Dục Tu Ký

Chương 197: Thu Hoạch



Dường như chẳng quan tâm đến bàn tay hắn quấy phá bên dưới, Du Phụng chỉ bật cười, véo má Lý Quý.

- Mặt mũi, danh dự ?

- Không, ngược lại mới đúng. Tống gia dù nói coi trọng mặt mũi nhưng Tiểu Kê nghĩ xem, nếu ta kết đạo lữ với Tống Thanh Thư. Chẳng phải Tống gia bỗng nhiên…. có một chiếc bánh trên trời rơi xuống ?

Nghe đến đây ánh mắt hắn liền mở lớn, sau đó nheo lại mỉm cười.

- Phu nhân tính toán thật khéo. Tống gia… chắc chắn không thể từ chối được. Không khéo còn ra sức đẩy thuyền tác hợp nữa a ! Ngươi kết đạo lữ với Tống Thanh Thư, trong mắt Tống gia, thực quyền, tài phú đều có…..bọn hắn đã gần như làm bá chủ của dải lụa xám này rồi.

Du Phụng gật đầu.

- Chưa phải tất cả, Nhất Chú Vĩnh Tâm này đã trúng, Tống Thanh Thư càng lúc càng trở nên u mê. Tống gia dù có không muốn đi nữa cũng vô phương a.

Khuôn mặt Lý Quý có chút gật gù.

- Quả thật kín kẽ không có sơ hở.

Chợt Du Phụng rút tay hắn ra, đứng dậy đi về phía đối diện, ngọc thủ khẽ chạm vào Huyết Châu Hàn Trượng.

- Được rồi, Ta cũng đã phân phó hạ nhân sắp xếp hai gian phòng ở sau hậu viên. Tiểu Kê trở về nghỉ ngơi trước đi. Ta còn vài việc liên quan đến Đường gia muốn hỏi qua Hà Dạ Tư một chút.

Nghe đến đây, Lý Quý cùng Hạ Dạ Tư nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu rồi chắp tay rời đi.

.

.

.

.

.

.

Gian nhà mà Du Phụng sắp xếp cho hai người bọn hắn lớn hơn hẳn cái trước đây Lý Quý từng ở, xung quanh phong thuỷ hữu tình, lại vô cùng yên tĩnh không người lai vãng.

Lý Quý vừa đặt lưng lên giường, cả người thả lỏng uống mấy hớp rượu.

Định chợp mắt một chút nhưng chẳng biết nghĩ gì, bất giác bật dậy, từ nhẫn trữ vật kiểm kê lại thu hoạch.

Lần này Du Phụng đạt được truyền thừa thì không nói, chuyến đi này hắn cũng thu hoạch phải nói là vô cùng phong phú.

Đầu tiên chính là vô số yêu đan trước đây ở Sâm Lâm, gần bốn mươi khoả yêu đan Địa Cảnh, còn có không ít yêu đan Thiên Cảnh. Bên cạnh đó còn có vô số linh thảo, linh dược. Hắn dự định nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó khi đến Kim Sa giới sẽ dùng dần, hi vọng có thể đột phá tấn cấp.

Lúc mới trở về từ Thượng Vân Ngục, hắn tu vi chính là Địa Ma tầng 7. Sau chuyến đi này, hấp thu khô kiệt một tên Thiên Cảnh của Giản gia chính là Giản Kim, cùng bảy tên Lư gia, Phù gia, Yên Phù Tông. Hơn nữa suốt Cấm Không Sâm Lâm, nuốt xuống không biết bao nhiêu yêu đan.

Lý Quý hắn cảm thấy khối cầu đen nhánh gai góc thứ 7 bên trong cơ thể lúc này đã gần như bằng 6 khối cầu còn lại. Đây cũng chính là dấu hiệu của Địa Ma tầng 7 đã gần đại thành. Hắn chỉ còn cách tầng 8 chỉ trong gang tấc nữa thôi.

Thu hoạch tiếp theo chính là hơn 1500 khối cực phẩm linh thạch kia. Với một tông phái cự phách như Băng Cung, đã đánh chiếm làm chủ hoàn toàn Bách Băng Giới thì không đáng nhắc tới.

Nhưng đối với Lý Quý hắn, số tài phú này là vô cùng lớn, đủ để so sánh với ngân khố của các môn phái trung lưu phương Nam Mãn Hoang. Có số tài phú này, việc gây dựng lại cơ đồ Hợp Hoan Tông sau này bớt đi không ít chông gai.

Còn thu hoạch tiếp theo chính là chiếc mạ da chắp vá cũ kĩ bên trong động phủ của Đường Hạ Quân. Thứ này người mang vào có thể tuỳ ý thay đổi hình dạng, lại tiêu hao rất ít linh lực. Cũng là món bảo vật mà hắn đắc ý nhất cho đến hiện tại.

Xem xét kĩ càng, thấy bên trên các lớp da chắp vá đủ màu sắc này, có cả lỗ chân lông rõ ràng rõ ràng là da người. Hắn cũng không biết thứ này tên gọi là gì, cũng chỉ biết gọi bừa là mặt nạ da người.

Có thứ này, việc hành tẩu sau này cũng bớt không ít rắc rối không đáng có, cũng không còn lo lắng bị người khác nhận ra nhân dạng lẫn dò xét nữa. Dù hiện tại vẫn chưa xác nhận được Quân Cảnh phóng thần thức có dò xét được không, nhưng chỉ riêng Thiên Cảnh như Hà Dạ Tư không thể dò xét, với một người thực tế như hắn, cũng đã rất hài lòng rồi.

Nhìn đống vật dụng trên giường, Lý Quý ánh mắt đăm chiêu chẳng biết nghĩ gì, cầm bầu rượu lên uống một hớp thật dài, miệng chợt mỉm cười lẩm bẩm.

- Nhưng có lẽ, thu hoạch lớn nhất….

….chính là Hà Dạ Tư.

- Tìm được nhi nữ của Liễu Thanh trong cả ngàn vạn người giữa tu chân giới này....

.... quả là kì tích !

.

.

.

.

.

.

.

Mấy ngày tiếp theo là những ngày an nhàn của Lý Quý.

Ban ngày chỉ dạo chơi tản bộ bên trong Vạn Nhẫn Trang. Đôi khi có chút buồn chán, còn lao vào cùng với các vị luyện khí sư luyện chế trữ giới chỉ.

Dường như từ khi nhận biết Hà Dạ Tư là người của Hợp Hoan Tông, Du Phụng thường xuyên truyền gọi nàng ta đến nhiều hơn. Chỉ thấy mỗi khi Hà Dạ Tư mỗi lần từ sương phòng Du Phụng đi ra thì khuôn mặt có chút tiếu ý, dường như nhận được thu hoạch gì đó. Hiển nhiên Lý Quý cũng lười quản việc này.

Dù Du Phụng phân cho hắn cùng Hà Dạ Tư hai gian phòng khác nhau, nhưng Lý Quý cũng biết là Du Phụng lo xa cố kị hạ nhân lời ra tiếng vào. Nhưng kể từ đêm đầu tiên, khi lẻn sang phòng Lý Quý vụng trộm hoan ái.

Hà Dạ Tư phát hiện ra tinh khí của Lý Quý là hắc linh lực vô cùng tinh thuần, thậm chí chưa từng gặp qua bao giờ. Không cần nói cũng biết nàng ta cả kinh như thế nào, bởi dương khí tinh thuần này với nữ tử dục tu cũng chính là thần dược khó cầu.

Cũng kể từ đó, mấy ngày tiếp theo, Hà Dạ Tư như quen hơi, mỗi khi rãnh rỗi đều mặt dày lẻn sang dụ dỗ mời mọc Lý Quý hắn. Hiển nhiên Lý Quý cũng biết nguyên nhân thực sự, mặt khác với Hà Dạ Tư, hắn cũng không chút keo kiệt, thoải mái phóng túng.

Mấy ngày liên tiếp hoan ái mây mưa không biết trời đất, rốt cuộc đến ngày thứ 4. Hà Dạ Tư bỗng nhiên mất dạng. Lý Quý hiển nhiên mấy ngày trước đều bận bịu “hoạt động”, hôm nay lại bỗng nhiên rãnh rỗi.

Hắn liền tìm đến Viên Tam giải sầu.

Trời dần vào chiều, như mọi ngày. Sương mù vẫn lượn lờ khắp nơi trên dải lụa xám, thỉnh thoảng còn có mưa rơi lất phất, khiến cảnh vật có chút buồn bã.

Chỉ thấy cả hai nhân ảnh một trẻ thì tóc tai bạc trắng, một già thì mái tóc hoa râm đang ngồi dưới một góc đại thụ uống rượu. Cũng là nơi mà trước đây, lúc Vạn Phiến còn là trang chủ, cả hai thường hay lén trốn việc giải sầu.

- Tiểu Kê à, lần này chia tay. Chẳng biết khi nào mới gặp lại a ?

Thấy Viên Tam nâng chén, hắn cũng bật cười nâng chén lên.

- Con dê già ông mà cũng có lúc nói ra những lời giống người nhỉ !

Chỉ thấy lão nhân già nâng chén lên, uống cạn chén mình. Vạt áo lau qua miệng, nhìn về xa xăm.

- Tiểu Kê a, mười năm qua ngươi luôn trốn tránh, bây giờ cũng đã đến lúc gần đi rồi. Ngươi vẫn chưa cho ta biết….

Lý Quý uống cạn chén, nghe đến đây ánh mắt có chút tập trung. Chỉ thấy Viên Tam liếc qua, ánh mắt loé lên dị sắc.

….cơ thể của Du Phụng như thế nào ?

Nghe đến đây, hắn phun hết rượu trong miệng ra, ho sặc sụa. Khuôn mặt đỏ ran lên.

- Lão già dê ông thật là lỳ lợm a ! Tại sao lại nhớ dai như vậy chứ a ?

Nhìn biểu hiện của hắn, Viên Tam chợt bật cười. Ánh mắt chợt nheo lại, nhìn về xa xăm.

- Tiểu tử quả thật keo kiệt, lão đã gần đất xa trời…. hà tất phải…

- Ta nhổ a. Lão dù có già một chút, nhưng tu vi Địa Ma đại thành, lúc nào cũng có thể tấn cấp Thiên cảnh, coi bộ sống hơn 200 năm nữa cũng chưa chết. Cái gì mà gần đất xa trời…. !

Viên Tam nghe vậy chỉ bật cười rung cả người, chợt quay sang.

- Du Phụng sáng sớm nay đã cùng cô nương kia đến dải lụa trắng nhận một món sinh ý lớn, dường như nhân tiện còn dẫn cô nương kia thăm thú một chút.

Nghĩ đến đây Viên Tam chợt quay sang nháy mắt.

- Tiểu Kê à, cô nương Hà Dạ Tư cũng không tệ, ngươi…

Lý Quý vội bật cười.

- Lão bỏ ý định đó đi a, nàng ta là nữ nhân của ta đấy a !

Nghe vậy Viên Tam khuôn mặt chợt động.

- Ái dà, ta chưa nói hết lời Tiểu Kê đã hiểu ý rồi, quả là hảo huynh đệ !

- Khốn kiếp, lão già khú ông xưng huynh gọi đệ, ta nổi hết cả gai ốc đây.

Chỉ thấy Viên Tam quay sang, ánh mắt chợt động. Rót đầy vào chén của cả hai, cầm chén sứ cũ kĩ nâng lên.

- Này, nếu ta là ngươi, ta sẽ tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh chu một chút đấy !

Hắn nhất thời trố mắt, nâng chén khó hiểu.

- Vì sao ?

Viên lão uống cạn chén, bật cười trêu ghẹo.

- Tiểu Kê thời gian qua ngoan ngoãn, đêm nay Băng Cung sẽ phát quà đấy !

- Ngoan ngoãn, phát quà ? Con mẹ nó, ta cũng chẳng phải tiểu hài tử a !

Chỉ thấy Viên Tam nhìn sang thâm ý.

- Tuy không phải tiểu hài tử, nhưng chắc chắn Tiểu Kê…. sẽ thích đấy ! Ai dà, lão thật là ganh tị với ngươi a !

- Này, rốt cuộc là gì thì nói oạch toẹt ra đi ? Lão nói vậy chỉ khiến ta tò mò thêm thôi a !

Khuôn mặt đầy đồi mồi của Viên Tam có chút khó xử, không lâu sau chẳng biết nghĩ gì, bật cười rung cả người.

- Tò mò là tốt, tò mò là tốt ! Có tò mò mới thú vị a !

Thấy Viên Tam nhất quyết không nói, Lý Quý cũng chỉ đành bỏ qua sau đầu, nâng chén mà uống.

Dường như cũng đã rất lâu cả hai mới cùng nhau ngồi lại như vậy. Viên Tam cũng nhất quyết bỏ sự vụ Vạn Nhẫn trang sang một bên. Uống một trận say bí tỷ cùng với hắn.