Dục Tu Ký

Chương 231: Đừng đi có được không ?



Bên dưới gầm bàn, Tiêu Mộ Đình bất chợt cầm chặt lấy hạ thân đang sun lại của hắn rồi mới rời miệng ra, dường như sợ hắn sợ hãi mà thoái lui vậy. Ánh mắt nàng ta nheo lại như có ý cười.

 

- A Lý thử tưởng tượng xem, liệu phu nhân của ngươi… có làm như thế này ?

 

Lý Quý trợn tròn, vò đầu bức tai nhìn xuống.

 

- Tỷ điên rồi, ta làm sao biết được a !

 

- Ta đoán chừng là có đấy a, trước đây phu quân ta cũng rất thích như thế này !

 

- Mặc xác phu quân tỷ a, ta liên quan gì…. Ngươi.. ngươi..

 

Chưa nói hết lời đã thấy Tiêu Mộ Đình cho miệng nhỏ ngậm lấy vật sun lại có chút đáng thương bên dưới, nàng ta thậm chí còn vòng một tay ra sau lưng ghế nắm chặt. Tay còn lại nắm lấy hai tiểu cầu nhăn nheo.

 

Hiển nhiên Lý Quý….

 

… không thể thoát được.

 

Khuôn mặt hắn nhăn húm vô cùng đặc sắc.

- Tỷ tỷ à… tha cho ta đi…ta vẫn đang ăn mà a !

 

Tiêu Mộ Đình nhíu mày mỉm cười, rút miệng ra.

 

- Ngươi cứ việc ăn đi, ta… cũng ăn đây a !

 

Lý Quý lúc này đã triệt để muốn khóc.

 

- Khốn kiếp…tỷ như vậy…Ta… ta làm sau ăn được…

 

- Tỷ… ưm… ngươi…

 

Hắn vừa mở miệng đã thấy đầu lưỡi của đối phương dày xéo bên dưới, khiến hắn phải giật thót liên tiếp. Bàn tay vô thức nắm lấy mái tóc búi gọn của đối phương kéo ngược ra sau, nhưng hắn càng mạnh tay, cảm giác mao côn càng đau đớn hơn.

 

Chỉ thấy Lý Quý bất lực đưa tay lên.

 

- Được rồi được rồi. Ta đầu hàng a !

 

Giọng nói có chút nghịch ngợm vọng lên.

 

- …ậy …có phải …ốt …ơn không.

 

- Nhưng ….ưm… tỷ nhẹ nhàng một chút a !

 

Lý Quý vừa nói dứt lời, cảm giác bên dưới bất giác trở nên vô cùng dễ chịu. Dù có chút không thoải mái với hành động của nàng ta, nhưng hắn dù sao cũng là dục tu, giao hoan triền miên.

Nhất thời chỉ thở dài, nhìn Tiêu Mộ Đình bên dưới đang liếc lên mình nháy mắt, Lý Quý bất giác bật cười. Để mặc cảm giác khoái cảm mãnh liệt bên dưới lan truyền khắp cơ thể.

 

Hắn tự cười mình, đầu óc hắn chỉ còn văng vẳng câu hỏi.

 

“Rốt cuộc… ai mới là người dục tu a….”

 

Không lâu sau, trong gian phòng chỉ còn nghe tiếng cười đùa khúc khích của nam tử lẫn cả nữ tử.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Thời gian cứ chầm chậm trôi.

 

Thoáng cái đã qua gần một tháng trời.

 

Có thể nói thời gian ở bên trong trang viên của Tiêu Mộ Đình là một trong những nốt trầm trong hơn hai năm chém chém giết giết ở Kim Sa giới của Lý Quý.

 

Trước đây Tiêu Mộ Đình có nói qua hỗn cực đẳng tử cũng chẳng nói chơi. Một tháng qua nàng ta cũng chỉ ra khỏi trang viên hai lần chừng mấy canh giờ.

 

(Hỗn cật đẳng tử: Ăn bừa bãi chờ chết, an phận, chẳng muốn làm gì nữa )

Thời gian còn lại toàn bộ bồi tiếp Lý Quý hắn. Nhưng thật sự mà nói Tiêu Mộ Đình vô cùng tinh tế, nàng thật sự cũng chẳng dính hắn như sam, mà phân cho Lý Quý một gian phòng cách đó không xa, để hắn có khoảng không gian riêng.

 

Cũng nhờ như vậy mà hắn mỗi khi rãnh rỗi, không có Tiêu Mộ Đình thì lén lút trở vào Tử Loa Ốc kèm cặp vui vẻ với A Xi A Mịch.

 

Thời gian đến đại điển cũng càng lúc càng gần, Lý Quý hắn cũng dùng triệt để thời gian ở đây nghĩ ngơi, phục hồi thể trạng đỉnh phong, chẳng còn suy nghĩ toan tính gì nữa.

 

Lúc thì cùng Tiêu Mộ Đình tản bộ bên ngoài Triệu Hạ Thành, lúc thì cùng nàng ta đối tửu say sưa không thấy đường về, lúc thì chỉ thấy cả hai nằm bên trên mái ngói lưu ly ngắm trời đêm… thậm chí còn cùng đối phương vào bếp.

 

Còn cùng nàng hoan ái ?

Không cần nói cũng biết là nhiều như thế nào, ân ái bên trong hồ nước nóng cũng không nói đi, hắn cùng nàng ta còn vui vẻ từ bên trong nhà bếp ra đến tận hậu viên, từ thư phòng cho đến mái nhà. Vô cùng hoang đường.

 

Lý Quý chỉ thấy có điều kì lạ là mỗi lần tản bộ trong trang viên thì ánh mắt hạ nhân ai nấy vô cùng thâm ý, hắn có suy nghĩ nát óc cũng chẳng ra có vấn đề gì. Tiến đến mở miệng chào hỏi thì đám người này tuyệt không hé miệng nửa lời. Dần rồi cũng quen, hắn thấy ai nhìn mình cũng đều khách khí gật đầu mà thôi.

 

Hắn cũng chẳng ngờ các tiếng động xuân sắc của mình cùng Tiêu Mộ Đình, bên ngoài đều nghe thấy, cả tháng trời bên trong các gian nhà chẳng nghe âm thanh gì, chỉ nghĩ đơn thuần hẳn là đã có trận pháp cách âm.

 

Nhưng hắn hoàn toàn không biết là chẳng có bất cứ trận pháp nào cả, chỉ là đám hạ nhân nào dám đến gần mà gây ra tiếng động làm phiền đến Tiêu Mộ Đình.

Thật sự chẳng biết nếu Lý Quý hắn phát hiện ra thì sẽ có biểu tình gì. Nhưng nói gì đi nữa, Tiêu Mộ Đình đã không quản việc này, cũng chẳng đến lượt hắn.

 

Nhưng đáng thương nhất vẫn là đám hạ nhân.

 

Cả tháng trời bị tiếng động của cả hai dày vò khổ không sao kể xiết, nhưng hiển nhiên chẳng ai dám hé miệng nửa lời. Chỉ biết phong bế thính lực mà chịu trận, dần dần đám người này cũng dần quen.

 

Tỷ như lúc này.

 

Trời đã dần về đêm.

 

Gần sương phòng của Tiêu Mộ Đình.

 

Hai tên hạ nhân nhịp chân gật gù, bộ dạng có chút nhàm chán. Bất ngờ một tên mập mạp bên trái thúc tay tên cao to bên cạnh. Cả hai đều nhìn nhau, chẳng biết ra hiệu gì mà như hiểu ý, cùng gỡ bỏ phong bế thính lực.

 

“Á….A…. nhẹ một chút…”

 

“Ư… a…… ngươi nhẹ một chút…nhẹ thôi.”

“Ơ…ưm…..ơ….ưm…. dùng tay đi… chạm vào ta đi….ưmm… nhẹ… nhẹ một chút”

 

Cả hai đều nhìn nhau trợn tròn, bất giác bất cười, lắc đầu.

 

- Đã là lần thứ hai trong ngày rồi đấy a !

 

- Ta thật sự tò mò tràng cảnh bên trong a. Buổi trưa thì mạnh nữa đi, đêm đến thì lại nhẹ nhàng thôi. Thật là kì quái !

 

- Khốn kiếp thật, rốt cuộc khi nào mới kết thúc cảnh tượng này a !

 

- Ừ. Ta thật sự nhớ những ngày tháng tĩnh lặng trước đây.

 

- Vậy mà trước đây tên mập ngươi cứ luôn miệng than vãn im ắng buồn chán, giờ thì tốt rồi đấy !

 

“Á….Á……Á…..đừng….”

 

“Ớ…ơ….Đúng rồi… tay sâu vào…Á….a….”

 

- Khốn thật. Càng lúc càng lớn !

 

- Ta thật sự bị ám ảnh tiếng động này rồi a !

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Nghe những tiếng động bên ngoài, phần nào cũng hình dung ra được tràng cảnh ở trong.

Đèn dầu châm sáng cả sương phòng, chỉ thấy nhân ảnh Lý Quý đang nằm bên dưới, mồ hôi nhễ nhại, hạ thân ra sức nhịp lên. Ngược lại, Tiêu Mộ Đình ở trên lại đang ngồi lên hạ thân hắn, cũng không đối mặt mà quay lưng, hai tay chống xuống dưới. Ra sức nhịp xuống phối hợp.

 

Có thể thấy rõ ràng mao côn to lớn gân guốc bên dưới của Lý Quý đang mất hút bên trong hậu môn của Tiêu Mộ Đình.

 

Bàn tay thì lúc giữ lấy eo thon, lúc thì lần mò đến âm hộ lông lá bên dưới sờ soạng quấy phá.Dục Tu Ký - Chương 231: Đừng đi có được không ?

 

Tiêu Mộ Đình cũng chẳng biết là đang đau đớn hay khoái cảm mà tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn cũng chẳng cố kị, hạ thân nhịp xuống mao côn bên dưới chỉ nhanh hơn chứ không hề chậm đi.

Bất giác thấy cơ thể nam tử bên dưới run rẩy dữ dội, bên trong hậu đạo cảm thấy gì đó ấm nóng đang lấp đầy, nàng ta động tác mới dần dần chậm lại. Qua chừng chục cái hô hấp, Tiêu Mộ Đình lau mồ hôi trên mặt, ngoái đầu ra sau.

 

Nhìn khuôn mặt Lý Quý đang nhắm nghiền, ngực lên xuống thở dốc bên dưới thì bất giác nở nụ cười thoả mãn. Hai tay đang chống lên mộc sàng dần dần hạ xuống, ngã lưng nằm lên nhân ảnh bên dưới.

 

Nàng ta lúc này cũng thở dốc không thôi, ánh mắt có chút mê man, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Bất ngờ có hai bàn tay thô ráp vươn đến, vừa ôm lấy eo, vừa ôm lấy nhũ phong mình. Tiêu Mộ Đình hơi nghiêng người qua trái, ngã đầu ra sau. Áp mặt mình vào mặt Lý Quý, thủ thỉ.

 

- Đệ làm ta đau thật đấy !

 

Lý Quý khẽ nhấp hạ thân lên khiến Tiêu Mộ Đình chợt nhíu mày nhăn mặt, đang định quay ra sau đã nghe.

- Giờ thì chúng ta hoà a ! Mấy hôm trước tỷ dùng ngọc thủ dày vò ta rõ khổ, thậm chí mỗi lần đi đứng cũng đau đớn không thôi.

 

Tiêu Mộ Đình nghe vậy liền bật cười, hai tay thon vươn đến khẽ ôm lấy hai bàn tay thô ráp của hắn. Khuôn mặt khẽ nghiêng qua nhìn nam tử trước mặt như thất thần, làn da trắng ngần kì quái lại ửng hồng.

 

“Rốt cuộc là tại sao a…..”

 

“Ta là người bày ra chuyện này, tìm cách quyến rũ dụ hoặc hắn…. nhưng tại sao ta….”

 

“Bây giờ trống ngực lại bất giác đập nhanh khi gần gũi với hắn ? … chẳng lẽ…”

 

“Không thể…. nam tử ta từng giao hoan qua nhiều vô số, làm sao chỉ trong một tháng lại phát sinh….”

 

“Yêu nữ lấy dục tu thân như ta… sao có thể phát sinh chuyện này được…”

 

“Tiêu Mộ Đình ta… làm sao có thể động xuân tâm với tên tiểu tử này được a…”

“Từ trước đến giờ… cũng chỉ có Sát Sanh Tăng mới có thể thực sự khiến ta… khiến ta…”

 

“Nhưng tại sao…”

 

Bất ngờ cơ thể Lý Quý bên dưới nhịp đến mấy cái, mao côn gân guốc di chuyển bên trong hậu đạo khiến Tiêu Mộ Đình có chút đau rát, từ trong cơn mê man giật mình thất thố.

 

- Tỷ có tâm sự gì sao ?

 

- Ta ?

 

Lý Quý chợt tiến đến hôn lên bờ môi đỏ mộng của Tiêu Mộ Đình, nhoẻn miệng cười.

 

- Ở đây còn có vị tỷ tỷ nào nữa sao ?

 

Nàng ta nghe vậy liền bật cười, qua chừng mấy cái nháy mắt mới thở ra một hơi.

 

- A Lý à…. ta… thích đệ đấy !

 

Nghe vậy hắn liền nhướng mày, kề sát mặt vào nàng ta đầy đắc ý.

 

- Đình Đình tỷ không biết đó thôi, ta lang bạc làm sinh ý từ thành trì này đến làng mạc khác. Ái dà… từ nam phụ đến lão ấu… ai cũng đều thích ta đấy a !

(*Nam phụ lão ấu: Trai gái già trẻ )

 

Tiêu Mộ Đình ánh mắt có chút phức tạp.

 

- Này, sau khi đại điển kết thúc, đệ dự định thế nào ?

 

Khuôn mặt Lý Quý như lâm vào trầm tư. Chẳng biết qua bao lâu mới thấy hắn trả lời.

 

- Có lẽ kiếm chác được một khoản ở đây, ta sẽ đi đến thành trì khác làm sinh ý a !

 

- Đệ thực sự… vì kiếm linh thạch ?

 

Cảm thấy hai ngọc thủ của Tiêu Mộ Đình chợt ôm lấy hai tay mình chặt lại. Lý Quý thoáng qua dị sắc, đảo mắt sang chỗ khác.

 

- Ai dà đương nhiên. Tỷ tỷ à, ta cũng đã nói qua rồi. Linh thạch mới là vương đạo a !

 

Ánh mắt nàng ta ở bên cạnh nheo lại.

 

- Nếu có đủ linh thạch mình mong muốn, đệ… sẽ định làm gì ?

 

Lý Quý đầu gật gù như suy ngẫm.

 

- Để xem… ài… đệ cũng chẳng tính xa như vậy. Có lẽ ta sẽ kết đạo lữ…. dùng linh thạch tận hưởng nốt quãng đời còn lại. Hoặc cũng có thể cho dù giàu có đi nữa…. đệ vẫn sẽ làm thương nhân. Dù sao nay đây mai đó cũng đã quen rồi a.

- A Lý, kết thúc đại điển đệ...

 

...đệ…

 

….đừng đi có được không ?