Ghi chép thật chuyện Trình Nhất Chiêu đến vịnh Tinh Thần mập thêm 1,5 kg.
Cuối cùng Trình Nhất Chiêu cũng được khổ tận cam lai, cu cậu khóc hù hụ đi khắp chùa miếu đạo quán trả lễ.
Quả nhiên đại sư không nói sai, năm mới là cu cậu đổi vận ngay!
“Ba đồng tiền” phát sóng đến phần sau, Chương Tư Tưởng để lại câu “đừng sợ, sư huynh sẽ bảo vệ…”, còn chưa nói hết lời thì ra đi trong tiếng kêu gào oai oái của khán giả.
[Á á á á Tư Tưởng của mị!!!]
[“Sư huynh sẽ bảo vệ cậu” hu hu hu hu đạo diễn ác quá, câu cuối còn không cho hắn nói hết nữa! Tui khóc như thác nước nè, hu hu hu chảy nước mắt quá trời nè!]
[Sư huynh thật sự rất muốn bảo vệ Triêu Mộ đó, kể cả có bị xếp tới giám sát Triêu Mộ thì cũng chưa từng để ai hại sư đệ mình, khók.]
[Kịch bản khúc đầu vui vẻ hoạt bát thế mà không ngờ đâm tao hết dao này tới dao kia. Đầu tiên là Đói rồi chưa BE, giờ sư huynh cũng chết, đạo diễn không hổ là mi, né mìn (nhảmnhíđó]
Vai diễn đẹp mạnh thảm thương với kết cục đau lòng luôn để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, huống chi sư huynh Tư Tưởng có hình tượng thu hút, hay pha trò thiếu đứng đắn nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể bỏ mạng vì sư đệ.
Weibo Trình Nhất Chiêu tăng vọt số fan. Có một ngày cu cậu bị fan đuổi theo trong một hoạt động offline, số lượng lần này bằng tổng hai năm trước gộp lại.
Trình Nhất Chiêu kích động lắm, cu cậu bái hết chùa miếu bái sang đạo quán, thậm chí còn tới nhà thờ Amen một cái, cổ kim tàu tây gì đều bái một lượt cả.
Cuối cùng lại nhớ tới Ngôi sao may mắn và Đại Ma Vương, cu cậu nhảy nhót chạy tới vịnh Tinh Thần, còn mang theo cả pháp khí đã khai quang nữa.
Lộ Thức Thanh biết cậu ta tới nên gửi mật mã cho.
Trình Nhất Chiêu thấy là lạ.
Khác với 3105 lần trước, sao đột nhiên lại đổi rồi?
Sau khi Trình Nhất Chiêu tới nơi thì biết ngay là chuyện gì.
Ngay cổng nhà C - 2, Dung Tự đứng đó, ăn mặc như đi catwalk vậy, ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn đang từ tốn chọt mật khẩu.
Trình Nhất Chiêu đi tới: “Dung lão sư làm gì vậy?”
Dung Tự chẳng buồn ngẩng đầu, mùi nước hoa khoe khoang trên người hắn sắp muối dưa chua hắn luôn rồi. Hắn cất giọng lười nhác: “Thử mật khẩu đó.”
Trình Nhất Chiêu nghi hoặc: “Sao phải thử? Lộ lão sư không cho anh vào à?”
Dung Tự: “...”
Hắn u ám liếc Trình Nhất Chiêu: “Cãi nhau là tình thú, cẩu độc thân sao mà hiểu chứ.”
Trình Nhất Chiêu: “...”
Trình Nhất Chiêu run sợ trước sát khí của Đại Ma Vương, chỉ có thể câm như hến, cu cậu đứng đó chờ Đại Ma Vương thử tiếp.
Dung Tự đã biết trước hôm nay Trình Nhất Chiêu sẽ tới, hắn nhịn một bụng đầy ý nghĩ xấu ra, có nghĩ tới chuyện thử mật mã quái đâu. Hắn đứng đó bấm bậy bạ cả buổi trời, cuối cùng bấm sai quá nhiều lần, khóa mật khẩu khóa chết luôn.
Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, Dung Tự mới cười híp mắt, hắn nghiêng người, ý bảo Trình Nhất Chiêu “mở cửa đi”.
Trình Nhất Chiêu: “...”
Mở cái sh!t.
Phớt lờ khách ngoài cổng không phải đạo đãi khách của Lộ Thức Thanh, chẳng bao lâu sau cửa được mở ra từ bên trong.
Lộ Thức Thanh đanh mặt mở cánh cổng, cậu chẳng buồn nhìn tới Dung Tự đã nói với Trình Nhất Chiêu: “Nhất Chiêu vào trong đi.”
Trình Nhất Chiêu chưa bao giờ thấy Lộ Thức Thanh lạnh lẽo tới vậy, dù bình thường Lộ lão sư cũng rất lạnh lùng nhưng giờ lại đặc biệt dọa người.
Hai người cãi nhau thật sao?
Xem ra còn rất nghiêm trọng nữa.
Trình Nhất Chiêu thấy hơi sợ, cậu ta thầm chửi bản thân mình.
Đến không đúng lúc, quá đáng rồi.
Tuy trong các trường hợp công khai, hai người này cũng chẳng tiếp xúc thân mật gì mấy, nhưng chút chi tiết âm thầm có thể làm fans ship sống ship chết.
Dung lão sư dính người như vậy, chắc không tới mức xảy ra mâu thuẫn gì với Lộ lão sư đâu nhỉ?
Nhưng mà Lộ lão sư tốt tính như vậy lại giận tới mức đổi mật khẩu, không cho Dung lão sư vào cửa…
Trình Nhất Chiêu ưu tư trùng trùng cất bước rón rén định bước vào thì đột nhiên Dung Tự lạnh nhạt nói: “Lộ Thức Thanh, tôi cũng đã xin lỗi rồi.”
Lộ Thức Thanh lạnh lùng nhìn hắn.
Trình Nhất Chiêu nín thở, bàn chân cứng đờ ra đó như giẫm phải mìn, nhúc nhích là nổ banh xác ngay.
Nháy mắt bầu không khí có hơi “giương cung bạt kiếm”.
Trình Nhất Chiêu như con cá trong hồ bị vạ lây, chỉ sợ nổ tanh bành chung với nhau.
“Anh nói vậy mà là xin lỗi à?” Lộ Thức Thanh hững hờ, “Anh nói là “nếu em không thích thì tôi thu hồi lại lời nói”.”
Nhưng giáp mặt nói chuyện thu hồi được sao?
Lẽ nào muốn táng vô đầu Lộ Thức Thanh một cái cho cậu mất trí nhớ chắc?
Lộ Thức Thanh không hiểu nổi Dung Tự.
“Được, vậy giờ tôi chân thành xin lỗi em, ít ra em cũng để tôi vào gặp mặt nói chuyện chứ.”
Lộ Thức Thanh trừng hắn: “Anh chân thành sao? Anh cố ý thử khóa nhà em khóa chết luôn rồi.”
“Là do em không nghe tôi giải thích trước.”
Hai người cãi qua gây lại, Trình Nhất Chiêu khó nhọc nuốt nước bọt, nhất thời không biết có nên thả chân xuống không nữa.
Ông trời ạ, hai người đó đang cãi nhau thật…
Trình Nhất Chiêu chỉ muốn kiếm tiền, đối với tình yêu cậu quyết đứng nhìn từ xa. Lúc trước Dung Tự tốn bao nhiêu tâm tư theo đuổi Lộ Thức Thanh, giờ chưa ở bên nhau được bao lâu mà đã đã ngứa mắt nhau rồi.
Cái thứ như tình yêu này quả nhiên không đáng tin mà.
Pháp Bất Dung Tình BE.
Trình Nhất Chiêu không dám tưởng tượng nếu fan CP biết CP mình ship sống ship chết đang lạnh lùng cãi nhau thì tám phần phải vỡ thành từng mảnh vụn.
Thảm quá.
Trình Nhất Chiêu sắp bị chuột rút tới nơi, cu cậu cũng không biết phải khuyên thế nào nữa, chỉ ước gì mình có thể rút vô kẽ hở dưới đất thôi.
Lộ Thức Thanh không nhịn được đáp trả Dung Tự mấy câu, sau mới nhớ ra Trình Nhất Chiêu còn đó, thế là vành tai cậu đỏ bừng, vội vàng kéo người vào, sập cửa rầm một tiếng.
Trình Nhất Chiêu khó chịu vô cùng, thấy Lộ Thức Thanh cụp mắt đi vào phòng, cu cậu lưỡng lự hồi lâu, muốn đuổi theo an ủi Lộ Thức Thanh, nhưng ấp ủ mãi vẫn không nói ra được thì lại nghe thấy giọng Dung Tự bên ngoài cổng.
“Lộ Thức Thanh.” Cuối cùng Dung Tự cũng nghiêm túc xin lỗi, “Tôi không nên nhất thời xúc động mà cầu hôn em, tôi biết em còn chưa chuẩn bị kỹ. Tôi xin lỗi, em tha thứ cho tôi đi.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Trình Nhất Chiêu: “???”
Trình Nhất Chiêu suýt đã tưởng tai mình có vấn đề.
Quỷ gì đấy?
Mặt mày Lộ Thức Thanh đỏ chót, cậu chạy bịch bịch ra mở cổng, sốt ruột nói: “Anh! Anh nhỏ tiếng chút!”
Chắc cậu lo Trình Nhất Chiêu nghe được, sau khi vọt ra thì đóng cổng lại.
Giọng của Dung Tự có sức xuyên thấu rất lớn, hắn còn đứng ngoài cửa chân thành nói: “Tôi cất nhẫn kết hôn đi, về sau tuyệt đối sẽ không để em thấy nữa. Đừng giận mà, hễ em giận là tôi lại bắt đầu phản xạ có điều kiện… ối.”
Lộ Thức Thanh sắp khóc tới nơi: “Anh anh… đừng có nói, có, có người ở đây!”
“Nhất Chiêu thì sợ gì chứ.” Dung Tự không hề khách sáo với Trình Nhất Chiêu, cu cậu thoáng nghe tiếng “chụt” ngoài cửa, hình như là Dung Tự hôn Lộ Thức Thanh.
“Lộ lão sư, tôi xin lỗi rất là chân thành luôn, hay tôi nuốt nhẫn kim cương to như trứng bồ câu đó dỗ em vui nha.”
Trình Nhất Chiêu: “… …”
Trình Nhất Chiêu: “????”
Trình Nhất Chiêu đơ mặt đứng trong sân nghe hai người ngoài cổng nói chuyện, cứ cảm thấy mình là chúa hề.
Thèm bắn nỗi lo lắng hai người BE hồi nãy ra ra ngoài vũ trụ rồi cho nổ tanh bành thành rác thải vũ trụ luôn ghê.
Đại Ma Vương nói chuẩn.
Cãi nhau là tình thú, đứa solo từ trong bụng mẹ như cu cậu quả thật chẳng hiểu được đâu.
Hai người dính dính lấy nhau ở ngoài một chốc, cũng không biết do Dung Tự dây dưa bám lấy lần nữa có hiệu quả hay tại Lộ Thức Thanh “sợ hắn vui vẻ” vì cái đam mê kỳ quái nào đó mà rốt cuộc cũng thả cho hắn vào.
Dung Tự như vị tướng quân thường thắng trận, sải bước theo sau Lộ Thức Thanh đi vào.
Hắn thật sự không coi Trình Nhất Chiêu là người ngoài, làm như không có gì mà dính vào người Lộ Thức Thanh: “Em sửa mật mã gì vậy? Là ngày kỉ niệm yêu đương à? Hay là kỉ niệm cái hôn đầu tiên? Hay là lần đầu gặp nhau, hẹn hò, hoặc… ối.”
Lộ Thức Thanh hết nhịn được, cậu thúc chỏ tay về sau, mặt mày đỏ thấu, không dám nhìn Trình Nhất Chiêu.
“Nhất Chiêu vào ngồi chơi đi.”
Trình Nhất Chiêu: “...”
Nói thật nha, cậu ta có hơi muốn về nhà à.
Nhưng tới cũng tới rồi, Trình Nhất Chiêu chỉ có thể căng da đầu đi vào phòng.
Dung Tự nhiệt tình muốn chết: “Tối Nhất Chiêu ở lại dùng bữa nha, tôi kêu Đậu Trạc qua, chúng ta đánh mạt chược”
Trình Nhất Chiêu lúng túng: “Tôi còn có việc…”
Chưa nói hết câu từ chối thì Dung Tự đã gọi cho Đậu Trạc.
Đậu Trạc bắt máy ngay: “Sao? Ông cầu hôn thành công rồi à?”
Dung Tự: “...”
Lộ Thức Thanh: “...”
Ngụm nước còn chưa vào miệng mà Trình Nhất Chiêu suýt đã phun ra.
Một câu của Đậu Trạc thôi đã làm ba người lặng thinh cả buổi trời.
Dung Tự làm như không nghe thấy gì: “Tối ông làm gì đó, tới nhà đánh mạt chược nè.”
“Không đi.” Đậu Trạc không buồn suy nghĩ đã đơ mặt đáp ngay, “Đánh mạt chược ở nhà ông một đêm tôi lên một ký rưỡi.”
“Sao lại nói hả Đậu lão sư?”
Đậu lão sư lạnh lùng: “... Ăn cơm chó no căng.”
Dung Tự dính người quá, sờ mạt chược cũng lén chạm tay Lộ Thức Thanh, bị cậu trừng hắn còn vui như gì nữa cơ, báo hại Đậu Trạc trợn mắt muốn váng đầu luôn.
Nói xong, Đậu Trạc lạnh lùng vô tình cúp máy, sợ lại bị đè xuống thồn cơm chó nữa.
Dung Tự: “...”
Dung Tự nhìn Trình Nhất Chiêu.
Trình Nhất Chiêu nhờ phúc nên thông minh, cả đời này đây là đầu tiên cu cậu phản ứng nhanh tới vậy: “Ba thiếu một, tiếc ghê à, chúng ta để dịp khác ha.”
Dung Tự chỉ đành thờ dài đầy tiếc nuối.
Trình Nhất Chiêu cũng không ở lại ăn cơm, sau khi để đồ lại, cu cậu nói mấy câu với Lộ Thức Thanh thì chuẩn bị chạy.
Lộ Thức Thanh nhìn ra được Trình Nhất Chiêu mất tự nhiên, cậu ngại ngùng theo tiễn cậu ta ra ngoài, cất giọng nói khẽ: “Xin lỗi.”
“Không có gì không có gì!” Trình Nhất Chiêu vội xua tay, “Lộ lão sư với Dung lão sư không cãi nhau thật thì tốt.”
Lộ Thức Thanh ho khan, cậu nói nhỏ: “Tháng sau “Tranh cuộn” chiếu suất đầu, tới lúc đó gặp.”
Trình Nhất Chiêu gật đầu, rời khỏi vịnh Tinh Thần.
Ngày hôm nay trôi qua trong sự ảo ma.
Trình Nhất Chiêu về đến nhà thì wechat chợt nhảy ra tin Dung Tự nhắn.
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Mật mã Thức Thanh cho cậu là gì vậy?]
Trình Nhất Chiêu: “...”
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Chỉ là nói tôi nghe mật mã mà thôi, không thể tính là bán Thức Thanh.]
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Đại sư lần trước chuẩn nhỉ, tôi còn biết một vị khác chuẩn hơn. Chỉ cần bốn con số à Trình lão sư.]
Trình Nhất Chiêu: “...”
Đại Ma Vương quả rất biết cách nắm bắt lòng người, Trình Nhất Chiêu do dự chốc lát rồi chụp màn hình gửi sang.
Lộ Thức Thanh đổi mật mã thành 2504.
Trình Nhất Chiêu không rõ bốn con số này nghĩa là gì, song Dung Tự phía đối diện lại có vẻ rất vui, gần như là trả lời ngay.
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Cám ơn, hôm khác mời cậu bữa thịnh soạn.]
Trình Nhất Chiêu nghi hoặc nhưng cũng không truy hỏi, đặt di động xuống.
Ting.
Dung Tự lại gửi tin sang.
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Có phải cậu muốn biết 4 số này có ý nghĩa gì không?]
Trình Nhất Chiêu: “...”
Trình Nhất Chiêu xanh mặt.
Cậu ta không muốn!
[Trình Bát Chiêu: Có hơi muốn biết, là ý gì vậy?]
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: Ài, ban đầu tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy số này quen quen à, tôi suy nghĩ cả buổi trời, suy nghĩ lung lắm mà vẫn không nhớ ra, sau đó tôi lật âm lịch lên xem, cuối cùng cũng nhận ra.]
Trình Nhất Chiêu thấy mình gửi hình 15:32, còn Đại Ma Vương cám ơn lúc 15:33, nửa phút còn chưa tới mà dám bảo suy nghĩ lung lắm suy nghĩ cả buổi trời á?
Dung Tự thả vài mồi câu, cuối cùng mới dè dặt công bố đáp án.
[Đại Ma Vương & Ngôi sao may mắn: 25 tháng 4 là sinh nhật của tôi theo âm lịch, chậc, tôi còn không nhớ của mình mà Lộ lão sư lại nhớ rõ ghê.]