Một đêm nhanh chóng trôi qua, Huống Hàn Thần thấy đã gần tới thời gian hẹn trước đó, bắt đầu đi tới Yến Vân Đài tại Minh Sơn.
Hắn dùng thân phận chưởng quầy lừa gạt tổng cộng mười ba vị tu sĩ. Giờ này khắc này, mười ba tu sĩ kia đều bị hắn vây giữa pháp trận đã bố trí trận pháp trước đó.
Mấy tu sĩ này sẽ không thể nào nghĩ tới Bách Hiểu Lâu lại buôn bán tin tức giả.
Bọn họ đầy mong đợi đi đến chỗ tảng đá cao nhất trên Yến Vân Đài, nhưng lại phát hiện có người đã tới đây canh từ sớm rồi. Mọi người xôn xao, cãi cọ ầm ĩ, chuẩn bị đi tìm chưởng quầy của Bách Hiểu Lâu để tính sổ thì phát hiện bản thân đang bị nhốt trong trận pháp gây ảo giác, muốn ra không được, muốn tránh cũng chẳng xong. Không chỉ như thế, trận pháp còn đang điên cuồng hấp thu linh lực từ bọn họ, chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ mười mấy người ở đây ngã nhoài trên mặt đất, so với phàm nhân chưa bước vào tiên đồ thì chẳng khác là bao.
Lúc này, Huống Hàn Thần mới chậm rì rì từ một góc đi ra.
Một vị công tử trẻ tuổi mặc bộ lam sam, đai lưng giắt Mặc Ngọc Địch(*), trông có vẻ bất cần, phong lưu.
(*)Sáo ngọc màu đen.
Chúng tu sĩ nhìn thấy hắn, ai nấy đều tỏ vẻ không quen biết, còn tưởng rằng là người được phái tới để cứu bọn họ. Cho đến khi Huống Hàn Thần mở miệng nói chuyện, giọng nói giống y đúc chưởng quầy ngày hôm trước, bọn họ mới nhận ra rằng mình đã bị nam nhân trước mặt này lừa rồi.
Ngay tức khắc, âm thanh chửi bậy, mắng mỏ vang lên không dứt.
Huống Hàn Thần không những không tức giận, mà còn nở nụ cười. Hắn lấy từ trong ngực ra tám tấm quân bài, sát nhân tru tâm(*) ở trước mặt bọn họ khoe ra: "Ta cũng không có nói dối, tại Yến Vân Đài thật sự có các quân bài mà, là do các ngươi quá ngu xuẩn nên mới không lấy được mà thôi."
(*)Thành ngữ Trung Quốc, ý nói rằng thay vì giết người về mặt thể xác, thì thà hủy hoại họ về mặt tinh thần.
Chúng tu sĩ tức giận nhưng lại không làm gì được.
Huống Hàn Thần cũng lười nói dong dài với bọn họ, rút Mặc Ngọc Địch bên hông ra, đốt ngón tay trắng bệch thon dài như tung bay, thổi ra một khúc nhạc du dương.
Tiếng sáo tựa như lưỡi dao sắc bén, sượt qua cổ của những tu sĩ, máu tươi vẩy ra. Linh lực của những tu sĩ đã khô kiệt nên không còn sức phản kháng, mặc dù có mang theo pháp bảo cũng không thể huy động để phản kháng.
Chỉ trong giây lát, Huống Hàn Thần đã giết hơn mười người, khoắng sạch linh thạch và bảo vật trên người bọn họ.
Hắn là tà tu, giết người đoạt bảo là điều hết sức bình thường với hắn.
Mười mấy người này hoặc là đệ tử của các tông môn, hoặc là các tán tu Trúc Cơ nên đồ trong túi trữ vật vô cùng phong phú, Huống Hàn Thần rất vừa lòng với điều này.
Tâm tình hắn đang rất tốt, tay phải linh hoạt xoay chuyển cây sáo ngọc, lúc xuống núi vẫn luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ ra. Tối muộn ngày hôm qua, rõ ràng hắn còn lừa thêm một vị nữ tu xinh đẹp không rõ thế sự, vậy mà vừa rồi nữ tu kia lại không xuất hiện. Nhìn qua nàng vẻ không phải là một tu sĩ nhiều tiền gì cho cam, dùng hẳn một khối linh thạch để mua tin tức thế mà không tới? Hay là nàng gặp phải chuyện gì nên bị trì hoãn?
Huống Hàn Thần phỏng đoán, bỗng nhiên dưới chân đạp phải khoảng không. Hắn tự nhủ không ổn rồi, muốn phi thân bay lên, nhưng một cây roi từ rừng cây phía trên lại "Xoát" một tiếng quất tới, tiếng gió từ cây roi vút tới chặt đứt ý định của hắn. Huống Hàn Thần xoay mình né tránh, lập tức ngã vào bẫy rập.
Hắn thử thúc giục linh khí, nhưng lại phát hiện linh khí như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy bóng dáng.
Trận pháp!
Nơi này đã bị người khác bố trí trận pháp!
Quả báo đến sớm vậy sao?
Hắn vừa mới dung thủ pháp tương tự sát hại các tu sĩ khác, lần này đến lượt hắn phải chịu trận.
"Cho hỏi là vị nào đạo hữu nào đang ở đó vậy?"
"Là ta."
Giọng nói thanh lệ đột ngột vang lên, nử tử mỹ lệ mặc một thân y phục lụa mỏng màu xanh dạo bước đi đến.
Huống Hàn Thần ngửa đầu nhìn, không nén nổi thần sắc khiếp sợ, híp híp mắt: "Thì ra là ngươi."
Sở Nhược Đình mỉm cười gật đầu, "Ừ." Nàng vươn tay, "Giao ba tấm quân bài và số linh thạch trên người ngươi ra đây."
Sở Nhược Đình không dám chọc Kiều Kiều, nên chỉ có thể kiếm đi đường vòng, tới tìm tà tu Huống Hàn Thần. Đời trước Sở Nhược Đình đã phải ăn mệt vì hắn, Huống Hàn Thần giả mạo thành một y tu nói rằng có thể trị khỏi hoàn toàn dung mạo đã bị hủy hoại của nàng, lừa đi thứ đáng giá duy nhất còn lại của Sở Nhược Đình - roi Thương Vân; đời này, Sở Nhược Đình dứt khoát chơi trò gậy ông đập lưng ông.
Ngay từ đầu nàng đã nhận ra Huống Hàn Thần đang giả mạo chưởng quầy Bách Hiểu lâu, chờ hắn bọ ngựa bắt ve, nàng sẽ làm hoàng tước đứng sau lưng chờ thời cơ.
Trong lòng Huống Hàn Thần biết mình đã bị tính kế nên sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn sợ Sở Nhược Đình cũng là một tà ma ngoại đạo tàn nhẫn độc ác, nên rất không tình nguyện lấy ra linh thạch và quân bài.
Sở Nhược Đình ném roi cuốn lấy quân bài lên. Cẩn thận xem xét rồi mới vừa lòng gật đầu: "Là hàng thật." Nhìn sơ qua cũng thấy linh thạch, linh thạch quang thượng phẩm phải có đến mấy trăm khối.
Sở Nhược Đình biết được cảm giác của một người giàu lên nhanh chóng là như thế nào nên cực kì vui vẻ.
Thì ra tà tu kiếm được nhiều tiền như vậy!
"Đạo hữu, có thể thả ta đi chưa?" Huống Hàn Thần trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, ngược lại nhìn qua có chút âm trầm trầm.
Sở Nhược Đình thật ra rất muốn giết hắn, nhưng Huống Hàn Thần có tu vi Kim Đan trung kỳ, nàng phải dùng một khối linh thạch để mua trận bàn mới có thể tạm thời áp chế linh lực của hắn, không đủ khả năng để chống lại bản mạng pháp bảo của hắn. Nghĩ như vậy, Sở Nhược Đình nói: "Trận pháp này một canh giờ sau sẽ mất đi hiệu lực, trong lúc đó, ngươi nên thành thành thật thật ngồi lại cái này hố đi."
Khóe mắt Huống Hàn Thần đỏ lên, kiềm chế tức giận: "Nhờ đâu, trong lúc đó có người muốn giết ta thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Nhược Đình bĩu môi, "Vậy chỉ có thể coi như vận khí của ngươi không tốt mà thôi!"
Huống Hàn Thần thiếu chút nữa bị nàng làm cho tức giận tới bật cười, tay phải hắn vuốt ve Mặc Ngọc Địch, đầu ngón tay lạnh lẽo giúp hắn bình tĩnh lại: "Ngươi tên là gì?"
Sở Nhược Đình có ngu đâu mà đi nói cho hắn mình là ai.
Nàng vỗ vỗ túi trữ vật đấy ắp, phất tay chào hỏi: "Không cần biết tên của ta, dù sao về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại!"
Sở Nhược Đình xoay người trốn đi.
Huống Hàn Thần cố ý cùng nàng nói chuyện phiếm rõ ràng là để kéo dài thời gian. Chờ hắn khôi phục linh lực chỉ sợ là sẽ lập tức vặn gãy cổ nàng. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
___
Sở Nhược Đình có được quân bài, còn cướp được mấy trăm khối linh thạch thượng phẩm, không cần nói cũng biết đang vui vẻ cỡ nào.
Nàng sống lại một đời cũng chưa bao giờ thấy vui như vậy.
Sợ Huống Hàn Thần đuổi theo, Sở Nhược Đình đi suốt đêm rời khỏi Ngu Thành, mướn một con ngựa tốt nhất đi tới Cẩm Tú thành phồn hoa tại Côn Nam.
Sắc trời đã khuya, Sở Nhược Đình tài đại khí thô chọn một khách điếm dành cho tu sĩ đắt tiền nhất, thiết lập cấm chế bắt đầu tu luyện.
Thiên Kiều Bá Mị《 Mị Thánh Quyết 》 quyển thứ nhất, Sở Nhược Đình đã tu luyện tới tầng thứ sáu. Vốn dĩ tướng mạo nàng không xấu, nhưng sau khi tu luyện 《 mị thánh quyết 》, nàng càng trở nên yêu đào nùng lý(*), diễm sắc tuyệt thế. Làn da bóng loáng như trứng gà bóc, nhìn không thấy một sợi lông tơ, tóc như lụa tuyết, cho dù không làm gì thì ánh mắt cũng như đang chứa đầy thâm tình.
(*)Trẻ trung, xinh đẹp và căng tràn sức sống.
Tu vi đột phá Trúc Cơ tầng thứ hai, Sở Nhược Đình dần trở nên thanh tỉnh.
Trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dính nhớp. Ngôn Tình Trọng Sinh
Nàng kêu tiểu nhị mang tới một thùng nước linh tuyền, trút hết quần áo, trần trụi bước vào thùng tắm.
Nước linh tuyền có công hiệu giúp tu sĩ củng cố gân mạch, ngày thường khó có để ngâm mình, nhưng tại đệ nhất khách điếm tại Cẩm Tú thành lại có thể dùng miễn phí.
Sở Nhược Đình dựa lưng vào thùng tắm, thoải mái thở dài một hơi, không khỏi cảm khái: Có tiền thật là tốt quá đi!
Sau khi ngâm nước khoảng một canh giờ, nước dần lạnh.
Sở Nhược Đình duỗi người, từ trong thùng đứng lên, đang định mặc lại y phục được đặt trên tấm bình phong thì đột nhiên nghe được tiếng sáo phiêu đãng thanh thoát truyền đến từ nơi xa. Nàng cẩn thận nghe kĩ hơn, cơ thể bỗng đông cứng lại, đứng ở tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ có tròng mắt còn chuyển động được.
Chính kinh nghi bất định(*), cấm chế được thiết lập ngoài cửa sổ bị lơi lỏng.
(*)Kinh ngạc, nghi hoặc, lo sợ.
Cửa sổ bằng gỗ bị gió thổi mở tung, Huống Hàn Thần mặc một bộ lam sam tiêu sái bước tới, đầu ngón tay phải xoay sáo ngọc, nương theo ánh trăng đi tới.