Thật ra sự cứng lòng của hắn nàng ta khó hiểu cũng không có gì là lạ, Tiêu Mộ Đình không hề biết thân phận thật sự của hắn. Dù trước đây có nghi ngờ sát ý cùng với ba động linh lực khi hắn bị đám người ở thành tây công kích, nhưng biểu hiện đến giờ vẫn vô cùng tự nhiên.
Bởi vậy trong ánh mắt cao ngạo của nàng, nam tử A Lý trước mắt chỉ đơn thuần là một thương nhân tầm thường.
Tiêu Mộ Đình khôn khéo dẫn đưa hắn về gia trang này, đây là một trang viên rộng hơn cả 600 trượng vuông, toạ lạc ngay tại một trong những vị trí đắc địa nhất của bờ tây Triệu Hạ Thành.
Cũng đúng như Lý Quý từng tinh ý nói, nơi đây vô cùng thiếu thốn nguồn nước, nhưng Tiêu Mộ Đình thậm chí còn cả một hồ nước nóng, bên trong trang viên hạ nhân canh gác cẩn mật tứ hướng. Những tiểu tiết như vậy cũng đã phần nào hình dung gia thế của nàng.
Dưới ánh mắt của một thương nhân, vô cùng dễ dàng để thấy Tiêu Mộ Đình vừa có gia thế, vừa vô cùng giàu có. Mặt khác, nàng vô cùng tự tin vào nhan sắc vưu vật của mình. Nàng ta cũng tấn công càng lúc càng dồn dập và lộ liễu. Có ngu ngốc mấy cũng thấy Tiêu Mộ Đình đang tỏ rõ tình ý.
Đơn giản mà nói, chỉ cần hắn gật đầu, tiền tài, mỹ nữ thậm chí cả trang viên này…. đều đã có trước mắt.
Nhưng đáng tiếc, Lý Quý hắn ….
…. Thật sự không phải là thương nhân !
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Mộ Đình, hắn có chút phức tạp.
- Đình Đình tỷ, ngươi thật sự vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng. Không phải ta không có cảm giác gì với tỷ, nhưng ta… cũng có nỗi khổ riêng.
Ánh mắt nàng ta có chút buồn bã, quay mặt nhìn lên trần.
- Ngươi không có cảm giác gì với ta thì cứ việc nói ra, không cần bao biện như vậy.
Lý Quý thở dài, bàn tay đang đặt trên nhũ phong tiến lên, nhẹ nhàng kéo mặt nàng ta về phía mình. Tiêu Mộ Đình mặt tuy nghiêng qua, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn về phía hắn.
- Đình Đình tỷ à, thật sự ta… cũng thích tỷ.
Nàng ta ánh mắt chợt động, liếc sang bên cạnh. Chẳng biết nghĩ gì mà nheo lại.
- Ngươi an ủi ta ? Hay chỉ vì hạ thân vẫn còn đang bên trong ta nên mới….
Chưa nói hết câu đã thấy hắn khoá chặt lấy môi mình, ánh mắt Tiêu Mộ Đình mở lớn nhìn hắn chăm chăm, mặc cho hắn môi miệng hắn quấy phá, chẳng biết đang nghĩ gì.
Qua mấy cái hô hấp mới thấy hắn buông ra.
- Đình Đình tỷ… ngươi… có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nơi này ?
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Mộ Đình chợt động. Hiển nhiên đã đoán được Lý Quý là đang mở lời dò xem ý mình, nhưng nàng ta cũng có nỗi khổ chẳng khác gì hắn.
Tiêu Mộ Đình dù có chút rung động trước Lý Quý, nhưng để gọi là tình yêu thật sự ? Chắc chắn là không.
Nàng ta cũng chẳng phải là thiếu nữ mới lớn mà đã sống không dưới trăm tuổi, vô cùng tỉnh táo, mặt khác mỗi quyết định của mình, còn ảnh hưởng đến hơn hai ngàn nữ đệ tử Hợp Hoan Tông dưới trướng.
Hiển nhiên biểu hiện tình ý của Tiêu Mộ Đình thời gian qua với hắn tất cả cũng chỉ nằm trong kế hoạch của dụ dỗ của nàng.
- Ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi, nhưng…
….nếu có lý do đủ chính đáng…ta… cũng không ngại.
- Dù gì đi nữa, việc trong gia tộc, cũng chẳng còn đến lượt ta lo lắng nữa.
..
.
Có thể thấy Tiêu Mộ Đình…
…..là đang nói dối !!!
Hạng cáo già như nàng, sao lại không nhận ra Lý Quý là đang dò hỏi nàng, có muốn rời nơi này để lang bạc cùng hắn.
Thật ra, Tiêu Mộ Đình chí hướng lớn và tham vọng, chắc chắn sẽ không vì một tên thương nhân Địa Cảnh mà rời bỏ tất cả. Thứ mà Tiêu Mộ Đình nhắm đến là hắc linh lực tinh thuần kia của hắn mà thôi.
Nhưng nàng hiển nhiên không thể nói thật, hơn nữa nàng đang muốn câu dẫn đối phương, nên mới nói ra như vậy.
- Đình Đình tỷ, ta có thể hứa với tỷ.
- Kết thúc đại điển, ta… sẽ cho tỷ câu trả lời thích đáng !
Rõ ràng Lý Quý thì lại không hề hay biết kế hoạch của Tiêu Mộ Đình. Câu trả lời này không phải hắn nói bâng khuâng câu giờ hay đánh trống lảng né tránh nàng, mà thật ra lại có ý khác.
Hắn chỉ nghĩ biểu hiện của đối phương tất cả đều là thật, mặt khác hắn cũng chẳng phải không có cảm xúc, hiển nhiên có chút rung động trước nhan sắc cùng tấm lòng của Tiêu Mộ Đình.
Vì vậy hắn mới thoáng tính toán qua.
Chắc chắn bản thân không thể dừng chân ở Triệu Hạ Thành này, nếu thật sự Tiêu Mộ Đình có tình cảm với mình, kết thúc đại điển hắn cũng sẽ mở lời, có thể sẽ tiết lộ thân phận, mang nàng ta đồng hành cùng mình.
Lúc đó sẽ để đối phương lựa chọn đi hay ở lại. Nếu có duyên ắt sẽ đồng hành, nếu không hữu duyên cũng đành chịu. Vì thế hắn mới trả lời như vậy.
Nghe xong, Tiêu Mộ Đình có chút phức tạp, chẳng biết nghĩ gì. Không lâu sau mới quay sang thủ thỉ.
- Được. Chuyện tình cảm dù sao cũng không thể gượng ép. Ta….
…. tin ngươi sẽ không nuốt lời.
Khuôn mặt của Tiêu Mộ Đình lúc này nhìn hắn vô cùng hiền lành, Lý Quý cũng không hề nhận ra, nàng ta thật ra không phải không tin hắn nuốt lời mà bởi…
Tiêu Mộ Đình đã quyết giữ chân hắn cho được thì, cho dù trong hai tháng đến đại điển mà đối phương vẫn chưa rung động, nàng ta…
….còn có những biện pháp mạnh hơn nữa. Thậm chí cho dù Lý Quý có rời Triệu Hạ Thành, Tiêu Mộ Đình cũng không thiếu cách để đạt được mục đích, cho dù…. là dùng đến vũ lực.
Đơn giản bởi Kim Sa giới này….
… là giang sơn của Thông Thời Các. Mà Tiêu Mộ Đình nàng… là một trong những nhân vật đứng đầu của Thông Thời Các.
Chẳng có lý do gì mà nàng lại không thể giữ chân được nam nhân trước mắt cả.
Lúc này chỉ còn thấy dưới ánh đèn lập loè, môi miệng cả hai đã dính chặt lấy nhau.
Chỉ còn vọng lại giọng nam nữ tử trêu đùa.
“Ngươi… ngươi… đã đủ chật rồi. Tỷ tỷ đừng có bóp hạ thân nữa a !”
“Hihi… tiểu tử có muốn nữa không ?”
“Sao miệng kêu đau đớn mà lại câu dẫn ta vậy ?”
“Ngươi đằng nào cũng đã cho vào phía sau rồi, biết sao giờ a”
“Đừng…đừng có nhịp như vậy nữa… ta mới phóng xuất a…”
“Tỷ tỷ chịu đau chiều chuộng ngươi đấy a”
“Ta không cần chiều chuộng, ta cần nghỉ ngơi…”
“Hi hi. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi”
“Khốn kiếp….ưmmm…ngươi cứ như vậy ta nghỉ ngơi thế quái nào được… đừng !!! “
“Đừng a !!!”
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau.
Bên trong một toà lâu các nằm phía đông Triệu Hạ Thành.
Một lão nhân trung niên, râu tóc đen nhánh dài quá vai. Trên người mang không ít pháp bảo lấp lánh, thoáng nhìn đã thấy không tầm thường, tay lão nhân này đang cầm mấy phong thư kì lạ.
- Ngươi chắc chứ ?
Đối diện, có không ít hạ nhân đang chờ mệnh, gần đó nhất một nữ tữ chắp tay trả lời trả lời.
- Đại nhân, toàn bộ đều đã được tay chân chúng ta bên trong Linh Tức Hội xác nhận. Tuyệt không thể sai được !Dục Tu Ký - Chương 233: Trung niên nhân
Ông ta khuôn mặt chợt đanh lại.
- Bên hai lão già kia đã biết chưa ?
Chỉ thấy nữ tử bộ dạng cung kính.
- Bẩm đại nhân, hai vị đại nhân kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Dường như cũng chưa biết thông tin này.
- Lần này bên phía Băng Cung có người đến tham gia đại điển không ?
Nữ tử đối diện có chút suy nghĩ.
- Đại nhân chắc cũng biết, lần nào Băng Cung cũng cử người đến tham gia đại điển. Thấp nhất là hộ pháp, bình thường thì sẽ là Du Tả sứ hoặc Đường hữu sứ.
- Nhưng thuộc hạ nghe qua dường như Băng Cung đã hoàn toàn rơi vào tay Du gia, cuộc nội chiến kéo dài mấy trăm năm qua đã chính thức kết thúc. Theo quan điểm của hạ nhân, đoán chừng lần này Băng Cung…
Lão nhân kia quay qua hơi nâng mặt lên nhướng mày.
- Sẽ có đại nhân vật đến ?
- Đúng vậy !
Chỉ thấy khuôn mặt lão nhân có chút khó coi.
- Lớn chuyện rồi !!!
Chợt ông ta liếc về đối phương.
- Du Tần tình hình thế nào rồi ?
- Bẩm đại nhân. Tiêu trưởng lão sau một năm giam cầm Du thiếu gia cùng một nữ tử tên Hà Dạ Tư thì đã thả ra.
- Một năm qua, vị Du thiếu chủ này cùng nữ tử Hà Dạ Tư này được hai hạ nhân của Tiêu trưởng lão là Hàn Kỳ Siêu và Hạ Như Ảnh hộ tống di chuyển hết thành trì này đến thành trì khác, mỗi thành trì chỉ ở lại dưới một ngày, dường như đang tìm kiếm….
Bàn tay của ông ta chợt nắm lại, ánh mắt sâu hoắm liếc vào khoảng không.
- Vị hộ pháp Băng Cung kia… có thông tin gì không ?
Khuôn mặt nữ tử có chút khó coi.
- Đại nhân không biết đó thôi, Tiêu trưởng lão phân phó gần 7 thành nhân lực, bao gồm 31 thành chủ, 120 đà chủ tìm kiếm. Nhưng quỷ dị ở chỗ, lại….
…. Không có bất cứ manh mối gì.
- Ngược lại…
Ông ta khuôn mặt khẽ động quay sang.
- Ngược lại thế nào ?