Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 18: Tin dữ



Thẩm Viên Hân sau khi nghe điện thoại xong cả người như chết lặng bây giờ nhìn cô như cái xác không hồn bỗng cơ thể chợt run rẩy đầy sợ hãi, cô được nhận được tin dữ từ bệnh viện rằng mẹ cô chính là bà Thẩm bị người ta đánh đến trọng thương nghiêm trọng giờ bà ấy đang trong tình trạng nguy kịch, một tin dữ này đối với cô như sét đánh ngang tai vậy.

Dù cơ thể không còn đứng vững nữa nhưng cô vẫn muốn đứng dậy, cô phải đi gặp mẹ mình cô muốn gặp bà ấy.

- Có chuyện gì vậy?

- Làm ơn hãy đưa tôi đến bệnh viện...chủ tịch xin anh mau chóng đưa tôi đến bệnh viện...

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô nhưng cứ thấy cô đòi đến bệnh viện cho bằng được cuối cùng anh cũng thoả hiệp nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, đến nơi anh không vào chỉ đưa cô đến sau đó bóng lưng mảnh khảnh đang không ngừng co rút ấy thật khiến người ta nhìn vào thấy thương vô cũng.

Lục Sở Uyên lấy điện thoại ra gọi cho A Cửu.

- Điều tra ra có chuyện gì với bà Thẩm

- Vâng thuộc hạ sẽ đi làm ngay

Cúp máy, anh khẽ gõ nhịp ngón tay lên vô lăng vốn định đưa cô qua Nhật chỉ để chữa lành vết thương trong lòng cô nhưng sự cố lại ập đến với cô quá nhanh chóng.

Chưa đầy năm phút điện thoại Lục Sở Uyên run lên anh nhấn máy nghe đầu dây bên kia nói gì, A Cửu bên này gấp gáp thông báo cho anh biết.

- Chủ nhân, theo như thuốc hạ điều tra ra được bà Thẩm có thiếu nợ ông Lưu chính là Lưu Nghĩa Khang gần chín trăm triệu vì nợ quá lâu nên ông ta đã ra lệnh cho đàn em bắt bà Thẩm và đánh đập tra tấn bà ấy...

Qua một lúc sau A Cửu không nhận được lời nói của anh mà là đang cảm nhận một luồng khí lành lạnh nhưng anh ta biết chắc rằng sắc mặt của anh đang rất tệ, khuôn mặt anh trở nên u ám ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo.

- Bắt ông ta đến trước mặt tôi

- Đã rõ thưa chủ nhân



Tại một khu biệt thự bị bỏ hoang, Lục Sở Uyên ngồi chính giữa trung tâm đầy uy nghiêm ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu người đàn ông đang quỳ lại trước mặt, tên Lưu Nghĩa Khang kia rất hoảng loạn và sợ hãi vội van xin anh.

- Lục tổng xin tha mạng...tôi thực sự không biết đã đắc tội gì với ngài tại sao lại bắt tôi...

Khoé miệng anh khẽ giật giật, anh đứng dậy từng bước bước về phía hắn ta mỗi bước đi của anh cứ như khiến cho hắn cảm giác thở không nổi, thực sự hắn không biết đã đụng chạm gì đến Lục Sở Uyên nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác một chuyện gì đó sắp ập đến với hắn.

Lục Sở Uyên từ từ ngồi xổm kiễng chân xuống đôi bàn tay thon dài được đeo găng tay đen ngay sau đó anh bóp cằm hắn ta một cách thô bạo khiến hắn đau điếng mà không hó hé điều gì, anh dùng sức bóp lần này hắn không nhịn nổi nữa mà la xin cầu tha.

- Đau đau...xin Lục tổng tha mạng nhỏ này...

- Tha sao? Vậy lúc ông ra tay với Thẩm Thỵ Anh thì ông có từng có ý định tha hay không?

Thẩm Thỵ Anh? Đây chẳng phải chính là người phụ nữ đã nợ tiền hắn ta và đã bị đánh đến mức sắp chết đây sao, chẳng lẽ bà ta và Lục Sở Uyên có liên quan gì với nhau. Hắn ta khẽ nuốt nước bọt không trả lời chắc chắn anh và bà Thẩm đó có liên quan nếu không tại sao anh lại muốn lấy mạng hắn.

Lục Sở Uyên hất cằm hắn ta ra rồi đứng dậy quay về chỗ ngồi ra lệnh cho A Cửu và A Đậu.

- Hai cậu ở lại xử lý ông ta bắt ông ta khai đã từng đánh bà Thẩm như thế nào thì cứ xử lý như thế, hãy nhớ giữ mạng cho ông ta và trả số nợ mà bà Thẩm nợ ông ta

- Vâng, thuộc hạ đã rõ rồi

Hai thuộc hạ thân cận của anh nhanh chóng nhận mệnh lệnh giờ không còn việc của anh nên rời đi lái xe đến thẳng bệnh viện.

....

Giờ bà Thẩm cũng tỉnh lại cô mới bớt lo lắng hơn một chút, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của con gái mà bà Thẩm khẽ thở dài.

- Khóc cái gì chứ, để dành đến khi nào mẹ chết rồi hẳn khóc

- Mẹ đừng có nói mấy thứ xui xẻo đó có được không vậy mẹ thành ra như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao



Bà Thẩm nghe thế liền bĩu môi.

- Hời được rồi được rồi mẹ biết rồi con đừng lải nhải nữa mẹ không muốn nghe đâu...

Thẩm Viên Hân định nói gì đó với bà thì một cô y tá đi vào lịch sự lên tiếng.

- À cô chính là con gái của bà Thẩm đúng không ạ, cô có thể theo tôi đến phòng viện trưởng nhận kết quả của bà Thẩm

- Được tôi biết rồi cô đi trước đi tôi sẽ theo sau

Cô y tá gật đầu rồi rời đi, cô đứng dậy cẩn thận đắp chăn cho mẹ mình.

- Mẹ nghỉ ngơi đi một lát nữa con sẽ quay lại

- Ừa con đi đi

Thẩm Viên Hân đi đến gặp viên trưởng cô thấy sắc mặt ông ấy rất nghiêm trọng lại sợ có chuyện gì không ổn với mẹ mình.

- Viện trưởng kết quả của mẹ tôi vẫn không sao chứ?

Ông ấy nhìn cô khẽ thở dài với cả một chút cảm thương với cô.

- Tôi nói điều này ra Thẩm tiểu thư hãy chuẩn bị tâm lý trước nhé

Thẩm Viên Hân trở nên căng thẳng hai tay khẽ siết chặt vào lòng bàn tay chỉ chờ đợi kết quả.

- Thật ra thì chúng tôi vừa mới phát hiện bà Thẩm có một khối u rất lớn trong não...theo như chúng tôi chuẩn đoán bà ấy mắc bệnh ung thư khối u não ở giai đoạn cuối, vì phát hiện chậm trễ nên không thể cứu được nữa...