Giờ này khắc này, may mắn là Huống Hàn Thần sử dụng tà thuật khiến nàng không thể cử động, nếu không để hắn thấy được hai chân nàng đang run rẩy chắc chắn sẽ phi thường mất mặt.
"Lại gặp mặt rồi."
Huống Hàn Thần trực tiếp vòng qua bình phong, đứng trước mặt Sở Nhược Đình.
Hắn không nghĩ rằng Sở Nhược Đình lại đang trần như nhộng đứng trong thau tắm, hắn hơi kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi, hắn vuốt cằm, tùy ý nhìn lên xuống đánh giá.
Không thể phủ nhận, dáng người nữ tử này đúng là cực phẩm. Làn da tinh tế trơn mềm, bọt nước nương theo cổ, khe ngực, vòng eo nàng chậm rãi nhỏ giọt, mái tóc dài ướt dầm dề rũ trên vai, khó khăn lắm mới che được hai trái anh đào trên bộ ngực trắng tuyết, eo thon mảnh như liễu, bờ mông cong đẫy đà như trái đào mật. Âm hộ bị kẹp chặt giữa hai chân trơn bóng, không một cọng lông, mơ hồ có thể thấy giữa môi âm hộ mềm mại là một khe nhỏ hồng phấn nộn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Huống Hàn Thần, Sở Nhược Đình không thể nói chuyện nên chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại.
Dáng người hoa lệ động lòng người như trái chín trên cành đợi người tới hái(*).
(*)Từ gốc 采撷: thái hiệt, chỉ hành động hái lượm. Có lẽ được tác giả lấy cảm hứng từ bài thơ tình nổi tiếng Trung Quốc tên "Tương tư" của nhà thơ thời Đường - Vương Duy; mình từng đọc được rằng, bài thơ này nổi tiếng đến mức người dân Trung Quốc nào cũng biết:
红豆生南国,
春来发几枝?
愿君多采撷,
此物最相思!
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương ti.
Lúc này, Huống Hàn Thần bỗng nhiên muốn nghe xem Sở Nhược Đình sẽ phản ứng như thế nào.
Suy nghĩ một chút, hắn quyết định giải cấm ngôn thuật cho Sở Nhược Đình, hỏi nàng: "Không phải người từng nói, chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại à?"
"Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hèn mọn mà thôi, tìm được ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay." Huống Hàn Thần là tà tu, trong tay nắm giữ rất nhiều thủ đoạn linh tinh. Muốn tìm ra một nữ tử đã từng thấy rõ mặt đúng là không cần tốn nhiều sức.
Chuyện tới nước này, Sở Nhược Đình không còn lời nào để nói.
Trong《 Kiều Kiều tu chân ký 》, Huống Hàn Thần là một vai ác nhỏ mà thôi, hắn chỉ là công cụ để thúc đẩy tuyến tình cảm giữa Nam Cung Hiên và Kiều Kiều. Người này chẳng bao giờ quan tam đến cái gọi là đạo nghĩa, tất cả những điều hắn làm chỉ có hãm hại lừa gạt, giết người cướp của.
Trong sách chỉ dùng vỏn vẹn ba từ để tên này: Xảo trá, âm hiểm, tiểu nhân đê tiện!
"Ngươi cũng to gan thật đấy, đồ vật của ta mà cũng dám đoạt." Huống Hàn Thần nhìn chăm chú khuôn mặt diễm lệ của Sở Nhược Đình, đưa Mặc Ngọc Địch trong tay lên đẩy mái tóc dài đang xõa trước ngực nàng, để lộ ra nhũ hoa phấn hồng.
Mặc Ngọc Địch lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt trần trụi của nàng, Sở Nhược Đình thấp thỏm, hàng lông mi run rẩy: "Đừng...... Ngươi đừng chạm vào ta! Ta có thể trả đồ lại cho ngươi!"
"Ở đâu?"
"Trong túi trữ vật bên cạnh chỗ xiêm y kia."
Huống Hàn Thần cầm túi trữ vật lên, nhíu nhíu mày: "Ngươi lấy của ta 600 khối linh thạch thượng phẩm, tại sao giờ chỉ còn 500 khối? Còn ba tấm quân bài nữa đâu?"
Sở Nhược Đình cắn cánh môi, "...... Quân bài ta lỡ bán mất rồi, bán với giá 60 khối linh thạch thượng phẩm. Nói cách khác, ta nợ ngươi tổng cộng 160 khối linh thạch thượng phẩm, sau này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!"
Huống Hàn Thần hừ lạnh: "Một tấm quân bài mà ngưới bán có hai mươi khối linh thạch thượng phẩm thôi sao, quá lỗ rồi."
Sở Nhược Đình tận lực lá mặt lá trái(*) với hắn: "Ta tu vi quá thấp, tiến vào Linh Chân bí cảnh chính là tìm chết. Ta suy nghĩ cặn kẽ sau, vẫn là đem quân bài bán trao tay."
(*)Thành ngữ chỉ sự lật lọng, tráo trở.
Huống Hàn Thần thầm đánh giá nàng, nữ tử này tuy rằng có chút thông minh, nhưng tu vi đúng là không đủ dùng. Muốn vào bí cảnh Linh Chân bí cảnh, tu vi ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ tầng thứ năm.
"Ài, thật ra linh thạch không phải là vấn đề, mấy mấy ngày trước ngươi hại ta bị ngã vào bẫy khiến ta thật sự vô cùng tức giận." Huống Hàn Thần vừa nói, vừa dùng Mặc Ngọc Địch chậm rãi vẽ vòng tròn lên ngực Sở Nhược Đình.
Sở Nhược Đình nhìn ra được sát ý vừa thoáng qua từ ánh mắt của hắn, chuông cảnh báo trong lòng lại kêu vang, run rẩy nói: "Ta bị ngươi tìm được là do ta vô năng...... Ngươi có thể chờ ta báo thù xong rồi hẵng đến giết ta được không?"
Sở Nhược Đình phẫn hận, cắn răng nói: "Cha ta đã giết chết nương ta, ta phải tự mình giết chết lão!"
Huống Hàn Thần nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: "Tại sao phụ thân ngươi lại giết mẫu thân của ngươi?"
"Nương ta trẻ người non dạ, bị cha ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, sinh ra ta. Sau này mới biết được, cha sớm đã thành thân cùng đích nữ của một thế gia...... Nương ta tìm lão giằng co, cha sợ chuyện này bị bại lộ, bị chính thể của lão biết được sẽ ảnh hưởng tới địa vị của lão ở Tu chân giới nên đã tàn nhẫn mà sát hại nương ta." Sở Nhược Đình nói không nhanh cũng không chậm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt Huống Hàn Thần.
Sau khi nghe những lời này, quả nhiên suy nghĩ Huống Hàn Thần dần bay xa, Sở Nhược Đình quan sát thấy sát ý trong mắt hắn cũng đã rút đi.
Sở Nhược Đình mừng thầm.
May mắn thay nàng đã đọc được 《 Kiều Kiều tu chân ký 》, biết thân thế của vị tiểu vai ác này, nếu không thật đúng là không dễ để lừa hắn.
Không sai, phụ thân Huống Hàn Thần cũng chính là phụ thân Nam Cung Hiên, Nam Cung Duẫn. Chẳng qua, Nam Cung Hiên là con trai trưởng của chính thê, vừa sinh ra đã có thân phận hiển hách tôn quý, trong khi đó, mẫu thân Hàn Thần chỉ là một tán tu nhỏ bé, hắn là đứa con hoang không được công nhận!
Nam Cung gia cho rằng Huống Hàn Thần không biết chuyện này, đưa hắn về nuôi dưới thân phận một nô tài, nhưng thực tế, Huống Hàn Thần đã sớm biết hết rồi.
Hắn tu tà thuật là vì muốn vạch rõ ranh giới cùng Nam Cung gia, thay mẫu thân mình báo thù.
"Đúng là một kẻ mệnh khổ."
Huống Hàn Thần thở dài, không biết là vì Sở Nhược Đình, hay là vì chính bản thân mình.
Sở Nhược Đình nghĩ thầm, so với Huống Hàn Thần tình huống của mình cũng chẳng tốt hơn là bao, buồn phiền ập tới, trong mắt bất giác xuất hiện hơi nước mông lung.
Huống Hàn Thần nhìn khuôn mặt sầu bi của nữ tử, hơi hơi híp mắt.
Hắn dùng Mặc Ngọc Địch tiếp tục vẽ vòng tròn lên ngực Sở Nhược Đình, ngay sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, theo rốn, bụng nhỏ, tiến xuống nơi tư mật giữa hai chân.
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Nhược Đình sợ hãi mà lớn hai mắt, nước mắt còn vương trên lông mi, rung rung như sắp rớt xuống.
Huống Hàn Thần nhìn nàng cười, ngữ khí âm trầm khó hiểu: "160 khối linh thạch kia, coi như ta cho ngươi mượn, bây giờ...... Chẳng phải ngươi nên trả trước chút lợi tức(*) sao?"
(*)Lãi.
Nói xong, Huống Hàn Thần tăng lực đạo, sáo ngọc từ giữa hai chân nàng chen vào trong, cọ tới cọ lui khe thịt phấn hồng, mềm mại.
"Không muốn!" cơ thể Sở Nhược Đình quá nhạy cảm, sáo ngọc lại lạnh lẽo cứng rắn, hoa hạch bị lỗ trên thân sáo cọ qua lại, nàng muốn xem nhẹ khoái cảm kích thích kia cũng không thể. Nàng muốn kháng cự nhưng cơ thể không cách nào cử động được, chỉ có thể gắt gao cắn cánh môi, không cho mình phát ra âm thanh rên rỉ.
Mỹ nhân cắn môi, nước mắt ngưng đọng trên hàng mi, khuôn mặt nhuốm màu dục vọng khiến dục vọng dưới đáy lòng Huống Hàn Thần bị khơi dậy.
Tốc độ tay Huống Hàn Thần càng lúc càng nhanh, Sở Nhược Đình bị sáo ngọc cọ đến da đầu tê dại, hoa hạch bủn rủn, rất nhanh âm thủy từ huyệt khẩu tí tách tí tách chảy xuống.
Huống Hàn Thần phá giải chú định thân cho Sở Nhược Đình, hai chân nàng tức khắc nhũn ra, ngã ngồi tiến thau tắm, bọt nước tung tóe.
Không đợi Sở Nhược Đình hoàn hồn, nàng bị Huống Hàn Thần vớt lên từ trong thùng nước, bế ngang nàng lên.
Nàng sợ hãi kêu lên, theo bản năng túm chặt vạt áo Huống Hàn Thần, bầu ngực mềm mại dán sát vào vòm ngực bình thản của hắn, ngẩng đầu nhìn hỏi: "Đây là lợi tức mà ngươi nói sao?"
Huống Hàn Thần đặt nữ tử trần trụi lên giường, hơi hơi mỉm cười: "Hầu hạ tốt thì 160 khối linh thạch kia cũng có thể miễn."
Sở Nhược Đình mặt đỏ như máu.
Nội tâm cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng từ bỏ chống cự, giơ tay ôm lấy cổ Huống Hàn Thần, nhắm mắt hôn lên bờ môi mỏng của hắn.