Dục Tu Ký

Chương 230: Có thể là... sơn nhân hái thuốc !



Nghĩ đến đây, khuôn mặt cũng giãn ra, một tay đặt lên lưng, một tay đặt lên kiều đồn kéo đối phương nằm lên người mình, đầu lưỡi cũng vươn ra phối hợp cùng nàng.

 

Hắn cũng cảm nhận rõ ràng bầu sữa trắng ngần cùng vạt hắc mao bên dưới của nàng ta đang cọ xát vào cơ thể mình. Khiến khuôn mặt Lý Quý cũng có chút thú vị lẫn thoải mái khó tả.

 

Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Mộ Đình mới rút miệng ra hô hấp dồn dập, lùi về sau một chút, áp mặt lên ngực hắn, giọng nói nhỏ nhẹ như thủ thỉ.

 

- Thật phải thừa nhận, hoan ái với ngươi… khiến tâm trạng ta tốt lên không ít đấy !

 

Lý Quý thở dài, một tay đan vào mái tóc mềm, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon của nàng ta, ánh mắt nhìn lên bầu trời bên trên có chút mê man.

 

- Ta… cũng vậy.

 

Qua chừng mấy cái hô hấp như suy nghĩ gì đó, Lý Quý chợt mở lời.

- Giờ ta mới biết, tỷ tỷ ở trong trang viên yên tĩnh không chút tiếng động này, chả trách lúc tâm trạng không tốt… lại muốn đi ra bên ngoài thành xô bồ kia.

 

- “…..”

 

- Ta cũng phải thừa nhận, dù không biết tu vi tỷ như thế nào, nhưng tửu lượng rất khá a.

 

- “…..”

 

- Tỷ… sao…

 

Lý Quý nói mấy câu, nhưng chẳng thấy đối phương trả lời, liếc xuống đã thấy nàng ta mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn ngủ say trên ngực mình từ lúc nào không hay biết.

 

Hắn nhướng mày mỉm cười, lắc đầu mấy cái, phất tay.

 

Thạch đăng xung quanh tắt ngúm, hồ nước nóng chìm trong màn đêm.

 

Chỉ còn bầu trời vằng vặc tinh quang trên đầu.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Sáng hôm sau.

 

“Xoạt….”

 

“Xoạt…”

 

Rèm trúc kéo lên, ánh nắng tràn vào phòng.

Lý Quý đang miên man có chút chói mắt liền nhíu mày.

 

Mở mắt ra không dấu nổi ngạc nhiên, chẳng biết từ lúc nào đã thấy mình đang nằm trên mộc sàng…. có chút quen thuộc.

 

- Gần trưa rồi đấy a !

 

Tiêu Mộ Đình chẳng biết từ lúc nào y phục đã chỉnh tề, cặm cụi đứng bên cạnh bộ bàn ghế cũ kĩ, cách giường chừng chục bước chân, chẳng biết đang làm gì.

 

Lý Quý có chút lười nhác ngồi dậy, nhướng mày dụi mắt nhìn sang bên cạnh nàng ta.

 

Lúc này mới nhìn rõ đối phương là đang bày biện vô số thức ăn đủ mọi món ở trên bàn, thoáng nhìn vô cùng ngon miệng.

 

- Chuẩn bị một chút rồi dùng bữa a !

Hắn nuốt nước miếng mấy cái.

 

- Là… là tỷ làm ?

 

Tiêu Mộ Đình quay lưng, cũng chẳng thấy sắc mặt.

 

- Ừ. Vốn dĩ đây là việc hạ nhân, nhưng bây giờ rãnh rỗi cũng chẳng biết làm gì. Ta cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng ta vào bếp là khi nào.

 

- Ta biết ngươi Địa Cảnh, cũng đã chẳng cần đều đặn ăn uống, nhưng….

 

Lý Quý leo xuống dưới, mặc kệ cả người loã lồ mà đi đến, xoa xoa hai tay, khuôn mặt có chút bỉ ổi.

 

- Cần… tất nhiên cần a. Ái dà, tiểu đệ thật là có phúc a !

 

Thấy dáng vẻ của hắn, nàng ta chỉ bật cười lắc đầu mấy cái. Lý Quý ngồi vào bàn, vừa uống xuống mấy hớp rượu, thì đã thấy mỗi tay mỗi món ăn vô cùng ngon miệng.

 

Nàng ta ngồi ở đối diện, chống tay lên bàn cười như không cười.

 

- Tay nghề của ta thế nào ?

 

- …on… ỏa à on…a !!

 

Đang nhai ngồm ngoàm, liếc sang thấy đối phương nhìn mình như thất thần, Lý Quý trợn tròn nuốt xuống mấy cái đình chỉ.

- Ai dà, tỷ đừng nhìn ta như vậy a.

 

Đối diện Tiêu Mộ Đình khuôn mặt giãn ra.

 

- Chỉ là... ngươi làm ta thoáng nhớ đến một cố nhân.

 

Nghe đến đây, hắn mới bật cười ăn tiếp.

 

- Là ai vậy a ?

 

Tiêu Mộ Đình nhìn hắn nhưng lại như lâm vào trầm tư, qua chừng mấy cái hô hấp mới thở dài trả lời.

 

- Chỉ là… một nam tử mà thôi…

 

- U… Uân… ươi?

 

Nàng ta chợt khựng lại, lắc đầu.

 

- Không phải phu quân, mà là bào đệ.

 

- Ta ưởng ỷ…. ỉ ó…ào uynh ?

 

Tiêu Mộ Đình ánh mắt thoáng qua thất thố, thật ra bào huynh mà trước đây Tiêu Mộ Đình kể qua ở tửu lầu cũng chỉ là nói dối, mục đích chính là ám chỉ Sát Sanh Tăng.

 

Bên kia Thấy Lý Quý đang cúi gằm, mới mỉm cười nói.

 

- Ta cũng có một bào đệ nữa, mỗi lần ăn đồ ăn do ta nấu… đều có biểu hiện giống hệt ngươi !

 

- Ái dà, đệ đệ của tỷ hiện chắc không thể tuấn tú tiêu sái bằng ta được nhỉ ?

Hắn có chút tiếu ý, vừa nói dứt lời liền lại ăn nhóp nhép.

 

Nàng ta nghe vậy chợt khựng lại, thở dài.

 

- Hắn…. đã chết rồi !

 

“Phụt”

 

Lý Quý nghe đến đây liền tặc lưỡi, vô thức phun đồ ăn trong miệng ra. Nhìn sang Tiêu Mộ Đình có chút áy náy.

 

- Ai dà, xin lỗi tỷ tỷ a. Ta thật không cố ý….

 

Tiêu Mộ Đình nhìn biểu hiện của hắn lắc đầu, mỉm cười có chút trầm tư.

 

- Không sao, chuyện cũng đã rất lâu rồi, đệ đệ ta cũng chẳng tu luyện, chỉ là phàm nhân bình thường. Vừa bước qua hai mươi đã không may mắn bạo bệnh mà…

 

Thật ra nàng ta từng nói qua với Lý Quý có đại ca là nói dối, nhưng lần này nàng nói có đệ đệ…

 

….là thật.

 

Tiêu Mộ Đình trước đây sống ở một trấn nhỏ cách không xa Hợp Hoan Tông.

 

Cả gia đình gồm nàng, đệ đệ và thân phụ mẫu sống chung với nhau trong một gian nhà nhỏ, nhưng vô cùng yên bình. Chẳng có gì đáng nói cho đến khi Lạc Ti Tông tìm kiếm phàm nhân khoẻ mạnh gần đó mang về tông làm nô dịch.

Chỉ là làm nô dịch cho tiên nhân…. vô cùng vất vả, bị đối xử tệ bạc cũng không nói, mà hơn hết… không có ngày trở về.

 

Lúc bấy giờ cả tỷ đệ Tiêu Mộ Đình còn quá nhỏ, nên thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng thân phụ mẫu nàng lại không may mắn như vậy, đều bị cưỡng ép mang đi.

 

Tiêu Mộ Đình tuổi thơ cơ cực phải chăm sóc tiểu đệ mình, thậm chí cả việc hôn sự của mình cũng không dám nghĩ đến. Nhưng sóng gió cũng không dừng lại, đệ đệ nàng vừa tròn hai mươi đã gặp bạo bệnh mà qua đời.

 

Một thân một mình, không ai thân thiết. Tiêu Mộ Đình lang bạc khắp nơi mưu sinh, chẳng biết cơ duyên thế nào lại lọt vào mắt xanh của Sát Sanh Tăng. Cũng từ đây, nàng ta chính thức rũ bỏ con người cũ, bước vào tu chân giới.

 

Hơn ba mươi năm trôi qua, Tiêu Mộ Đình nhờ vào nỗ lực cùng thiên phú, ngồi lên chức tam trưởng lão. Nàng thù xưa vẫn luôn nhớ, đã thuyết phục cao tầng Hợp Hoan Tông công phá Lạc Ti Tông của chính phái cách đó không xa.

Dù cao tầng trong tông như Sát Sang Tăng, Liễu Thanh đều lo lắng sẽ gây nên thù oán không cần thiết, nhưng vì thấy Tiêu Mộ Đình nằng nặc sống chết thuyết phục, giải thích ngọn nguồn. Mặt khác Lạc Ti Tông tu sĩ cao giai ít hơn hẳn Hợp Hoan Tông nên cao tầng trong tông đã chấp thuận.

 

Rốt cuộc đã thành công tiêu diệt chính phái này, Tiêu Mộ Đình vẫn ôm hi vọng sẽ có cơ hội được gặp lại thân phụ mẫu. Nhưng đáng tiếc khi đánh chiếm được Lạc Ti Tông, mới phát hiện ra môn phái này cũng chẳng phải tìm kiếm phàm nhân về làm nô dịch, mà các phàm nhân khoẻ mạnh mang về đều bị thi pháp gì đó, toàn bộ đều bị ném vào đan lô luyện đan.

 

Cũng vì nguyên nhân này, các tông phái chính phái lân cận đều rũ bỏ trách nhiệm với Lạc Ti Tông, nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua việc này của Hợp Hoan Tông.

Thành công báo thù, Tiêu Mộ Đình lúc này mới triệt để trung tâm với Hợp Hoan Tông cho đến tận bây giờ.

 

.

 

.

 

.

 

Lý Quý dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng nhìn qua khuôn mặt thất thần của nàng ta cũng ít nhiều đoán được.

 

- Ai dà, Đình Đình tỷ à, nhân sinh vô thường, được mất vô định, hoạ phúc vô căn. Đó là việc tất yếu thôi, ngươi cũng chớ có phiền lòng a !

 

Nói dứt lời, hắn mới cúi gằm ăn tiếp.

 

Nghe vậy, Tiêu Mộ Đình từ trong trầm tư chợt định thần, quay sang mỉm cười gật đầu. Chống cằm nhìn hắn chăm chú cũng chẳng biết nghĩ gì.

 

Hắn đang nhai nhóp nhép, liếc lên thấy bộ dạng kia của đối phương chợt đình chỉ.

 

- ….òn …ỷ thì lại cho ta một cảm …ác ất đặc iệt a !

 

Khuôn mặt Tiêu Mộ Đình có chút thích thú. Đang chống cằm chợt nhướng tới.

 

- Đặc biệt thế nào ?

Hắn nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nhìn nàng ta có chút phức tạp.

 

- Nếu là một phàm nhân, hẳn ta cũng đã thành gia lập thất, cảm giác có một gia đình nhỏ…

 

…Chắc là… cũng giống như thế này. Nương tử của ta hẳn cũng sẽ nấu nướng, ngồi nhìn ta ăn hệt như tỷ tỷ vậy…

 

Hắn ngoái đầu lên, nhắm mắt khẽ đung đưa đầu mình như tưởng tượng.

 

- Để xem…

 

- Đúng rồi, ta hẳn sẽ là…

 

….sơn nhân hái thuốc !

 

- Còn phu nhân ta ? Để xem…. à … nàng sẽ ở nhà chăm sóc một mảnh vườn nhỏ.

 

- Cả hai phu thê sẽ cùng ngắm hoàng hôn… nhìn đám hài tử chơi đùa lớn lên từng ngày. Tỷ tỷ người nói xem, cũng không tệ đúng không ? Dù sao đi nữa cũng đâu phải cứ là…

 

- Ái ? Tỷ sao lại…

 

Lý Quý đang đầy tiếu ý liền giật mình quay phắt xuống, nữ tử đang ngồi đối diện chẳng biết từ lúc nào đã chui xuống bên dưới gầm bàn, cho tiểu huynh đệ của hắn vào miệng. Khuôn mặt vô cùng tinh quái, còn nháy mắt mấy cái.

Hắn hiển nhiên giật bắn mình, theo quán tính cả người cùng chiếc ghế gỗ lui phắt ra sau, nhưng hạ thân đang bị nàng ta ngậm chặt, hiển nhiên vừa lui liền đau đớn giật thót mà dừng lại, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.

 

- Ngươi… tỷ… đừng làm ta giật mình như vậy a !