Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 17: Một chút đau lòng



Dương Nghị sợ cô càng trở nên kích động nên không dám nén ở lại sau đó nhanh chóng rời đi đợi sau khi cô bình tĩnh trở lại hắn ta sẽ tìm đến và cầu xin tha thứ từ cô, hắn biết hắn không đáng được tha thứ hắn đáng tội chết nhưng hắn thật tâm yêu cô chưa bao giờ hết yêu cô chỉ là lý trí của hắn không tự chủ được của sự mới mẻ khác.

Thẩm Viên Hân thật không ngờ hắn lại rời đi thật cô vừa mới nãy cơ thể cô còn trụ được giờ đây lại chứng kiến hắn rời đi không một câu nài nỉ nào nữa, cô dường như hết hy vọng với anh ta luôn rồi.

Lúc hắn ta rời đi vô tình bắt gặp Lục Sở Uyên đang đứng ở bên ngoài bỗng dưng hắn tức giận đi đến tóm lấy cổ áo anh, gương mặt tức giận.

- Đừng tưởng tôi không biết anh thích Viên Hân, hãy tránh xa cô ấy ra vốn dĩ cô ấy là của tôi

Lục Sở Uyên mặc cho hắn tóm lại cổ áo mình mà chỉ khẽ nhếch môi khinh thường con người hắn ta.

- Là đàn ông không đủ bản lĩnh kiềm chế bản thân thì sao lại xảy ra chuyện hôm nay, mà Dương tổng nói đúng đó tôi thích cô ấy giờ thì cô ấy không thuộc về anh nữa nhưng sẽ sớm thuộc về tôi, tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy anh cứ từ từ mà chứng kiến nhé

Dứt lời anh lạnh nhạt gỡ tay hắn ta ra sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà cô mà Dương Nghị lại càng tức giận khi thấy anh bước vào trong nhà cô một cách vô tư với lại hắn không thể để cho Lục Sở Uyên có cơ hội bên cô được, hắn giận dữ xung vài nhà mà quên mất lời nói của cô.

- Này thằng khốn mau cút khỏi nhà Viên Hân ngay lập tức, chuyện của chúng tôi cứ để hai chúng tôi giải quyết không cần người ngoài như Lục tổng xen vào

Nghe giọng nói của hắn Thẩm Viên Hân ngẩng đầu lên và tức giận đứng dậy đối với hắn cô không hề có cảm xúc gì ngoài căm phẫn.

- Người cút đi chính là anh đấy Dương Nghị tôi nói gì anh còn không nghe hay sao? Hay là đang xem thường lời nói của tôi hả?

- Anh...anh chỉ là thấy hắn ta đi vào nhà em nên khó chịu muốn kêu hắn rời đi thôi



Dương Nghị trả lời một cách bối rối nhưng cũng cảm thấy tức vì hà cớ gì cô lại bênh cho cái tên khốn Lục Sở Uyên đó, mặc cho hắn ta nói gì nhưng cô không thèm để vào tai chỉ muốn hắn cút khỏi mắt cô.

- Đừng để tôi nhìn thấy mặt của anh trước khi tôi tức điên lên anh nhanh chóng rời khỏi nơi này

Thẩm Viên Hân vẫn còn nhân nhượng nói một cách bình tĩnh đối với hắn, tùy trong lòng không cam tâm nhưng hắn chỉ đành cắn răng liếc xéo Lục Sở Uyên rời rời đi lúc này cô đã không trụ được nữa một lần nữa ngồi thụp xuống cố kiềm nén không để bản thân khóc trước mặt Lục Sở Uyên thế nên cô chỉ từ tốn lên tiếng.

- Chủ tịch cũng rời đi đi tôi muốn yên tĩnh một chút

- Không! Tôi không đi tôi sẽ ở lại với em

Cô ngỡ ngàng nhìn anh chỉ thấy anh nhìn cô nhẹ nhàng sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô nhàn nhạt nói.

- Muốn khóc thì cứ khóc đi mắc gì nhịn

Nghe anh nói mà không hiểu sao cô lại thấy bản thân một lần nữa bị bắt nạt không nhịn được mà bật khóc nức nghẹn rồi lên án anh.

- Huhu...ngay cả chủ tịch cũng bắt nạt tôi giống như tên khốn Dương Nghị đó...các người cũng đúng thật là lũ đàn ông giống như nhau cả

- Này, đừng so sánh tôi với "tình cũ" của em hắn không cùng đẳng cấp với tôi

Lục Sở Uyên sắc mặt u ám còn không quên nhấn mạnh hai từ tình cũ, cô cũng không nói thêm bất cứ một câu nào nữa thấy vậy anh mới nhẹ nhàng ôm lấy cô trước sự kinh ngạc của cô.

- Chủ...chủ tịch anh đang làm cái gì vậy?



Anh chỉ bình thản đáp.

- Em nhìn không ra sao tôi là đang có ý với em mà

Ngay sau đó Thẩm Viên Hân né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh muốn cựa quậy với cái ôm này nhưng tên đàn ông này quá ôm chặt như không có ý định buông cô ra vậy, cô chỉ còn cách từ tốn nhất nói.

- Xin anh đừng đùa giỡn với tôi nữa bộ anh cũng muốn trêu đùa tôi như cái tên khốn đó hay sao..

Nói đến đây cô lại cảm thấy bản thân thêm uất ức mà không khống chế được cảm xúc của mình mà bực khóc, thực sự cô không muốn để người khác nhìn thấy bản thân mình yếu đuối nhưng không hiểu sao ở trước mặt Lục Sở Uyên thì lại không kiềm chế được như kiểu muốn ỷ lại vào vậy.

Thế là cô úp mặt vào vòm ngực vạm vỡ của anh mà tiếp tục khóc nhưng chỉ khóc thút thít chứ không khóc to, Lục Sở Uyên thở hắt ra khẽ vỗ về tấm lưng đang không ngừng run rẩy vì khóc.

- Em chỉ được phép khóc được một lúc nếu không thì tôi sẽ trừ lương em

- Anh...

Thẩm Viên Hân đang khóc cũng bởi lời nói của anh mà chợt nín hẳn khẽ đưa ánh mắt ấm ức nói lên tất cả mà nhìn anh, người đàn ông này đã không biết an ủi người khác thì thôi đi đằng này lại đi uy hiếp cô, Lục Sở Uyên khẽ thở dài.

- Được rồi, lời của tôi vừa rồi chính là thật cô cũng đừng vì một người không đáng mà khóc đến sưng mắt, ngày mai còn phải cùng tôi đi công tác một chuyến tại Nhật...

Bỗng điện thoại cô reo lên ban đầu cô không có tâm trạng nào để nghe máy nhưng một sức lực nào đó muốn cô phải nghe máy, được biết người gọi lại từ bệnh viện.