Dục Tu Ký

Chương 232: Miên man...



Lý Quý giật thót quay sang bên cạnh. Chỉ thấy nàng ta đang cụp mắt xuống, hơi thở bất thường, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Khuôn mặt hắn có chút miên man, qua chừng mấy cái hô hấp mới thở dài.

 

- Đình Đình tỷ, ta… cũng đã nói rõ ràng chí hướng của mình…vì vậy…

 

Cũng không đợi hắn dứt lời, đối phương đã dán chặt môi đến không cho hắn nói hết câu.

 

Nàng ta hôn cũng rất sâu, chẳng biết qua bao lâu. Vừa rút miệng nhỏ ra đã cất lời.

 

- A Lý, thời gian qua tuy không dài, nhưng chẳng lẽ đệ vẫn chưa thấy tấm chân tình của ta ?

 

Vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp.

 

Lý Quý hiển nhiên không ngu ngốc, rõ ràng thời gian qua cùng chung đụng, cũng đã nhận thấy đối phương đang có tình ý mà tấn công mình. Mặt khác, cũng phải thừa nhận là hắn cũng có thiện cảm với nữ tử trước mắt.

Nhưng hiển nhiên hiện tại Lý Quý không thể tiết lộ thân phận thật sự. Mặt khác, hắn chỉ ôm duy nhất một mục đích, đó là gặp bằng được Tiêu Mộ Đình.

 

Thời gian qua hắn cũng đã dần tính toán các bước tiếp theo.

 

Đại điển diễn ra, chắc chắn Tiêu Mộ Đình sẽ tham gia, thành công thuyết phục được vị tam trưởng lão này thì không nói.

 

Thời gian kéo dài càng lâu, tình hình Liễu Thanh càng phức tạp, vì vậy nếu không thành công đi chăng nữa, hắn cũng phải bằng bất cứ mọi mục đích lấy được thông tin của Hà Dạ Tư cùng Du Tần qua miệng của vị trưởng lão này.

 

Sau đó đoàn tụ với hai người rời khỏi Kim Sa giới, bắt đầu trở về phương nam Mãn Hoang giới hội họp với đám nhị trưởng lão Hàn Duệ. Sau đó cùng tiến về Thần Kiếm Tông giải cứu Liễu Thanh.

 

Lý Quý trước khi bị truy sát rời khỏi Mãn Hoang giới, cũng đã nghe phong phanh tu vi của Mặc Long chính là Thiên Cảnh trung kỳ.

Hiện tại, hắn cũng chẳng phải là một tiểu tử Nhân Ma tầng 7 như lúc bị Mặc Long phế đi toàn bộ tu vi. Mà hiện tại chân chính đã là Thiên Ma sơ kỳ.

 

Chính xác là vừa bước vào Thiên Ma tầng 2 sau một năm trời hạ sát hấp thu không biết bao nhiêu tu sĩ khác.

 

Qua thông tin mà hạ nhân thông báo cho Tiêu Mộ Đình, số tu sĩ Thông Thời Các mất tích là hơn hai ngàn người. Đó là con số tổng cộng từ lúc hắn bị trọng thương khi tham gia thương hội, lạc mất Du Tần cùng Hà Dạ Tư mà bắt đầu nổi sát tâm.

 

Có thể thấy, khác hẳn với tu sĩ khác ở tu chân giới. Hiện tại Lý Quý có ba phương pháp tăng tiến tu vi, đầu tiên là hạ sát hấp thu tu sĩ, thứ hai chính là dục tu thải dương bổ âm của Hợp Hoan Đại Pháp, và cuối cùng chính là phục dụng ngoại lực như yêu đan, đan dược, linh thảo….

Từ lúc đến Kim Sa giới đã hơn hai năm, đến hơn một năm trước Lý Quý đã mở đồ sát mà tiến cấp thần tốc từ Địa Ma tầng 8 một đường tiến thẳng Thiên Ma.

 

Nhưng một năm sau, hắn khát máu giết chóc nhưng tốc độ đã bị chững lại.

 

Thậm chí chút nữa đã không thể đột phá được Thiên Ma tầng 1.

 

Việc này Lý Quý cũng chẳng có gì khó hiểu. Đầu tiên là 7 phần các tu sĩ mà hắn xuống tay đều là Địa Cảnh, nhưng dưới Địa Cảnh đại thành toàn bộ hắn đều nhường cho A XI A Mịch.

 

Số tu sĩ trên Địa Ma đại thành mà hắn hấp thu thực tế chỉ vừa hơn hai trăm mà thôi.

 

Nhưng đó chỉ là nguyên nhân phụ, lý do thực sự là bởi việc hấp thu khiến cơ thể dần làm quen mà trở nên chai sần, đan điền hấp thu càng lúc càng kém đi, không còn hiệu quả cao như trước.

 

Giống như tu sĩ chính phái khi phục dụng quá nhiều đan dược tăng tiến, dần dần hiệu quả sẽ kém dần, cho đến một lúc sẽ không còn hiệu quả nữa. Đây cũng là một trong nhiều việc khiến Lý Quý vô cùng đau đầu đang tìm hướng giải quyết.

Nhưng hắn cũng biết, mọi thứ trên đời đều bị chi phối bởi xiềng xích vô hình của pháp tắc thiên địa. Nếu việc hấp thu cứ mãi hiệu quả như lúc đầu, tu chân giới sẽ bị Lý Quý hắn thật sự làm loạn mất.

 

Hiển nhiên hắn cũng chẳng than thân trách phận bởi hắn thừa hiểu, tốc độ tăng tiến tu vi của mình…. xưa nay cũng đã rất hiếm có rồi.

 

Trở lại việc giải cứu Liễu Thanh. Hắn hiện tuy chỉ là Thiên Ma tầng 2, có Không Thư cùng mặt na da người. Hoàn toàn có thể vô thanh vô thức giải cứu Liễu Thanh như cách giải cứu Du Tần.

 

Nhưng ngặt nỗi hắn… không biết rốt cuộc Liễu Thanh bị Mặc Long giam giữ ở đâu.

 

Nhưng hắn đoán chắc chắn ông ta sẽ không để Liễu Thanh ở Bắc Long sơn.

 

Một nguyên nhân nữa mà hắn lo ngại chính là lão nhân Vân Trung Tử. Ông ta thoắt ẩn thoắt hiện, trước đây Hồng Cự vừa xuất hiện không lâu, lão già này cũng vừa vặn tiếp đón.

Nguyên nhân tiếp theo chính là là hắn vẫn còn giam giữ Phùng Hi Bạch, Mặc Long lại đang giam giữ Liễu Thanh. Việc này vô tình xích lại mối quan hệ giữa hai tông.

 

Lý Quý phải tính toán hết tất cả các nguy cơ.

 

Cũng không thể không lường đến những rủi ro như Mặc Long sẽ bố trí bẫy rập nơi giam giữ Liễu Thanh, hoặc Phùng Diêm Sâm… sẽ đích thân giam giữ Liễu Thanh. Phùng Diêm Sâm cũng đã đặt chân vào ngưỡng cửa Thiên Tiên hậu kỳ, không hề dễ đối phó.

 

Đó là chưa nói đến trận pháp cùng tai mắt của chính phái, bởi lúc hắn trốn chạy khỏi Mãn Hoang giới, cũng như đối thoại với Du Phụng. Lý Quý càng lúc càng nghi ngờ các tông phái chính phái của phương Bắc đã dần kết minh với nhau.

 

Lý Quý hắn có chút điên cuồng, như không hề ngu ngốc. Hắn muốn cứu Liễu Thanh, nhưng vẫn rất tỉnh táo, không ngu ngốc mà đặt cược mạng nhỏ của mình vào những rủi ro không đoán trước.

Chính vì vậy, hắn mới tìm cách gây dựng thế lực càng lớn càng tốt, mục tiêu chính là trực diện công phá Thần Kiếm Tông.

 

Áp chế bằng được Mặc Long.

 

Thật ra mà nói, thời gian dài bước vào con đường tu chân khắc nghiệt, Lý Quý cũng chẳng còn là nam tử ngây thơ, hiền lành mà nhẫn nhịn các lời đàm tiếu của đám đệ tử Thần Kiếm Tông như trước kia nữa.

 

Mà hiện tại, vào sinh ra tử ở tu chân giới đã tôi luyện hắn trở nên lăng lệ quyết đoán, và lãnh khốc hơn…

 

….nhai tí tất báo !

 

(*Nhai tí tất báo: Bị trừng mắt cũng báo, ám chỉ người lòng dạ hẹp hòi )

 

Ngoại trừ mối thù diệt tộc của Huyết Sa, Độc Cô Khiêm.

 

Thì quá khứ bị phế đi tu vi của Mặc Long, lật lọng lời hứa mà truy sát tận cùng của Vạn Đao Tông, Thần Kiếm Tông, chính là mối thù lớn thứ thứ hai mà hắn sẽ tìm mọi cách để trả cả vốn lẫn lãi.

Lý Quý… vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đầu tiên chính là hắn cùng Hồng Nhược Lan tuyệt vọng chờ chết ở sơn môn Thần Kiếm Tông.

 

Khoảnh khắc thứ hai chính là bị Phùng Hi Bạch truy sát ở dãy Đông Lĩnh, phía sau còn có nhân thủ của Thần Kiếm Tông mà chính đại sư tỷ Hồng Hi Văn, Nhị Tỷ Bạch Ninh Hinh yểm trợ cho Phùng Hi Bạch.

 

Chính vì vậy, Lý Quý hắn không chỉ muốn đặt cược vào kế hoạch giải cứu Liễu Thanh, mà còn là tham vọng…

 

…. giải quyết cả Thần Kiếm Tông, Vạn Đao Tông.

 

Sâu xa hơn về tương lai, với lời hứa của Du Phụng, thân phận của người huynh đệ Du Tần. Hắn sẽ có hậu thuẫn từ Thất Thải giới, cùng với năng lực của mình, Lý Quý thậm chí còn tham vọng…

 

….diệt sạch chính phái ở phương Bắc Mãn Hoang giới.

 

Có thể thấy thời gian trước đây ở Thất Thải giới, hắn cũng chẳng đơn giản, mà đã tính toán đến việc gây dựng bè cánh sau này.

Lý Quý mạo hiểm khả năng bại lộ Không Thư để ra sức giúp đỡ Du Phụng. Cắn răng liều mạng đoạt truyền thừa của Băng Cung. Ngoài tung tích của Tiêu Mộ Đình thì nguyên nhân chân chính đó là….

 

….đặt một ván cược vào Du Tần.

 

Hiện tại, hắn hiển nhiên không hay biết.

 

Ván cược đó…

 

… hắn đã thắng !

 

Nhà họ Du mà đại diện là trưởng lão Du Phong Hiến, tả sứ Du Phụng. Trước mặt Cung chủ Băng Cung cùng hội đồng cổ lão cao tầng, dùng truyền thừa của hai lão tổ Đường Hạ Quân, Du Tố Tố để tranh giành các vị trí chủ chốt, hoàn toàn áp chế nhà họ Đường, chân chính nắm toàn bộ binh quyền.

 

Cùng với vị thế nhà họ Du lúc này, Du Tần đã chắc chắn sau này sẽ thay thế tộc trưởng Du Phong Hiến trở thành một trong ba vị trưởng lão quyền lực của Băng Cung, rộng đường trở thành Cung Chủ sau này.

Trở lại với Lý Quý. Bên trên mộc sàng, hắn chỉ vì một câu hỏi của đối phương mà lâm vào trầm tư gần nửa khắc, có thể qua sắc mặt thấy hắn có nhiều nỗi khổ khó nói.

 

Nhưng Tiêu Mộ Đình không hề tỏ vẻ nóng vội, ngọc thủ từ nãy đến giờ vẫn nắm lấy hai bàn tay thô ráp đặt trên người mình, ánh mắt miên man, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ hắn.

 

- Ta… ta thấy tấm chân tình của tỷ tỷ. Nhưng….

 

Ánh mắt nàng ta chợt động, dường như thất vọng với câu trả lời này.

 

- Chỉ có như vậy ?

 

Khuôn mặt Tiêu Mộ Đình có chút chua chát lẫn cả khó hiểu.

 

- Đệ chẳng lẽ không có bất cứ cảm giác gì với ta ?