Đừng Có Học Hư

Chương 117: PN 7 - Tự Tự Thời Trang



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cốt truyện liên quan Tạ Hành Lan chiếm một nửa.

“Tranh cuộn” ra rạp, Dung Tự cũng bắt đầu chạy khắp nơi tuyên truyền. 

Vào thu thì sức khỏe Lộ Thức Thanh chẳng thể nào tốt cả, Châu Phó cũng không nhận phim cho cậu nữa. Thêm cả mấy bộ trước toàn quay vào mùa đông, Lộ Thức Thanh thì lại sợ lạnh nên dứt khoát chờ đến sang năm, vào xuân hẵng nói, giữa chừng đó sẽ chụp ít poster, quay show gì đó.

Dung Tự bận từ sáng tới tối ở tỉnh khác, dù là vậy hắn vẫn nhín ra chút thời gian giám sát đốc thúc Lộ Thức Thanh ăn bữa cơm dinh dưỡng, check in ngày ba bữa. 

Lộ Thức Thanh ngoan lắm cơ, ngày nào cũng nghiêm túc check in. Nhưng làm cho Dung Tự xem xong thì điên cuồng ăn đồ ăn ngoài, ngày gọi 3 ly trà sữa. 

Cuối thu ngày một lạnh, Lộ Thức Thanh không thích ra khỏi cửa, cả ngày làm ổ trong nhà cày phim.

Buổi trưa chẳng ăn gì tử tế cậu đã uống cà phê, sắp no tới nơi rồi. Lúc đang nằm liệt trên sô pha xem phim thì bên ngoài chợt có tiếng bấm chuông cửa.

Lộ Thức Thanh vội vọt dậy, suýt đã làm đổ cà phê ra sô pha. 

Cậu cứ tưởng Dung Tự về đột xuất, cuống quýt định chạy tới bàn ăn gom đồ hủy thi diệt tích trước, cơ mà vừa liếc màn hình camera giám sát ở huyền quan thì phát hiện người đứng ngoài là Tạ Hành Lan.

Bấy giờ Lộ Thức Thanh mới thở phào, vội đi ra mở cửa cho Tạ Hành Lan vào. 

May mà không phải Dung Tự, không lại bị anh ấy tính sổ chết rồi…

Sau khi bước vào, Tạ Hành Lan quét mắt nhìn phòng khách rộng thênh thang: “Trưa ăn món gì?” 

Lộ Thức Thanh bị sặc, nghẹn ra một chữ: “Cơm.” 

Tạ Hành Lan cười như không cười: “Ăn cơm với gà rán à?” 

Lộ Thức Thanh im như thóc. 

Tạ Hành Lan nhìn gương mặt trắng bệch như tuyết của cậu thì lại hỏi: “Bao lâu rồi em chưa ra ngoài?” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Cậu run rẩy: “Cũng, cũng chưa bao lâu.”

Cũng hơn có tháng chứ mấy.

Tạ Hành Lan hỏi câu sau cùng: “Cả ngày không uống nước, khát thì gọi trà sữa cà phê à?” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh bị tính sổ, người run cầm cập, cậu rầu rĩ ngồi đó, đầu óc xoay chuyển, tức tốc khóa chặt kẻ hiềm nghi bội phản Châu papa. 

Chắc chắn là anh ta mách tội.

“Thay quần áo đi.” Tạ Hành Lan nói, “Hôm nay đưa em ra ngoài chơi.” 

Lộ Thức Thanh không quá tình nguyện: “Trời lạnh.”

Tạ Hành Lan: “Show trình diễn thời trang C.R, không phải lần trước em nói muốn đi xem à?”

Lộ Thức Thanh quay xe: “... Nhưng em có thể mặc dày tí.”

C.R là nhãn hiệu cao cấp toàn cầu, nơi trình diễn show thời trang nửa năm sau vừa đúng dịp là Yến Thành. Lộ Thức Thanh thay quần áo xong, rốt cuộc cũng không ở nhà làm cây nấm nữa mà ra ngoài với Tạ Hành Lan.

Sàn biểu diễn bố trí ở tầng nhà cao nhất của quảng trường trung tâm thời thượng. Nhận được thư mời toàn là nhân vật có máu mặt. Lộ Thức Thanh đã lâu ngày không gặp ai, suýt nữa đã tái phát chứng say người trở lại. 

Gương mặt của Tạ Hành Lan và Lộ Thức Thanh có tính nhận diện quá sức. Thấy hai người ngồi hàng đầu, chốc chốc mấy ánh mắt quanh đó đều bay tới, còn có người thầm tới gần thăm hỏi.

Thấy Tạ Hành Lan thản nhiên xua người đi, Lộ Thức Thanh thở phào một hơi. Cậu nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, không phải anh đang bận sao? Sao lại có nhiều thời gian vậy?” 

Hồi còn ở Tinh Trần, ngày nào Tạ Hành Lan cũng bận như giặc, giờ tới tổng công ty sao đột nhiên lại hết bận rồi?

Lộ Thức Thanh nhớ nhiều lần hai người hẹn đi xem show, song Tạ Hành Lan đều bận đột xuất, báo hại cậu ngồi một mình ở đó như ngồi bàn chông, chỉ ước có thể vật vã trốn chạy.

Ánh đèn tắt đi, góc nghiêng của Tạ Hành Lan lạnh lùng đẹp đẽ, hắn nói: “Không muốn anh ở cạnh em à?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không có.”

“Mấy năm trước thất hẹn nhiều lần.” Tạ Hành Lan nghiêng đầu nhìn cậu, hình như hắn nở nụ cười nhạt, “Sau này sẽ dành thời gian bù đắp.”

Lộ Thức Thanh nóng mặt, nghe được ý ẩn trong lời mới lúng túng nói: “Em em chưa từng giận.” 

Giọng Tạ Hành Lan bất giác chậm rãi: “Anh biết.” 

Từ bé Lộ Thức Thanh đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải thương xót. Dù bị cậu bị cho leo cây vô số lần thì vẫn luôn như người chẳng nhớ cái đau. Chỉ cần có người nghĩ tới mình, mua chút quà nhỏ dỗ dành thì lần sau cậu lại có thể ngốc nghếch nhận lời ra ngoài chơi.

Mới ban đầu, Tạ Hành Lan…

Thật ra chẳng sao thích được Lộ Thức Thanh cả. 

Lúc ba tái hôn với Giang Nhất Mạn, Tạ Hành Lan 17 tuổi. Tính hắn đâu trầm ổn như giờ, lại thêm nghe lời mấy vớ vẩn ở chỗ nào nữa mà xa lánh mẹ kế theo bản năng.

Đến cả “nhóc con ghẻ” họ Lộ kia hắn cũng chẳng ưa.

Quyền nuôi dưỡng Lộ Thức Thanh thuộc về nhà họ Lộ, nhưng ba nó quanh năm bận bịu, đi công tác qua lại giữa các nước, cũng không tiện đưa con nít theo, chỉ có quản gia chăm sóc nó.

Hồi ấy, sau khi ly hôn, Giang Nhất Mạn đã trải qua 4 5 năm trị liệu, đã không còn dễ sụp đổ như lúc ở nhà họ Lộ thấy rõ, trạng thái tinh thần cũng đã khôi phục tương đối. Chắc có ý muốn bù đắp nên bà dỗ dành Lộ Thức Thanh năm đó có 10 tuổi tới nhà họ Tạ.

Lần đầu gặp Tạ Hành Lan, Giang Nhất Mạn cúi xuống dịu dàng nói với Lộ Thức Thanh: “Thức Thanh, gọi anh trai đi.”

Lộ Thức Thanh sợ sệt trốn ra phía sau người Giang Nhất Mạn, nó cảnh giác nhìn Tạ Hành Lan, không nói tiếng nào cả. 

Tạ Hành Lan đứng ở cầu thang trên lầu lạnh lùng nhìn rồi xoay người bỏ đi. 

Đứa con ghẻ, vừa nhìn đã thấy ghét.

Chỉ là dù Tạ Hành Lan có không thích đi nữa thì rốt cuộc hắn cũng đâu có được quyết định.

Hai ba ngày sau, họ Tạ tổ chức tiệc gia đình. Tạ Hành Lan đã nhiều ngày không ra khỏi cửa bị ông nội Tạ kéo xuống. Hắn sầm mặt ngồi đối diện đứa con ghẻ kia, mi mắt cụp xuống, chẳng buồn ngẩng lên.

Chỉ là khóe mắt liếc nhìn thì thấy Giang Nhất Mạn lại vỗ hờ Lộ Thức Thanh, hình như lại bảo nó kêu mình là anh trai.

Lộ Thức Thanh hé miệng th ở dốc, lại như có vẻ giống quá căng thẳng nên không phát ra được tiếng nào, khuôn mặt còn vương nét phúng phính của trẻ con, mờ mịt lại luống cuống.

Tạ Hành Lan cau mày. 

Sau khi thăm hỏi nhau thì người lớn trong nhà bắt đầu dùng bữa.

Tạ Hành Lan lơ đễnh, tùy ý ăn vài món, hắn định về phòng thì bị người lớn bên cạnh đè lại.

Chịu thôi, Tạ Hành Lan chỉ đành sầm mặt ăn tiếp.

Ngồi đối diện nhau, có không muốn nhìn thì chốc chốc Tạ Hành Lan cũng liếc thấy Lộ Thức Thanh ngồi đối diện. Hắn phát hiện ra có vẻ đứa nhỏ này là cái hũ m út câm, sợ người ta lắm. Nó ngồi đó chỉ ăn món ngay trước mắt mình, không dám nhấc tay lung tung.

Có vẻ Giang Nhất Mạn phát hiện được, bà lấy đũa chung gắp thức ăn bỏ vào bát cho Lộ Thức Thanh. 

Món đó có vẻ là món cay, Lộ Thức Thanh cắm cúi không phát ra tiếng ăn thức ăn, bờ môi đỏ chót vì cay.

Giang Nhất Mạn không nhìn ra, bà vừa nói chuyện với người khác vừa lấy mấy món khác cho nó.

Nhìn Lộ Thức Thanh cay phát khóc nhưng vẫn cứng rắn không nói ra tiếng nào. Giang Nhất Mạn gắp gì nó ăn cái nó, bàn tay buông thõng bên bàn gần như vò nát tầm khăn trải. 

Tạ Hành Lan cau chặt mày, cuối cùng hắn hết nhìn nổi, lạnh giọng nói với bà: “Bà không thấy nó không thích ăn đồ cay à?” 

Đó là câu đầu tiên Tạ Hành Lan nói với Giang Nhất Mạn.

Người trên bàn ai nấy đều sửng sốt. 

Giang Nhất Mạn muộn màng nhìn về phía Lộ Thức Thanh, thấy quả thật không ổn mới vội đưa nước sang.

Lộ Thức Thanh uống nước xong thì hình như bị sặc khí quản, nó vô thức nhịn lại nhưng vẫn không dằn được cơn ho tê tâm liệt phế.

Mọi người vội đứng dậy nhìn nó. 

Bữa cơm người ngã ngựa đổ, ông cụ Tạ thầy sắc mặt đứa nhỏ không ổn bèn đưa tới bệnh viện kiểm tra.

Lúc đó Giang Nhất Mạn mới hay dạ dày Lộ Thức Thanh không tốt, chưa bao giờ chạm tới món cay.

Tạ Hành Lan lười để ý mấy chuyện linh tinh này, hôm sau hắn tới trường, tận mấy ngày mới về nhà.

Tối đó, Tạ Hành Lan nằm trên giường đọc sách, hắn không đóng chặt cửa nên thoáng nghe tiếng thang máy vang.

Hình như có người lên lầu ba.

Tính Tạ Hành Lan quái gở lạnh lùng, không muốn ai tới gần chỗ mình ở. Trong trang viên, cả lầu 3 đều là địa bàn của hắn, trừ người giúp việc quét tước mỗi ngày thì hầu như không ai đi lên cả.

Nhưng giờ đã hơn 10 giờ, giúp việc đã về từ sớm.

Tạ Hành Lan còn chưa nghĩ xong thì một cái bóng lén lút dừng bên ngoài khe cửa hắn khép hờ.

Sau đó dừng lại. 

Tạ Hành Lan ngồi dậy, hắn vừa định hỏi ai ở ngoài kia thì thấy cái bóng “vụt” mất.

Tạ Hành Lan: “?”

Không bao lâu sau, cái bóng lại len lén xuất hiện, dừng trước cửa, không ngừng xoay.

Lại tới nữa.

Năm phút sau, nó quay lại, chạy nữa. 

Tạ Hành Lan: “...”

Cứ thế năm lần bảy lượt, rốt cuộc Tạ Hành Lan hết nhịn nổi, hắn bước chân trần xuống giường, đi tới cửa. Ngay lúc cái bóng kia chậm chạp quay lại thì đẩy văng cửa ra.

Người ngoài cửa… quả nhiên là họ Lộ kia.

Lộ Thức Thanh mặc áo ngủ, nó không ngờ Tạ Hành Lan lại đột nhiên ra mở cửa nên sợ ngu người luôn. Nó đờ người ra đó, tròn mắt nhìn hắn, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

… Hình như nó muốn chạy nhưng đột nhiên kinh sợ, hai chân mềm nhũn, không cách nào nhúc nhích cả.

Tạ Hành Lan đứng đó, thản nhiên nhìn nó: “Ai kêu nhóc lên đây?” 

Đầu óc Lộ Thức Thanh trống không, chẳng nghe được hắn hỏi cái gì.

Tạ Hành Lan thấy nó đần mặt ra đó thì bước tới: “Nhóc…”

Lộ Thức Thanh bất giác lùi về sau nửa bước, bắp chân mềm oặt, nó đặt mông ngồi bệt luôn xuống sàn.

Tạ Hành Lan: “...”

Do lúc Lộ Thức Thanh ngã, nó chống bàn tay xuống đất theo bản năng, đồ vật trong tay nó rơi ra, vừa vặn rơi xuống bên chân Tạ Hành Lan.

Tạ Hành Lan cụp mắt nhìn.

Là một đôi khuy măng sét đẹp đẽ cầu kỳ.

Tạ Hành Lan cúi xuống nhặt đôi khuy măng sét bằng đá qúy nọ, hắn khẽ cử động chân mày rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh đờ mặt, trong mắt lại là ánh lệ xoay chuyển, nó thất thần nhìn hắn, nom có vẻ bị dọa ngu người rồi.

Không dưng sự bài xích mà Tạ Hành Lan dành cho Lộ Thức Thanh giảm đi không ít. 

Hắn cầm khuy măng sét huơ trước đôi mắt rã rời của Lộ Thức Thanh, nhạt giọng hỏi: “Cái này tặng anh à?” 

Cả ngày trời sau Lộ Thức Thanh mới nhọc nhằn tỉnh ra, cuối cùng nước mắt cũng rơi soạt xuống, vẻ mặt nó ngơ ngác, nghe hắn nói vậy thì mờ mịt gật đầu.

Hình như nó muốn nói nhưng đôi môi cứ hé mở mãi mà chẳng phát ra tiếng nào. 

Nhiều ngày vậy mà Tạ Hành Lan còn chưa nghe nó nói tiếng nào, vậy là hắn nổi lên chút hứng thú hiếm hoi.

“Nói chuyện.”

Hồi này Lộ Thức Thanh chừng đâu 10 tuổi. Nó vốn đã sợ Tạ Hành Lan, giờ bị hai chữ kia hù run cả người. Chân nó run rẩy, hồi lâu sau, cuối cùng nó dằn lại được nước mắt, lắp ba lắp bắp như kẻ lâu ngày chẳng nói chuyện vậy, thử hết mấy lần mới phát ra âm thanh.

Ánh đèn hành lang ấm áp hắt xuống, đứa trẻ yếu ớt, gương mặt giàn giụa nước mắt nhìn hắn, nghẹn ngào cất tiếng.

“Tặng… tặng… anh, anh trai.”

Tạ Hành Lan ngẩn ra.

***

“Tạ Hành Lan?”

“... Anh?” 

Tạ Hành Lan hoàn hồn, hắn khẽ nghiêng đầu sang nhìn. 

Lộ Thức Thanh tò mò nhìn hắn: “Anh nghĩ gì mà tập trung vậy?”

Buổi biểu diễn đã đến bước chuẩn bị sau cùng, đèn đốm cũng tắt gần hết.

Trong bóng đêm, mắt Lộ Thức Thanh khẽ sáng lên hệt như năm đó.

Tạ Hành Lan mỉm cười: “Không có gì.”

Lộ Thức Thanh càng thắc mắc, song buổi biểu diễn đã bắt đầu, cậu chỉ đành tập trung vào sàn diễn.

Buổi biểu diễn thời trang đặt may cao cấp C.R rất mới mẻ sáng tạo, năm nào cũng có kiểu dáng làm người ta mê đắm.

Lộ Thức Thanh ngắm biết mùi ngon, ban đầu Tạ Hành Lan còn định chờ sau khi kết thúc sẽ cho người đưa tới vịnh Tinh Thần theo kích cỡ của Lộ Thức Thanh thì đã nghe cậu vui vẻ nói: “Phong cách lần này rất hợp với Dung lão sư đó.”

Tạ Hành Lan: “...” 

Tạ Hành Lan nhớ lại hôm nay Lộ Thức Thanh nằm ườn ở nhà như con cá muối, chiếc áo sơ mi cậu mặc rộng hơn cỡ người cậu thấy rõ, lại thấy sau khi show biểu diễn kết thúc, cậu hứng chí bừng đặt mấy bộ có phong cách mà bản thân thấy phù hợp với Dung Tự, mỗi loại một phần thì rốt cuộc cũng ngộ ra. 

Hóa ra Lộ Thức Thanh ra ngoài không phải để xem show biểu diễn mà là muốn chơi trò chơi thời trang với Dung Tự.

Tạ Hành Lan hơi muốn cười. 

Từ bé Lộ Thức Thanh đã là hủ m út trầm lặng vô dục vô cầu, giờ quen tên họ Dung kia 3, 4 năm thì như thay đổi thành người khác vậy.

Chuyển biến như vậy cũng khá tốt.

Chính là sau khi Tạ Hành Lan lùi về vị trí anh trai thì vẫn có chút khó tiếp thu tên họ Dung kia một cách khó hiểu.

Ban đầu Tạ tổng còn tưởng mình chưa triệt để buông tay, hắn cứ đè nén sự bất mãn đó, chưa bao giờ nhắc tên họ Dung kia trước mặt Lộ Thức Thanh. Mãi cho đến khi hắn trông thấy Châu Phó săm soi tên họ Dung kia ủi mất cải trắng nhà mình còn rải cơm chó mỗi ngày trong nhóm chat thì hắn mới hiểu ra, sự bài xích đó không thuộc về dư vị “tình yêu”.

Tạ tổng yên tâm rồi.

“Em biết thước tấc của hắn à?” Tạ Hành Lan bắt chéo chân ngồi trên sô pha, “Mấy mẫu này to hay nhỏ hơn một chút, mặc vào không hợp e sẽ bị người khác cười chê đó.” 

Lộ Thức Thanh gật đầu, cậu còn tưởng anh mình lo cho Dung Tự: “Yên tâm đi, em nhớ số đo của anh ấy.”

Tạ Hành Lan đổi tư thế người, hắn nhìn Lộ Thức Thanh đang giao lưu thuần thục với nhân viên công tác.

Ánh mắt chẳng hề khiếp đảm, không còn sợ phải giao lưu với người khác, càng không thấy xấu hổ lo ngại khi đưa ra yêu cầu với người khác nữa.

Cậu học được cách chối từ, sẽ không có cảnh chuyện gì cũng ưu tiên lo lắng cảm xúc của người khác trước nữa. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt chán đời nhạt nhòa đi, cậu đứng đấy sẽ không còn khiến người khác thấy xa rời thói đời, không thể nào tới gần nữa. 

Cậu hòa vào một thể với ánh nắng. 

Gập ghềnh mà học được cách thương lấy chính mình. 

Lộ Thức Thanh thoát thai hoán cốt như món quà tựa đôi khuy măng sét thuở niên thiếu vậy, đột nhiên sự bài xích mà Tạ Hành Lan dành cho Dung Tự giảm đi vài phần.

Xem xong show biểu diễn thì đã mười giờ hơn, Tạ Hành Lan lái xe đưa Lộ Thức Thanh về nhà. 

Tâm tình Lộ Thức Thanh rất tốt, cậu đã quên bén túi thức ăn ngoài với thùng rác còn nằm chỏng chơ ở nhà, bắt đầu vui vẻ, định bụng chờ Dung Tự về sẽ chơi Ngôi sao Tự Tự, kêu Dung Tự thay mấy bộ đồ này hết một lượt. 

Chắc chắn sẽ đẹp hơn cả show biểu diễn thời trang.

Sau khi xe dừng ngoài cổng, Lộ Thức Thanh kêu Tạ Hành Lan vào nhà ngồi một chút.

Tạ Hành Lan từ chối: “Giờ em đã yêu đương rồi, anh vào có chút bất tiện.”

Mặt Lộ Thức Thanh hỏi chấm.

Anh cậu cũng có phải gay đâu, sao lại bất tiện thế?

Với cả Đậu Trạc Châu Phó cũng hay tới nhà hai người ở qua đêm, không lẽ Tạ Hành Lan kiếm cớ xa lánh mình sao?

“Tiện mà.” Lộ Thức Thanh nói, “Cho dù em đã yêu đương rồi thì anh cũng có thể ở nhà em mà… Với cả hôm nay Dung Tự không có ở nhà.” 

“Vậy à?” Tạ Hành Lan nhàn nhạt hỏi, “Vậy sao đèn nhà em sáng thế?”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh sửng sốt, cậu ngoái đầu nhìn vào trong nhà.

Trong sân với phòng khách sáng đèn thật.

Con tim Lộ Thức Thanh nện thịch một tiếng. 

Toi rồi.

Túi thức ngoài vứt trong sọt rác hãy còn đó.

Dung Tự cái con người ham bày trò lãng mạn với chả bất ngờ, thường hay giỡn chơi thời gian chuyến bay đó ngày đó, nhưng lần nào cũng không chuẩn xác, hắn hay về trước tạo niềm vui bất ngờ cho Lộ Thức Thanh mới chịu.

Hồi trước Lộ Thức Thanh rất vui, mà giờ… 

Niềm vui bất ngờ biến thành nỗi sợ bất thình lình. 

Lộ Thức Thanh vội bò trườn lăn lê xuống xe, cậu nói vội: “Hôm khác chúng ta đi ăn với nhau ha, bái bai anh trai.”

“Ừ.” 

Lộ Thức Thanh vội ù té chạy vào nhà.

Đến khi thấy ngay cửa là va li hành lý dán sticker chibi to đùng của Lộ Thức Thanh thì con tim treo lơ lửng của cậu đã chết hẳn.

Quả nhiên Dung Tự đã về trước.

Lộ Thức Thanh đứng ngay cửa, cậu lại bắt đầu muốn chạy. Cậu ấp ủ mãi thật nhiều lần, cuối cùng mới căng da đầu mở cửa đi vào. 

Phòng khách đang bật TV, Dung Tự đã tắm rồi, hắn mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, lười nhác xem TV. Liếc thấy người đã về, hắn cười như không cười: “Lộ thiếu gia về rồi.” 

Lộ Thức Thanh rầu rĩ thay dép đi trong nhà rồi đi tới bên sô pha, không nói tiếng nào đã sáp tới hôn Dung Tự.

Dung Tự: “...” 

Lộ Thức Thanh chủ động nhào vào lòng mình, đời nào Dung Tự lại từ chối? Thêm nữa đã nửa tháng nay hai người không gặp nhau, vậy là Dung Tự lập tức đảo khách thành chủ, đè người vào lưng dựa ghế sô pha.

Lộ Thức Thanh không từ chối nụ hôn sâu kiểu pháp với Dung Tự. 

Bình thường khi Dung Tự hôn cậu hoặc hung hăng trên giường thì Lộ Thức Thanh đều trừng hắn đá hắn, ghét chết được cái tính chiếm hữu và thế xâm lược mạnh mẽ của Dung Tự.

Lần này bản thân mình lại chột dạ nên bị hắn hôn suýt không thở được cũng không hề giãy giụa. 

Rốt cuộc hai người cũng tách ra. 

Lộ Thức Thanh vừa th ở dốc vừa thầm thả lỏng tâm lý. 

Còn may, chuyện này coi như qua rồi.

Dung Tự ôm eo Lộ Thức Thanh, hắn hôn lên ấn đường, khóe môi, cần cổ cậu tới lui, hàm hồ nói: “Cũng khó cho em ngày nào cũng check in đối phó tôi.”

Lộ Thức Thanh bàng hoàng.

Hở? 

Không phải xí xóa rồi sao? 

Đời nào Dung Tự lại dễ cho qua thế, hắn vươn tay ra thăm dò trong vạt áo Lộ Thức Thanh, ước lượng eo cậu. 

Quả nhiên đã gầy.

Lộ Thức Thanh có thể chất không mập, thậm chí ăn đồ ăn ngoài, thực phẩm rác rưởi mà còn gầy hơn nữa. 

Chút thịt Dung Tự khó khăn mới nuôi được lại bị Lộ Thức Thanh trả hàng, hắn vừa thương lại vừa giận, nhất thời không nhìn được, cắn một cái vào cổ cậu.

Thật ra cũng chẳng dùng sức, vậy mà Lộ Thức Thanh lại “shh” một tiếng.

Dung Tự vội buông cậu ra, cuống quýt hỏi: “Cắn đau à? Để tôi nhìn xem có chảy máu không?” 

Lộ Thức Thanh rầu rĩ: “Đau.” 

Dung Tự nhìn chiếc cổ trắng ngần chẳng có tí vết đỏ nào thì trầm mặc.

Lộ Thức Thanh ngày càng biết cách nắm chặt hắn trong lòng bàn tay rồi.

Cậu vẫn còn tung chiêu, lại tung một đòn dữ dội vào Dung Tự.

“Em ăn quen miệng mấy món anh nấu rồi, người khác làm em ăn không vô.”

Nháy mắt thôi, Dung Tự đã có vài phần mềm lòng, hoàn toàn phớt lờ nghi điểm “đầu bếp nấu đồ ăn ngoài thì có thể vui vẻ nuốt trôi” to đùng. 

“Ăn tối chưa?” Giọng Dung Tự hòa hoãn trở lại.

Thật ra Lộ Thức Thanh đã ăn món tây với Tạ Hành Lan, nhưng cậu vẫn nói: “Chưa ăn.” 

Dung Tự làm gì nhịn được nữa, vậy là hắn hùng dũng xuống bếp nấu cho Lộ thiếu gia ăn.

Mãi tới khi nấu xong, Dung lão sư bị tình yêu che mờ lý trí rốt cuộc cũng thấy có chỗ sai sai. Hắn sầm mặt tức giận lần nữa, dạy cho Lộ Thức Thanh một bài học.

Trong lúc hắn nấu ăn thì nhân viên công tác bên C.R với hiệu suất làm việc rất cao đã gửi hết mấy chục bộ đồ sang.

Lộ Thức Thanh cầm bộ mình thích nhất, hớn hở cho hắn xem: “Quần áo em mua cho anh nè, lát nữa anh thử xem có vừa người không nha.”

Dung Tự: “...”

Hắn quên bén chuyện mình đi ra là để tức giận mà bước qua nhìn quần áo thử. 

Kiểu cách giá cả của C.R rất đắt, thuộc về trình độ bao người trong giới giải trí tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chẳng mượn được. Thế mà Lộ Thức Thanh lại mua một hơi cả đống, nom cứ như quầy bán sỉ quà vặt ấy.

Dung Tự lại bắt đầu có cảm giác kì diệu kiểu “gả vào hào môn”. 

Lộ Thức Thanh cầm quần áo ướm thử lên người Dung Tự, càng nghĩ cậu lại càng thấy lông công trên bộ này rất hợp với hắn: “Lúc đó em nói với bọn họ số đo của anh…"

Dung Tự lười nhác tiếp lời: “189.”

Lộ Thức Thanh: “...’ 

Ai hỏi anh thế?!

“... Bên nó nói số đo này vừa khéo.” Lộ Thức Thanh thuần thục ngó lơ Dung Tự xòe đuôi, nói tiếp cho xong, “Nếu không hợp thì đừng mặc, cứ nhét vào tủ là được.” 

Vậy là Dung Tự đã biết sao gian chứa quần áo của Lộ Thức Thanh lại có quá nửa số đồ còn chưa xé mác rồi.

Phá của quá mà. 

Dung Tự nổi nóng cũng đã hòm hòm, thậm chí não yêu đương còn chạy chương trình tiếp theo - Kiểm điểm bản thân. 

Nếu không phải tại mình rời nhà quá lâu thì Lộ Thức Thanh sẽ không gầy tới vậy.

Lần sau tuyệt đối không thể để như vậy nữa. 

Cơm tối đã nấu xong, Lộ Thức Thanh ngửi được hương vị quen thuộc. Rõ ràng cậu chẳng đói khát gì cho cam mà vẫn ăn không ít.

Thấy Dung Tự dọn đồ xong, Lộ Thức Thanh mới đứng ngượng ngùng xoắn xuýt ngay cửa nhà bếp như có điều muốn nói.

Dung Tự nhướng mày nhìn cậu: “Sao vậy?”

Lộ Thức Thanh đỏ cả tai, mãi mới hỏi thử: “Hôm nay anh có mệt không?” 

“Phải xem em có việc gì nữa.” Dung Tự rửa tay sạch sẽ rồi lười nhác đáp, “Nếu kéo tôi đi leo núi đêm thì chắc chắn tôi mệt muốn chết không đi nổi. Nhưng nếu là tiểu biệt thắng tân hôn mời tôi lên giường đánh nhau thì chắc chắn tôi khỏe mạnh dẻo dai, một đêm đánh bảy trận cũng không mệt đâu.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh không chịu nổi mấy lời lẳng lơ của hắn nữa mới trừng với hắn một cái.

Dung Tự tiện tay cởi tạp dề, cà lơ phất phơ nói: “Đừng có trừng, còn trừng nữa lửa của tôi cháy ra thì khỏi leo núi đêm đấy.”

Lộ Thức Thanh phục lăn.

Thấy hắn còn sức nói lời ngả ngớn thế thì hẳn là không mệt. Lộ Thức Thanh không truy hỏi nữa mà kéo hắn tới phòng chứa quần áo ở lầu 1.

Lông mi của Dung Tự sắp giật cả: “Bé ngoan, một tháng không gặp đã muốn làm chuyện k1ch thích thế rồi sao? Em không cần phòng chứa đồ nữa à?” 

Lộ Thức Thanh đỏ hết vành tai, không thèm để ý tới hắn.

Phòng chứa quần áo ở lầu 1 rất to, còn có vị trí thay quần áo rộng rãi hệt sàn catwalk. Lộ Thức Thanh cố ý kéo chiếc sô pha nhỏ sang đấy: “Nếu anh đã không mệt thì thử quần áo trước đi.”

Động tác cởi cúc áo của hắn khựng lại. 

Trên giá treo cả đống áo quần, toàn là kiểu dáng trình diễn mà C.R mới đưa đến. 

Lộ Thức Thanh lăn lộn với Dung Tự suốt, giờ đã học hư sạch sành sanh rồi.

Rõ ràng là muốn thỏa mãn h@m muốn coi idol thay đổi quần áo lại cứ phải đỏ mặt tìm cái lý do đường hoàng: “Lúc đó cho số đo là của tháng trước, khoảng thời gian này anh ở ngoài xông xáo chạy tuyên truyền có gầy đi không? Em em chỉ muốn nhìn xem có vừa người không… khụ.”

Dung Tự: “...”

Hắn im lặng rất lâu rồi u ám nói: “Chúng ta vẫn là đi leo núi đêm thôi.”

Lộ Thức Thanh mong chờ nhìn hắn. 

Dung Tự đau đầu lắm nhưng chẳng thể chịu được vẻ mặt này của cậu, hắn đành chọn bừa một bộ, quang minh chính đại thoát y ngay trước mặt Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh: “...” 

Á á á!

Lộ Thức Thanh cố ngoảnh đầu đi, lắp bắp nói: “Anh! Anh vô trong kia thay!”

Dung Tự coi như không nghe thấy, nhanh chóng thay đồ vào.

“Xong rồi, có cần tôi đi catwalk triển lãm 360 cho Lộ thiếu gia xem thử không?” 

Lúc này Lộ Thức Thanh mới thở ra, cậu xoay người quay mặt lại, chuẩn bị thưởng thức bộ đồ mình thích nhất.

Chỉ là vừa nhìn tới người Dung Tự thì cậu dại ra.

Rõ ràng là bộ được phối sẵn thật đẹp, thế mà Dung Tự chỉ bận có chiếc quần dài, nửa thân trên tr@n trụi, ngón tay hắn biếng nhác móc lấy áo khoác khoác lên vai. Dưới ánh đèn, cơ bụng, đường nhân ngư hiện lên vân da rõ ràng, lóa mắt lắm thay.

Thấy Lộ Thức Thanh nhìn sang, Dung Tự nhếch môi cười, hắn bắt chước người mẫu sải chân trên sàn catwalk đi tới trước mặt Lộ Thức Thanh, nghiêng người còn bày ra mấy động tác thật lẳng lơ.

Lộ Thức Thanh: “..” 

Lần này, phong cách trình diễn của C.R lấy “cấm dục” làm chủ, thế mà Dung Tự mặc mấy bộ này vào thì tới cái rìa “cấm dục” cũng chẳng dính đến.

Dung Tự đổi hết mấy bộ, nhưng thường chỉ mặc quần, áo không có cái nào bận tử tế cả, tùy tiện để bán khỏa thân, bước đi trên sàn catwalk, bày tư thế chụp ảnh, quang minh chính đại dụ dỗ Lộ Thức Thanh.

Dù Lộ Thức Thanh có học theo Dung Tự 800 năm nữa thì cũng không học nổi da mặt dày như hắn. Cuối cùng cậu không chơi nổi con game thời trang càng ngày càng có xu hướng biến thành game 18+ nữa, phải đỏ mặt bảo dừng.

“Trễ lắm rồi, mai hẵng thử.” 

Dung Tự “ồ” lên, hắn gỡ chiếc choker trên cổ xuống rồi mặc đàng hoàng chiếc áo đầu tiên, đoạn sải bước tới bên sô pha, bế ngang Lộ Thức Thanh lên. 

Lộ Thức Thanh: “...”

Lúc thử quần áo thì không mặc áo, lúc nên đi ngủ lại ăn bận tử tế à?!

Dung Tự mặc bộ quần áo “hệ cấm dục” lên người, ôm Lộ Thức Thanh tới phòng ngủ chính.