Dục Tu Ký

Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !



Nữ tử kia cúi đầu, có chút gượng gạo.

 

- Gần hai ngàn ba trăm tu sĩ Địa Cảnh…. lẫn Thiên Cảnh…. mất tích !

 

Ông ta ánh mắt loé lên.

 

- Còn có chuyện này ?

 

- Đại nhân, chuyện này người không rõ cũng không có gì là lạ, việc này tuyệt đối là thật. Gần một tháng trước đây, người của Tiêu trưởng lão mới co cụm mà rút về các thành trì.

 

Chỉ thấy lão nhân này lâm vào trầm tư, không lâu sau mới đi đến.

 

- Gần đây bên phía ả ta thế nào ?

 

Nữ tử này không nhanh không chậm trả lời.

 

- Đại nhân, Tiêu trưởng lão không hề có động tĩnh gì, thậm chí cả tháng qua cũng không ra khỏi trang viên ở thành tây.

 

Khuôn mặt ông ta chợt nhăn lại.

 

- Kì quái, làm sao có thể…. bình chân như vại thế được.

 

- Đại nhân, ta có một thông tin rất thú vị…

 

Lão nhân này chợt quay phắt sang nhướng mày.

 

- Đại nhân, tai mắt chúng ta ở thành tây báo lại… Tiêu Trưởng lão…. Đang qua lại với một nam tử nào đó. Thậm chí còn nghe hạ nhân của trang viên bà ta bàn tán, cả hai còn có quan hệ nam nữ. Nếu ta đoán không lầm, dường như vì nam tử này mà Tiêu trưởng lão….

- Hahahaha…. Hahaha… tốt… tốt lắm.

 

Ông ta bật cười một tràng khoái chí, đi đến vỗ vai nữ tử trước mặt.

 

- Ngươi làm tốt lắm, ta ắt sẽ có trọng thưởng.

 

Lão nhân khuôn mặt đầy tiếu ý chắp tay sau lưng, khuôn mặt như có suy tư.

 

- Được rồi, trước cứ điều tra, vì sao ả ta lại…. nhắm vào vị hộ pháp Băng Cung kia. Còn nữa, điều tra cả lai lịch nam tử đang ở cùng ả ta nữa.

 

- Thuộc hạ tuân mệnh. Ta có chút thắc mắc, không biết đại nhân có thể….

 

Ông ta quay ra sau mỉm cười.

 

- Nói đi !

 

- Vì sao đại nhân đã biết thân phận, nhưng lại không công kích vào hai ngàn nữ tử dư nghiệt Hợp Hoan Tông kia a ?

 

Khuôn mặt của trung niên nhân này cau lại.

 

- Không được, chính miệng Các chủ thông cáo Linh Tức Hội, chúng ta cũng không thể vuốt râu hùm được a.

 

- Ta chỉ nhắm đến Tiêu Mộ Đình, đám nữ tử kia… cần gì quan tâm.

Nữ tử kia gật đầu, chắp tay quay lưng đi. Ông ta chẳng biết nghĩ gì quay lại.

 

- Khoan đã, ngươi cũng mang tin tức này… đến hai lão già ở Thành Bắc, Thành Nam đi !

 

- Tuân mệnh !

 

- À còn nữa, luôn tiện cho người điều tra luôn nguyên nhân vì sao mấy ngàn tu sĩ dưới trướng Tiêu Mộ Đình chết.

 

- Đại nhân, việc này cũng không thuộc thẩm quyền của….

 

- Cứ làm theo lời ta nói. Chúng ta phải tận dụng tối đa cơ hội, đây có thể là cọng rơm cuối cùng….

 

…. đè chết lạc đà !

 

Nữ tử kia ánh mắt chợt loé, gật đầu. Phút chốc biến mất trong bóng tối.

 

Ông ta cũng phất tay, nhất thời đám hạ nhân toàn bộ lui hết ra bên ngoài. Lúc này mới thấy lão nhân tiến về phía cửa sổ gần đó.

 

Dù chỉ là buổi sáng nhưng ánh nắng mặt trời của Kim Sa giới vô cùng nóng bức, chiếu rọi cả một vùng trời, cũng chiếu lên khuôn mặt âm trầm của trung niên nhân này.Dục Tu Ký - Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !

Cửa sổ này nhìn thẳng về các toà lâu các trung tâm của Triệu Hạ Thành. Cũng chính là nơi bế quan của lão tổ Triệu Cao Vương.

 

Ánh mắt trung niên nhân có chút lăng lệ, miệng lẩm bẩm.

 

- Tiêu Mộ Đình, để xem lần này ngươi…..

 

….. làm sao thoát !

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi.

 

Thoắt cái đã qua một tháng.

 

Lý Quý cùng Tiêu Mộ Đình vẫn chung giường chung chiếu, song túc song tê. Ân ái triền miên.

 

Chỉ là Tiêu Mộ Đình biểu hiện càng lúc càng không tự nhiên. Lý Quý dù nhận biết nhưng không sao giải thích được.

 

Có thể nói hắn tuy là nam nhân nhưng vô cùng tinh ý những tiểu tiết như thế này. Bình thường khi nữ tử phát sinh tình cảm với nam tử, cả hai cùng giao hợp ân ái thì đáng lẽ, càng lúc sẽ càng tự nhiên, không còn cố kị gì.

 

Nhưng ngược lại, Tiêu Mộ Đình lại càng lúc càng thiếu tự nhiên, nàng ta cũng thường hay thất thần, càng lúc càng xấu hổ trước mặt Lý Quý.

Bình thường mỗi sáng Lý Quý sẽ là người thức dậy trước, ngâm nước nóng, uống rượu chờ nàng ta thức giấc. Nhưng thời gian gần đây thì Tiêu Mộ Đình dù giao hoan mệt mỏi đến mấy cũng luôn là người thức dậy trước.

 

Thậm chí có những lúc cả hai ân ái đến gần sáng thì nàng ta cũng không hề ngả lưng chút nào, cũng không toạ thiền. Mà lại lén lút tiến vào gian phòng nhỏ bên cạnh sương phòng.

 

Thời gian sau hắn tò mò dùng hắc nhãn, thì mới biết là nàng ta…

 

…. soi gương. Mà đúng hơn chính là vấn lại lại tóc tai, còn ngậm môi vào giấy đỏ, dùng bột bạch diên hương. Rõ ràng lại chỉnh trang lại nhan sắc.

 

Hiển nhiên Lý Quý… không thể giải thích được. Nên cũng chỉ biết bỏ qua sau đầu.

 

Nhưng sự thật thì lại có chút oái ăm.

 

Trong mắt Tiêu Mộ Đình, ban đầu chính là dùng mưu kế mê hoặc quyến rũ hắn, toan giữ chân vị thương nhân này dưới trướng mình, bởi nói sao đi nữa.

Tiêu Mộ Đình vẫn còn cơ hội.

 

Tỷ như nếu Lý Quý thiếu chủ kia rời khỏi Kim Sa giới mà nàng phát hiện hành tung, nàng vẫn sẽ tìm cách hạ sát hắn. Hoặc vì lý do gì đó tỷ như hắn bị thế lực khác tiêu diệt, hoặc tu luyện tẩu hoả nhập ma….. mà không trở thành Tông Chủ. A Lý chính là lựa chọn cực phẩm cho một trong nhiều vị thiếu chủ dưới trướng mình.

 

Mặt khác, nếu Lý Quý kia thuận lý thuận lợi ngồi lên ghế tông chủ đi nữa. Chắc chắn cũng sẽ không nhận được sự ủng hộ của nàng. Đây có thể nói là do nàng ta cố chấp, cũng có thể nói là vì nàng ta ích kỷ.

 

Lúc này có thể Tiêu Mộ Đình sẽ từ bỏ đại mộng của mình, an an ổn ổn làm trưởng lão của Thông Thời Các. Lúc này A Lý…

 

…. cũng vẫn là một lựa chọn cực phẩm !

 

Bởi nàng dù sao vẫn là thuần dục tu, hắc linh lực tinh thuần kia vô cùng quan trọng với việc tăng tiến tu vi của mình.

Nhưng Tiêu Mộ Đình tính toán trên lý thuyết là như vậy, thực tế lại oái ăm ở chỗ.

 

Nàng…. vậy mà thực sự phát sinh tình cảm với thương nhân A Lý này. Tiêu Mộ Đình cảm thấy cảm giác của mình càng lúc càng rõ ràng, không sao giải thích được.

 

Cũng chính vì việc này mà Lý Quý mới phát hiện ra đối phương… có những biểu hiện kì quoặc.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Một buổi chiều như bao ngày khác.Dục Tu Ký - Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !

 

Kim Sa giới ánh nắng vẫn chói chang, nhưng chẳng có ai để ý đến cả, dường như ai cũng đã quá quen với cái nóng đổ lửa này rồi.

 

Bên trong Triệu Hạ Thành.

 

Không khí tấp nập khác thường. Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện âm ỉ phát ra ở mọi ngóc ngách. Vô số thú cưỡi kì lạ, vô số tu sĩ đủ mọi trang phục đi trên đường, dường như từ nơi khác đến.

Ở khắp các con đường lớn, tu sĩ, phàm nhân, ai nấy cũng đều đều vui vẻ nhảy múa ăn vận đủ mọi trang phục, khuôn mặt ai nấy cũng đều đầy tiếu ý.Dục Tu Ký - Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !

 

Không khí ở khắp mọi nơi đều vô cùng ồn ã nhộn nhịp. Trời càng dần về chiều nhưng số người người tiến vào thành chỉ càng nhiều hơn chứ không hề ít đi.

 

Đơn giản bởi hôm nay chính là….

 

….đại điển hai mươi năm tổ chức một lần của Thông Thời Các. Thế lực bá chủ của Kim Sa giới.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Lý Quý dường như cũng bị không khí nhộn nhịp của đại điển này ảnh hưởng, đi đâu cũng ngó đông ngó tây, khuôn mặt vô cùng thích thú.

Cầm trên tay tấm thiếp mời mà Tiêu Mộ Đình đã chuẩn bị cho mình, Lý Quý có chút miên man.

 

“Đình Đình hiện tại hẳn cũng đã tiến vào đại điển, ta cũng nên tiến về Triệu phủ thôi a”

 

“Vì sao nàng ta lại không đi chung cùng ta nhỉ ?”

 

Nghĩ đến đây hắn chợt tự cười mình.

 

“Khốn kiếp, sao ta lại quan tâm đến việc nhảm nhí này nhỉ…. “

 

“việc quan trọng trước mắt chính là tìm gặp Tiêu Mộ Đình, tung tích của Du Tần, Hà Dạ Tư mới đúng a !”

 

“Hai năm qua Lý Quý ta….. chính là chờ đợi khoảnh khắc này…”

 

Bàn tay nắm thiếp mời bất giác nắm chặt lại. Ánh mắt hắn loé lên dị sắc.

 

Không chút suy nghĩ cất bước về phía trung tâm.

 

Chẳng biết qua bao lâu, trên phố người đông đúc càng lúc càng vắng vẻ, mà thay vào đó là vô số lính canh đứng dày đặc.

 

Lý Quý liếc qua thầm tặc lưỡi.

“Chỉ là hạ nhân canh gác mà tu vi đã là Địa Ma đại thành, đại điển này quả thật Thông Thời Các bố trí vô cùng kĩ lưỡng a !”Dục Tu Ký - Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !

 

Trước mắt đã là lối vào của Triệu Phủ.

 

Chỉ riêng cánh cổng đã rộng hơn hai mươi trượng, có ba lối vào ở chính giữa, bên trên mái là các kiến trúc xa hoa uống lượn dát vàng đặc trưng của Kim Sa giới.

 

Bên trên cũng chẳng có bảng hiệu gì cả, việc này Lý Quý cũng không có gì kì lạ.

 

Bởi ở Triệu Hạ Thành này, vị trí toạ lạc của Triệu phủ…. Không ai không biết cả.

 

Chọn bừa một lối vào tiến đến, đã có hai tên Thiên Ma Sơ kì chặn lại.

 

- Xin đại nhân cho chúng ta xem qua thiếp mời.

Lý Quý đưa ra, nhìn hai tên lính canh phía trước gật gù.

 

“Lối vào thì lại là tu sĩ Thiên Cảnh canh cổng…. dù ta mang y phục có chút tầm thường nhưng lại không hề tỏ ý khinh bạc”

 

“Rõ ràng được đào tạo vô cùng kĩ lưỡng !”

 

- Đại nhân, thiếp mời không có vấn đề, xin mời a !

 

Hắn chắp tay gật đầu có chút khách khí tiến vào.

 

Theo sự hướng dẫn của hạ nhân, hắn rẽ trái rẽ phải, đi qua mấy quãng trường rải đá xa hoa, hơn nửa khắc đi bộ rốt cuộc mới đứng khựng lại, nuốt nước miếng trợn tròn.

 

- Triệu phủ ?

 

- Con mẹ nó, cái này mà là phủ ?

 

- Khốn kiếp, lão Triệu này… thật là “nghèo” a !

 

Chẳng trách hắn lại tặc lưỡi như vậy, Triệu phủ cũng chẳng phải là một toà lâu các, mà là vô số toà lâu các cao lớn trùng điệp, số lượng lên đến mấy chục toà san sát nhau, nhìn từ xa hệt như các dãy núi liên miên vậy.

Thậm chí nếu không có người dẫn đường, chắc chắn không thể biết rốt cuộc toà lâu các khổng lồ nào mới là nơi tổ chức đại điển.Dục Tu Ký - Chương 234: Lão Triệu... thật là nghèo a !