Dục Tu Ký

Chương 196: Trao trả truyền thừa



Lý Quý phất phất tay, uống tiếp một ngụm rượu.

- Ưu thế đã là gì. Lần này.... ta tin ngươi chân chính có thể đè bẹp Đường gia a !

Du Phụng quay sang, bất ngờ đã thấy Lý Quý tế ra một chiếc giường đá, hình dạng vô cùng tầm thường. Nhưng gần đó, Du Phụng vừa thấy vật kia đã giật thót.

- Đây là… đây là… Vạn Niên Thạch Sàng, người nằm lên có thể uẩn dưỡng băng thuộc tính… thứ này mà ngươi cũng…

Chỉ thấy Lý Quý bật cười trêu chọc.

- Quà mừng động phòng của phu nhân và Tống Thanh Thư a !

Đối diện, dường như triệt để ngây ngốc, Du Phụng cũng chẳng để ý đến lời trêu ghẹo của hắn, ngồi xuống bàn tay sờ qua thạch sàng, khuôn mặt vô cùng rung động.

- Vạn Niên Thạch Sàng này ta chỉ thấy qua trên các điển tịch của tông môn, không ngờ vậy mà… thật sự có thật !

- Ha ha ha… ha ha ha… Tiểu Kê lần này lập đại công rồi a !

Lý Quý uông một hớp rượu, ánh mắt nhíu lại.

- Hai thứ này, thật là bảo vật. Nhưng chẳng là gì… so với truyền thừa chân chính !

Nàng ta vội liếc sang, ánh mắt mở lớn.

- Ngươi nói… vẫn còn… vẫn còn…

Chỉ thấy Lý Quý phất tay, một ngọc giản bay đến đối diện. Không cần nói cũng biết, Du Phụng lúc này đã triệt để ngây ngốc, cầm ngọc giản trong tay run rẩy.

- Chẳng lẽ… là một môn công pháp ?

Chỉ thấy hắn gật đầu thở dài.

- Một lời khó nói hết, hơn nữa ta cũng không am hiểu công pháp Băng Cung lắm, trên đường trở về ta đã ghi lại tất cả những gì cần nói bên trong. Phu nhân xem qua khắc biết !

Du Phụng gật đầu, vội phóng thần thức vào bên trong.

.

.

.

.

Qua chừng hơn một khắc.

Lúc này, Lý Quý cùng Hà Dạ Tư vẫn nhàn nhã trò chuyện. Ở đối diện. Bất ngờ thấy Du Phụng ngửa cổ lên trời, ánh mắt không dấu khỏi rung động.

- Làm sao có thể ? Làm sao có thể ?

Nghe vậy, hắn cũng biết Du Phụng đang nói đến vấn đề gì, chỉ quay sang gật đầu.

- Ta thấy hai vị lão tổ Đường Hạ Quân cùng Du Tố Tố rõ ràng là được loại băng vĩnh cửu này bao bọc. Không biết thời gian đã qua bao lâu nhưng hình dạng cả hai bên trong khối băng vô cùng sinh động, hệt như người sống vậy.

Nghe vậy, ánh mắt nàng ta chợt có chút đăm chiêu.

- Nếu pháp môn này thật sự hiệu quả như vậy, đối với người Băng Cung là sự tăng tiến vượt bậc về lượng, không thể đong đếm được.

Chợt Lý Quý nghĩ gì đó, ánh mắt chợt trầm xuống.

- Đúng vậy, nghĩ đến một đám người có thể thi triển được pháp môn này, ta bất giác không rét mà run a.

Du Phụng chợt đứng dậy bật cười, đi đến ngồi lên đùi Lý Quý. Hà Dạ Tư thấy vậy thoáng qua bất ngờ liếc sang chỉ thấy Du Phụng hơi cúi đầu nhìn hắn mỉm cười yêu mị.

- Tiểu Kê sợ ?

Lý Quý cũng không cố kị Hà Dạ Tư, một tay vươn sang ôm eo nàng ta, gật đầu trêu ghẹo.

- Khốn kiếp, sao lại không sợ cho được. Chết một cách bình thường dù sao cũng dễ coi hơn bị đông thành một khối băng như vậy. Ta không muốn mấy ngàn năm sau, hậu nhân lôi cái khối băng ấy ra, chỉ trỏ bàn tán nhan sắc tuấn mỹ của ta đâu !

Nghe vậy, Hà Dạ Tư bên cạnh cũng bật cười khúc khích. Chỉ thấy Du Phụng vòng tay qua cổ hắn, mỉm cười đầy tiếu ý.

- Tiểu Kê quả thật lần này lập đại công cho Du gia, chắc ta phải lấy thân báo đáp rồi !

Biết nàng ta trêu ghẹo, Lý Quý cũng không để ý, ánh mắt chợt đăm chiêu, bất ngờ tế ra 2 chiếc lồng đèn và một ngọc giản.

- Lần này ta thành công thực sự cũng nhờ vào hai chiếc Đề Đăng Lung này, vốn dĩ thứ này Đường gia nắm giữ. Giờ trao trả lại cho phu nhân.

- Còn ngọc giản kia, vị lão tổ Đường Hạ Quân kia có dặn dò ta, đưa tận tay cho Cung chủ. Phu nhân tuỳ ý xử lý. Ta chỉ nghe qua là liên quan đến việc báo mối thù của Bạch Uy Tông nên cũng không tiện xem qua.

Nói đến đây hắn chợt nhìn sang Hà Dạ Tư.

- Phu nhân, đưa được tất cả những thứ này đến tay ngươi. Ta cùng Hà Dạ Tư coi như cũng hoàn thành lời hứa với vị lão tổ Đường Hạ Quân rồi.

Hà Dạ Tư nghe vậy bất giác cũng mỉm cười gật đầu.

- Tiểu Kê… đa tạ ngươi !

Nghe Du Phụng bất ngờ nói vậy, hắn vội quay sang. Chỉ thấy nàng ta đang nhìn hắn chăm chú, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Lý Quý liền bật cười.

- Phu nhân cần gì phải nói lời khách sáo như vậy a, chúng ta….

Chưa nói dứt lời đã thấy Du Phụng hôn chặt lấy mình. Lý Quý ánh mắt có chút bất ngờ, vô thức liếc sang Hà Dạ Tư đã thấy nàng ta cười khúc khích. Hắn khuôn mặt có chút thất thần, nhìn hai mắt nhắm nghiền của Du Phụng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Qua chừng chục cái hô hấp, mới thấy Du Phụng rút miệng ra, ánh mắt có chút phức tạp.

- Sắp tới Tiểu Kê dự định thế nào ?

Lý Quý vội định thần, hít một hơi thật sâu.

- Giao ước với phu nhân, ta đã hoàn thành. Sắp tới ta dự định sẽ cùng Dạ Tư tiến về Kim Sa giới thuyết phục Tiêu Mộ Đình a !

Du Phụng chợt nghĩ gì đó thở dài.

- Ba năm sau hãy đi có được không ?

Lý Quý nghe vậy chợt bật cười, bàn tay chợt luồn xuống hạ y của Du Phụng. Nàng ta thấy vậy dù có chút bất ngờ nhưng cũng không có ngăn cản, thậm chí khẽ mỉm cười, tựa vào ngực hắn, tạo điều kiện cho bàn tay hắn tiến xuống nữa.

Chỉ thấy bàn tay Lý Quý vô cùng điêu luyện xuyên qua lớp hắc mao, vân vê hai mép động huyệt bên dưới.

- Ai da, phu nhân nhung nhớ nên không đành để ta đi đúng không ?

Chỉ thấy Du Phụng bật cười khúc khích, chợt nhìn hắn miên man.

- Đúng vậy a ! Cả mười năm qua có ngươi làm ấm giường. Bây giờ đột ngột bỏ đi… nhất thời…

Lý Quý bàn tay chợt thoái lui, có chút thô bạo vân vê hạt ngọc ửng hồng bên dưới, khiến Du Phụng không đề phòng liền giật thót.

- Phu nhân xảo biện a. Sắp tới đã có Tống Thanh Thư làm ấm giường rồi. Ái dà… phu nhân còn cần gì ta a ?

Nghe vậy, chỉ thấy Du Phụng vội định thần cười khúc khích. Bàn tay hắn chợt nhẹ nhàng trở lại, nhẹ nhàng tiến xuống vân vê âm hộ ấm nóng bên dưới của nàng ta. Khuôn mặt thì lại nhìn sang khó hiểu.

- Vì sao lại là ba năm ?

Du Phụng quay sang nhìn hắn thật sâu.

- Hiện tại Huyết Châu Hàn Trượng, Vạn Niên Thạch Sàng lẫn Tố Quân Băng Pháp đã đến tay. Ta cần ít nhất một năm để giải quyết triệt để việc nội bộ Băng Cung, còn hai năm….

Lý Quý ánh mắt chợt loé, nheo lại.

- Thâu tóm Thất Thải giới ?

Chỉ thấy Du Phụng khẽ gật đầu, nở nụ cười tự tin.

- Thống nhất Băng Cung, ắt việc thâu tóm bảy dải lụa này… chẳng còn khó khăn nữa.

Khuôn mặt Du Phụng lúc này hệt như hồ ly dụ dỗ nam tử vậy.

- Nếu ta là Tiểu Kê, ta sẽ suy nghĩ lại a, ba năm tới, không biết có bao nhiêu “tù nhân” như ở Thượng Vân Ngục đâu ! Hơn nữa, sau khi xong mọi việc ở đây, ta sẽ cùng Tiểu Kê đến Kim Sa giới.

Cảm thấy bàn tay đang quấy phá dưới hạ thân mình chợt dừng lại. Du Phụng bật cười yêu mị, mỉm cười chờ đợi. Lý Quý uống một hớp rượu, ánh mắt lâm vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu, hắn mới thở dài.

- Đa tạ hảo ý của phu nhân, thật sự đề nghị của phu nhân chả có lý do gì để ta từ chối cả. Chỉ là…

Hắn chợt quay sang Du Phụng, khuôn mặt có chút phức tạp.

- Ta có thể chờ đợi được… nhưng có nhiều thân nhân của ta…. lại không được. Thời gian càng lâu, tình hình càng phức tạp khó đoán trước.

Nghe vậy, Hà Dạ Tư liền liếc sang bên cạnh, vô thức dâng lên cảm kích. Nàng cũng biết hắn là đang muốn sớm trở về cứu Liễu Thanh. Chỉ thấy Lý Quý ánh mắt mê man.

- Vì vậy, ta phải xuất phát… càng sớm càng tốt. Có thể ngày mai sẽ lên đường a !

Thấy Lý Quý từ chối, Du Phụng khuôn mặt không dấu nổi bất ngờ.

- Sớm như vậy ??

- Thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Du Phụng chẳng biết nghĩ gì, chợt quay sang.

- Nếu Tiểu Kê đã quyết định như vậy, vậy đi…. một tuần nữa hãy xuất phát.

Nghe vậy, hắn nhất thời khó hiểu quay sang, chưa kịp hỏi Du Phụng mở lời.

- Mấy năm qua, từ lúc Triệu Cao Vương chuẩn bị bế quan đột phá, Kim Sa giới cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, tu sĩ cao giai lẫn người lạ tiến vào đều bị lục soát kĩ lưỡng. Ta sẽ truyền một ngọc giản báo tin trước, bớt chút phiền phức cho ngươi.

Bỗng khuôn mặt Du Phụng có chút tiếu ý, cười như không cười.

- Mặt khác, ngươi phải chờ Tống Thanh Thư mang yêu đan tới nữa chứ !

Lý Quý nghe vậy chợt mở lớn, vỗ đùi.

- Ái da… Chút nữa là ta quên béng mất !

Chỉ thấy Du Phụng kề sát miệng đến tai hắn, nói nho nhỏ.

- Hơn nữa, một tuần này, để ta còn có thời gian chuẩn bị một món quà cho Tiểu Kê nữa a !

Hắn nghe vậy, chỉ nhướng mày bật cười. Chợt nghĩ gì đó, quay sang.

- Phu nhân, bên phía Tống Thanh Thư, Nhất Chú Vĩnh Tâm ngươi…

Du Phụng liền gật đầu.

- Đã thi pháp thành công không có vấn đề gì, hiện tại mọi việc vẫn đang đi đúng kế hoạch. Qua miệng Tống Thanh Thư, Tống Lượng dường như đang ra sức đẩy thuyền hắn kết đạo lữ với Hà Dạ Tư.

- Sắp tới hai ngươi đi, ta cũng cần một thời gian gây dựng quan hệ ngoài mặt với mấy tên cao tầng Tống gia.

Lý Quý bàn tay quấy phá bên dưới khẽ động. Mỉm cười nháy mắt.

- Dù sao phu nhân vẫn mang tiếng là phu nhân của Vạn Phiến, dường như Tống gia rất coi trọng danh tiếng, chẳng lẽ không sợ Tống Lượng sẽ không chấp nhận ngươi ?