệt cô cô dành cho cháu?
Tôi tròn mắt, bàng hoàng, miệng lắp bắp: - Ta… ta đó là vì…
Rồi tôi im bặt, tôi làm sao có thể nói cho cậu ta biết nguyên nhân thực sự của những chuyện đó.
- Pháp sư tuổi tác đã cao, trong khi đó cô cô vẫn trẻ trung, đầy sức sống, cô cô việc gì phải nhẫn nhịn khổ sở như vậy?
Cậu ta đưa tay lên vuốt ve gương mặt tôi, tôi rùng mình, né tránh. Cậu ta mỉm cười, nhướn mày:
- Cô yên tâm, cháu không để ai nhìn thấy đâu…
Tôi cảm thấy vô cùng bức bối, khó chịu, cơn buồn nôn ập tới, như muốn tống mọi thứ trong dạ dày ra bên ngoài. Mọi cử chỉ, lời nói, điệu bộcủa cậu ta đều chất chứa sức cám dỗ chết người. Nghĩ lại việc túi nướcbị đổ sạch ngày hôm nay, việc cậu ta uống hết nước của tôi, rồi cả việccậu ta đưa tôi đến đây nữa, mọi thứ dường như đều được lên kế hoạch từtrước. Vì sao cậu ta làm như vậy? Vì cậu ta thật lòng thích tôi ư? Yêuthích một người phụ nữ đã có chồng và hơn cậu ta ngần ấy tuổi ư?
Tôi gắng gượng đẩy cậu ta ra xa, mỉm cười:
- Siêu à, cô không thích ngâm mình trong nước thế này đâu, chúng ta lên bờ nói chuyện, được không?
Thấy tôi thay đổi thái độ, cậu ra mừng ra mặt, vội vàng đỡ tôi dậy,dìu tôi lên bờ. Tôi vắt kiệt nước trên quần áo, hong khô dưới ánh mặttrời, những giọt nước nhỏ tí tách trên mặt đất, chỉ một lát đã đọng lạithành vũng nước nhỏ dưới chân tôi.
- Cô cô…
Mộ Dung Siêu đặt một cánh tay lên vai tôi, giọng nói run rẩy, gợi tình.
Tôi hất mạnh cánh tay cậu ta ra, nghiêm mặt hỏi:
- Siêu à, cháu chỉ muốn dan díu với ta một thời gian, hay muốn quan hệ lâu dài?
Cậu ta sững người, hồi lâu mới khẽ đáp:
- Tất nhiên là cháu muốn được lâu dài với cô cô…
- Lâu dài ư? Ý cháu là sẽ cưới ta làm vợ?
- Chỉ cần cô bằng lòng rời xa pháp sư, cháu nhất định sẽ cưới cô.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, có vẻ hơi bối rối.
- Vậy còn chị Tĩnh của cháu thì sao?
- Cô và chị Tĩnh quen nhau đã lâu, chị ấy chắc chắn sẽ nhường cô làm chị cả.
Tôi bật cười mỉa mai, mới thế là đã kịp chia bà cả bà hai rồi cơ đấy. Tôi suy nghĩ một lát, hỏi:
- Cháu không muốn cưới Yến Nhi vì lo ngại cô ấy trở thành gánh nặngcho cháu trên đường đi tìm chú ruột của cháu. Cô cô sức khỏe yếu ớt thếnày, ngày nào cũng phải uống thuốc, lẽ nào cháu không sợ gánh nặng nàyư?
Cậu ta cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý:
- Cô khác với Yến Nhi, với tài năng và trí tuệ của cô, cháu tin rằng, cô nhất định sẽ giúp cháu giành được vương vị. Cháu cũng tin rằng, dùđường xa dặm thẳng, cô sẽ tìm được cách tự bảo vệ bản thân.
- Cháu hứa sẽ không đối xử tệ bạc với cô, cô nhất định sẽ được sốngsung sướng. Tuy cuộc sống hiện nay của cháu vẫn còn rất vất vả, nhưngnếu cô bằng lòng vạch đường chỉ lối cho cháu, cháu nhất định sẽ làm nêncơ đồ.
Tôi giận sôi người, hít vào thở ra nhiều lần mới kìm chế được cơn bực tức. Cuối cùng tôi đã hiểu được động cơ của cậu ta. Cầu xin, nài nỉ mãi không được, cậu ta đã nghĩ ra chiêu bài dùng nam nhân kế để dụ dỗ tôi.
- Nếu cháu muốn cô theo cháu, cháu phải bỏ Hô Diên Tĩnh, bằng không đừng hòng mưu lợi ở ta.
- Cô cô!
Cậu ta giật mình ngẩng mặt lên, ánh mắt hốt hoảng:
- Chị Tĩnh nào có tội tình gì, chị ấy là người hiền thục, an phận,chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận với cô cô, không có chuyện tranh giành ghen tị. Ngày sau lên ngôi, cháu sẽ phong cô làm Hoàng hậu.
Tôi bật cười, Hoàng hậu ư? Trước đây Mông Tốn cũng từng nói với tôinhư vậy. Những người đàn ông này đều cho rằng đó là món quà lớn nhất màhọ dành cho phụ nữ ư? Tôi bước đi, nhưng cậu ta đã kéo tôi lại. Mộ DungSiêu cắn môi suy tính hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, hít một hơithật sâu, chừng như phải hạ quyết tâm lớn lắm:
- Được, chỉ cần cô cô bằng lòng theo cháu, giúp cháu giành được vương vị, cháu sẽ bỏ chị Tĩnh.
Tôi chăm chú ngó cậu ta hồi lâu, rồi bật cười ha hả. Mộ Dung Siêu ơiMộ Dung Siêu, vì cái ngai vàng ấy mà cậu sẵn sàng bỏ rơi cả người vợ kết tóc se tơ với mình. Chả trách, sau khi liên lạc được với sứ giả do MộDung Đức bí mật cử đến, cậu ta đã bỏ mặc mẹ và vợ ở lại Trường An, mộtmình trốn đi. Vì ngai vàng ấy, có việc gì mà cậu ta không dám làm cơchứ!
“Bốp”!
- Mộ Dung Siêu, ngươi không xứng với ta, càng không xứng với người vợ luôn một lòng một dạ vì ngươi! Bàn tay rôi run lên bần bật, hình ảnhchú nhóc dễ thương trong tim tôi cũng tan biến theo cái tát ấy…
- Cô cô, cô cô! Cháu thật lòng với cô mà…
Cậu ta cuống quít kéo tôi lại, mặt mày biến sắc, hoang mang, bối rối.
Tôi cười buồn:
- Đừng vờ vịt nữa! Nếu ngươi thật sự thích ta, thì đã không luôn miệng gọi ta là cô cô.
Cậu ta như bị đóng băng. Tôi hất tay cậu ta ra, quay đầu, rảo bước xuống núi. Mộ Dung Siêu không đuổi theo tôi.
Chương93: Người hùng cuối cùng của nhà Mộ Dung
Cótiếng gõ cửa, tiếp đó là một giọng nói quen thuộc:
-Chị Ngải Tình, em là Sính Đình.
Tôimời cô ấy vào phòng, bàn tay vẫn tiếp tục công việc may vá, tôi đang vá lại mấymiếng rách trên tay áo cà sa của Rajiva. Sính Đình ngồi phía đối diện, chăm chúquan sát biểu cảm trên gương mặt tôi. Tôi không nói gì, mà để cô ấy vào đềtrước. - Chị Ngải Tình, hôm nay cháu Siêu bất kính với chị, em thay mặt cháuđến tạ lỗi với chị.
Tôithở dài, dừng mũi khâu:
-Cậu ta nói với cô rồi à? Sính Đình gật đầu: - Nó không nên tỏ thái độ cợt nhảvới chị như vậy. Những ngày tháng ở Lương Châu, em đã được chứng kiến tình yêusắt son, bền chặt của chị và pháp sư. Nó lấy tư cách gì mà xen vào giữa haingười kia chứ! Nó không bàn bạc gì với em đã tự ý làm chuyện đó, thật quá ư lỗmãng.
Tôigiật mình, ngẩng lên nhìn cô ấy. Sính Đình vận trang phục giản dị của một phụnữ nghèo khó, khuôn mặt già nua, nhưng lưng vươn thẳng, từ cô ấy toát ra khíchất cao quý, kiêu hãnh của bậc mệnh phụ phu nhân.
-Ngoài sự việc ngày hôm nay, tất cả những việc khác, cậu ta đều bàn bạcvới cô trước khi hành động?
SínhĐình từ tốn gật đầu:
-Chính em đã kể với nó những việc làm đáng nể của chị năm xưa ở Lương Châu vàrằng chắc chắn chị sẽ giúp được nó. Sau đó, em đã khuyên nó cầu xin chị giúpđỡ, nhưng không ngờ chị đã từ chối. Nó rối trí nên mới dùng mĩ nam kế để dụ dỗchị. Làm vậy tuy đê tiện, nhưng quả thực nó đã hết cách rồi.
Côấy ngừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi: - Chị Ngải Tình, em biết chị rất thươngcháu Siêu. Chị không chịu giúp nó, chắc chắn là có nguyên nhân.
Tôiquay đầu đi hướng khác, lặng lẽ thở dài. Cô ấy chầm chậm đứng lên, rồi đột nhiênquỳ xuống trước mặt tôi:
-Sính Đình cầu xin chị giúp cháu!
Tôikinh ngạc, vội kéo cô ấy lên, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu đứng dậy, mộtmực quỳ lạy, van nài:
-Người cha qua đời từ sớm của nó, và cả bà nội nó nữa đều đặt hi vọng khôi phụcĐại Yên vào nó. Chú nó không có con trai, nên chắc chắn rất mong ngóng nó đếnđó để kế thừa nghiệp lớn. Chị Ngải Tình, Sính Đình không biết vì sao chị từchối, nhưng cầu xin chị thương tình chúng em đã phải chịu khổ suốt hai mươi nămqua để chờ đến ngày này mà giúp đỡ nó.
Tôicảm thấy khó xử khi Sính Đình than khóc thảm thương như vậy. Tôi buồn phiền hỏicô ấy:
-Sính Đình, nếu chỉ vài năm sau khi giành được vương vị, cậu ta phải chịu cảnhđầu lìa khỏi cổ, cô còn muốn tôi giúp nữa không?
Côấy sững sờ, kinh ngạc, sau đó cúi đầu trầm ngâm hồi lâu. Lúc ngẩng mặt lên, tôilạnh người khi bắt gặp nụ cười tê tái trên môi cô ấy:
-Em muốn! Cô ấy ngẩng cao đầu, cả quyết:
-Đàn ông phải có chí lớn, không thể tham sống sợ chết. Nó là con trai nhà MộDung, phải gánh vác trách nhiệm lớn lao. Nếu số phận đã an bài như vậy, nếu nóbằng lòng lựa chọn con đường ấy, em là mẹ nó, không có lí do gì mà không ủng hộnó. Em sẽ cổ vũ con trai mình đến hơi thở cuối cùng!
Giọngcô ấy vang vang, chắc nịch, ánh mắt chói sáng niềm tin và sự quyết tâm:
-Lúc xưa chị từng khuyên em: niềm hạnh phúc lớn nhất của đời người con gái là“mong gặp người thật lòng, bạc đầu không xa cách”. Lẽ nào em không hiểuanh Hô Diên vì ai mà gia đình tan nát. Lẽ nào em không muốn đền ơn con ngườinghĩa nặng tình sâu ấy? Nhưng em đã quyết không đi bước nữa, em thà phụ bạc anhấy…
-Vì sao?
Nhớlại con người si tình ấy hai mươi năm về trước, tôi không khỏi xót xa thay choanh ta.
-Bởi vì cháu Siêu cần một người mẹ trong sạch. Có như thế, nhà Mộ Dung,cũng như chú ruột của nó mới chấp nhận nó.
Tôinhìn cô ấy sửng sốt. Y phục vá víu, khuôn mặt già nua, nhưng ngay cả khi quỳxuống, vẫn vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khẳng khái. Nụ cười trênkhóe môi, thấm đượm bao nỗi truân chuyên, buồn tủi. Tôi đột nhiên nhận ra, sự cốchấp gần như điên cuồng ở Mộ Dung Siêu từ đâu mà có. Tôi vốn định hỏi thêm côấy: Nếu Mộ Dung Siêu bỏ rơi mẹ và vợ, một mình theo đuổi ngôi báu, liệu cô cóđồng ý hay không? Nhưng bây giờ tôi nhận thấy, không cần thiết nữa. Ngườimẹ hết lòng vì con này, đã hạ quyết tâm từ lâu.
-Sính Đình, cho tôi suy nghĩ thêm. Sáng mai sẽ trả lời cô.
Tôimệt mỏi, lê bước đến bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời với những đám mây trắngnhư bông đang nhẹ trôi, không một gợn gió, không khí oi nồng bao phủ, bức bốiđến khó thở.
-Sao vậy, có chuyện gì buồn à?
Buổitối về nhà, thấy tôi mặt mày buồn thiu, Rajiva lại gần, đặt tay lên vai tôi.
Tôiđem chuyện Mộ Dung Siêu và Sính Đình đến van nài mình giúp đỡ kể cho chàngnghe, nhưng giấu chuyện Mộ Dung Siêu dùng nam nhân kế với mình. Kể xong, tôithở dài nặng nề:
-Theo chàng, em phải làm thế nào? Em có nên chỉ đường cho cậu ta không?
-Ngải Tình, nàng nói hay không nói, kết cục có gì thay đổi không?
Chàngtrầm ngâm một lát, hỏi tôi. Tôi lắc đầu:
-Em vượt thời gian trở về thời đại của hơn một nghìn năm trước, tham dự vào tiếntrình lịch sử, nhưng không hề thay đổi được bất cứ điều gì. Nhiều lúc, em đãnghĩ rằng, phải chăng, chính vì sự xuất hiện của em ở đây, nên lịch sử mới diễnra như những gì em được thấy sau này? Nếu em không đến, sử sách sẽ ghi chép thếnào?
-Nhưng nàng đã đến đây.
Chàngmỉm cười đôn hậu, ôm lấy bờ vai tôi:
-Mọi thứ đều có quan hệ nhân quả. Nàng phê phán Mộ Dung Siêu cố chấp, bản thânnàng cũng như thế đó thôi. Nếu số phận đã định đoạt như vậy, chi bằng đừng bănkhoăn, trăn trở làm gì nữa.
Tôingước nhìn gương mặt từ bi với nụ cười dịu dàng của chàng, đột nhiên lòngbuồn rười rượi. Năm xưa, chàng kịch liệt phản đối tôi dạy thuật trị nước choMông Tốn, vậy mà giờ đây, chàng khuyên tôi nên mở lòng với sự cố chấp của MộDung Siêu. Tính cách của chàng đã bị hiện thực tàn khốc bào mòn đi rất nhiều.
Tôitựa vào vai chàng, nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân. Mấy ngày qua, tôi hay bịmệt, nhẩm tính ngày tháng, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, tôi sẽ phải rời xanơi này…
Khitôi đến phòng của gia đình Mộ Dung, cả nhà họ đang ăn cơm. Từ ngày theo tôi vềvườn Tiêu Dao, Sính Đình và Diên Tĩnh nhận giúp việc ở nhà bếp. Rajiva ở chùa,không về nhà, nên ngày nào tôi cũng ăn cơm cùng họ. Hôm nay, họ đã nhiều lầnđến mời, nhưng tôi đều từ chối. Tôi ngồi thơ thẩn trong phòng rất lâu mới hạquyết tâm. Diên Tĩnh nhanh nhảu xới cơm, gắp thức ăn cho tôi. Tôi ngồi xuống,chẳng còn lòng dạ nào mà ăn với uống. Tôi lạnh lùng nói với Mộ Dung Siêu: - Tađồng ý giúp cậu với một điều kiện. Mộ Dung Siêu vui mừng khôn tả, gật đầu rốirít:
-Cháu xin chấp thuận mọi yêu cầu của cô cô.
Tôilừ cậu ta một cái, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
-Sau khi đạt được mục đích, cậu hãy đưa cả nhà rời khỏi đây, ta không còn là côcô của cậu nữa, từ nay về sau, gia đình cậu không còn bất cứ quan hệ nào với tavà pháp sư nữa.
MộDung Siêu tròn xoe mắt kinh ngạc, lắp bắp:
-Cô cô…
-Tĩnh à, chúng ta ra ngoài nào, để phu nhân quốc sư trò chuyện với chồng con.
SínhĐình nghiêm nghị kéo tay Diên Tĩnh, lúc này đang hết sức bàng hoàng ra ngoài vàkhép cửa lại.
-Cô cô ăn chút gì đi đã.
Cậuta ngồi phía đối diện, gắp một miếng thịt rang bỏ vào bát tôi, thận trọng cấtlời:
-Cả ngày nay cô không ăn gì rồi… Tôi lắc đầu, cảm thấy khó chịu khi nhìn vàogương mặt đầy kỳ vọng của Mộ Dung Siêu. Thời gian qua, trò chuyện, tiếp xúc vớicậu ta, tôi đã nhận ra rằng, Mộ Dung Siêu không phải là người thông minh, tàitrí gì. Bởi vậy, ngay cả việc làm thế nào để liên lạc với chú mình, cậu ta cũngkhông nghĩ ra được phương cách vẹn toàn, mà chỉ chăm chăm trông đợi ở tôi. Ưuđiểm duy nhất của cậu ta là sự kiên trì và quyết tâm sắt đá.
-Sắp tới, Vua Diêu Hưng sẽ đến vườn Tiêu Dao dự buổi dịch kinh của pháp sư.Trước đó, cậu hãy tìm một viên quan, và nói cho người đó biết về thân thế củacậu. Chắc chắn người đó sẽ muốn lợi dụng cậu để mưu cầu thăng quan tiến chức,thông tin về cậu sẽ nhanh chóng được truyền đến tai Diêu Hưng.
Đúngnhư tôi đoán, cậu ta vô cùng ngạc nhiên:
-Cô cô, vì sao phải công khai thân thế của cháu?
-Để chú của cậu biết về sự tồn tại của cậu.
Tôikhông còn lòng dạ nào ăn cơm, nên chỉ rót một tách trà, nhấp vài ngụm nhỏ:
-Nếu trực tiếp đến tìm chú ruột cậu, cậu sẽ phải vượt qua muôn dặm đường dài,binh đao loạn lạc. Dẫu có đến được Thanh Châu, cậu cũng khó lòng gặp được ôngấy. Và dù có gặp được chăng nữa, chỉ dựa vào một thanh gươm, liệu ông ấycó tin cậu không? Năm xưa, khi mẹ cậu thành thân với cha cậu, ông ấy đang trênđường theo Phù Kiên chinh phạt, ông ấy chưa từng gặp mẹ cậu… Bởi vậy, cách tốtnhất là để chú cậu chủ động đến tìm cậu.
Tôinhìn cậu ta, không mảy may cảm xúc:
-Cậu công bố thân thế của mình cho thiên hạ biết, chú cậu tự khắc sẽ đến tìmcậu.
-Diệu kế!
MộDung Siêu mừng rỡ chìa tay về phía tôi, bắt gặp ánh mắt dửng dưng của tôi, cậuta ngượng ngùng rút tay về.
Tôicười mỉa, sau khi nhận ra chân tướng con người cậu ta, trong mắt tôi, Mộ DungSiêu thật đáng thương hại, có dã tâm nhưng không thông minh, chả trách, ngàysau, tuy chiếm ưu thế về mọi mặt, nhưng cậu ta vẫn bị Lưu Dục đánh bại. Nếu cậuta kiên trì muốn đi con đường này, tôi sẽ giúp cậu ta toại nguyện, xem như tôitrả hết món nợ ân tình ngày cũ.
-Đừng vui mừng quá sớm. Cậu thử ra ngoài cửa và gào lên: Tôi là cháu ruột của MộDung Đức, hoàng đế nước Đại Yên, xem có ai tin không.
-Việc này…
Cậuta cúi đầu, cắn môi:
-Đúng là sẽ không có ai tin, vậy phải làm sao? - Pháp sư Kumarajiva.
Tôinhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
-Hồi nhỏ cậu từng sống ở nhà của pháp sư, ngài sẽ làm chứng cậu chính là Mộ DungSiêu.
-Nhưng, chú cháu không quen biết pháp sư, liệu chú ấy có tin lời pháp sư không?
-Chỉ cần Diêu Hưng tin là đủ.
Tôiđặt tách trà xuống bàn, lắc đầu nhìn cậu ta. Mộ Dung Siêu quả thật không có đầuóc chính trị. Nhưng cũng khó trách, hai mươi mốt năm vật lộn với đói nghèo, nàocó ai truyền dạy cho cậu ta mưu lược, kế sách đâu.
-Chú cậu chắc chắn đã gài tai mắt xung quanh Diêu Hưng, những người đó sẽ mangtin này về cho ông ấy.
Cậuta nghe xong thì mặt mày rạng rỡ, suy nghĩ một lát, thận trọng nói:
-Cô ơi, nếu biết được thân thế của cháu, Diêu Hưng chắc chắn sẽ lợi dụng cháu đểuy hiếp chú cháu.
-Điều đó là đương nhiên.
Tôigật đầu, cậu ta cũng biết suy luận đấy chứ.
-Diêu Hưng ngoài mặt sẽ đối xử tử tế với cậu, cho cậu làm quan, nhưng đằng sauthì cử người giám sát cậu. Khi nào ông ta và chú cậu có sự xung đột về lợi ích,ông ta sẽ bắt giam cậu, dùng cậu làm điều kiện thương thuyết.
Cậuta sợ hãi, kêu lên:
-Vậy cháu phải làm sao? Không được tự do, cháu làm thế nào mà tìm được chú cháu?Tốt hơn hết là không nên để lộ thân thế.
Tôimệt mỏi, nhắm mắt lại:
-Không nên sợ hãi. Cậu cứ làm như ta nói, rồi ta sẽ chỉ dẫn cậu bước tiếp theophải làm gì.
Cậuta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bát cơm vẫn còn nguyên trước mặt tôi, nuốt nướcbọt:
-Cô không ăn sao? Tôi lắc đầu chán nản. Cậu ta thận trọng nhìn tôi, dò ý:
-Hay là, để cháu ăn đỡ cô. Không nên lãng phí…
Tôisững sờ, tâm trạng rối bời. Tôi đẩy bát cơm về phía cậu ta. Mộ Dung Siêu hớn hởđón lấy, sau đó trút tất cả đồ ăn còn thừa trên bàn vào bát, nhai nuốt ngonlành. Khi nãy cậu ta đã ăn mấy bát rồi, giờ có ăn thêm cũng không phải vì đóibụng mà vì ăn theo quán tính, vì thói quen.
Saukhi gặp lại cậu ta, tôi đã quên mất đặc điểm này ở Mộ Dung Siêu: cậu ta làngười không bao giờ lãng phí lương thực! Phải trải qua đói khổ triền miên ngườita mới trân trọng và tiết kiệm lương thực đến mức bủn xỉn như thế. Điều này lẽra là một phẩm chất đáng quý, nhưng đối với trường hợp của Mộ Dung Siêu, nó gâyra thất bại thảm hại của cậu ta ngày sau.
LưuDục đích thân dẫn quân chinh phạt nước Đại Yên của Mộ Dung Siêu, xuất phát từthành phố Nam Kinh ngày nay, vượt sông Trường Giang, tiến về phía Bắc, vượt quaphân nửa tỉnh Giang Tô để đến Sơn Đông, tiếp tục xuyên qua nửa già tỉnh SơnĐông mới đến được Thanh Châu. Đường xa hiểm trở, khi ấy lại là mùa hạ, dẫn quânxâm nhập vào sâu lãnh thổ của kẻ địch hàng mấy trăm dặm, hành động của Lưu Dụckhi ấy đi ngược hoàn toàn với lý thuyết chiến lược quân sự.
Trongtình huống đó, chỉ cần Mộ Dung Siêu chốt chặt cửa ải Đại Hiện, chờ khi kẻ địchsuy yếu mới tiến đánh, đồng thời thực hiện kế sách “vườn không nhà trống”, pháhủy toàn bộ hoa màu, khiến cho quân Tấn không đánh được, cũng không cướp đượclương thực để bổ sung cho cuộc chiến trường kỳ. Sau đó, nếu Mộ Dung Siêu pháikỵ binh đánh úp quân Tấn từ phía sau, chặt đứt đường tiếp vận của họ, thì việcLưu Dục ngày sau có được làm Tống Vũ Đế hay không, sẽ là một câu hỏi khó trảlời.
Nhưngvì sao Lưu Dục lại liều lĩnh hành động như vậy?
Bởivì, ông ta đã nhận định chuẩn xác điều này: không thể có chuyện Mộ Dung Siêuphá hủy hoa màu. Kết quả là, Mộ Dung Siêu để Lưu Dục xâm nhập vào cửa ải ĐạiHiện. Sau đó xuất quân nghênh chiến, hoàn toàn rơi vào thế bất lợi. Cậu ra rútvào trong thành cố thủ, bị bao vây nửa năm trời. Mộ Dung Siêu không chịu đầuhàng, quyết định phá vây, nhưng thất bại và bị bắt. Lưu Dục giải cậu ta về KiếnKhang, chặt đầu trước bàn dân thiên hạ.
Trongsuốt hơn một trăm ba mươi năm lịch sử thời kỳ Thập lục quốc, nhà Mộ Dung trảiqua hết trận sóng gió này đến cơn bão táp khác, hết vong quốc, lại phục quốc,rồi lại vong quốc. Các đấng nam nhi của dòng tộc không ngừng kế tục truyềnthống của người đi trước, quyết tâm xây dựng quốc gia riêng cho mình. Có thểnói, chưa từng có dòng họ nào trong lịch sử Trung Quốc lại cho ra đời nhiềutrai thanh gái lịch, anh hùng, mĩ nữ như dòng họ này. Tiếc thay, nội bộ khôngđoàn kết, chính điều này đã làm mòn dần sức mạnh của dòng họ cho đến những phútcuối cùng. Mộ Dung Siêu là hoàng đế cuối cùng của gia tộc Mộ Dung. Kết cục bithảm của cậu ta đã đánh dấu chấm hết cho nhiệt huyết và khát vọng phục quốcmãnh liệt của dòng họ này.
Tôilặng lẽ quan sát Mộ Dung Siêu đang ăn uống rất ngon miệng, cảm thấy vô cùng mệtmỏi. Sau khi giúp cậu ta đạt được mục đích, quả thực, tôi không còn muốn gặplại con người này nữa…
Đầutháng sáu, Diêu Hưng cùng văn võ bá quan, trong số đó có cả Hách Liên Bột Bộtđến vườn Tiêu Dao xem xét tiến độ dịch thuật kinh Phật của Rajiva. Mộ Dung Siêuđã tìm được một viên phó tướng và tiết lộ thân thế của mình cho người đó, chỉvài ngày sau Diêu Hưng đã hay tin. Diêu Hưng gọi Mộ Dung Siêu đến, thấy cậu tadung mạo, cử chỉ nho nhã, vua lấy làm kinh ngạc. Nhưng Diêu Hưng không tin lờinói một phía của Mộ Dung Siêu, và vẫn nghi hoặc thân thế của cậu ta.
MộDung nói rằng hồi nhỏ từng có thời gian lánh nạn ở nhà pháp sư Kumarajiva. DiêuHưng hỏi Rajiva, chàng đã xác nhận với nhà vua rằng, chàng trai trẻ này chínhlà giọt máu của nhà Mộ Dung.