Đừng Gọi Tôi Ngủ Gật

Chương 2: Cô có thể đến nhà tôi một chuyến không



"Tần lão sư, thật xin lỗi." Lưu Cẩn đem cuốn sách trong tay kẹp dưới nách, tay trống còn lại nhấn xuống phím nghe. Điện thoại trong chớp mắt được kết nối với nhau, Lưu Cẩn cũng nhịn không được ở trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

"Alo? Xin hỏi cô là vị nào?" Lưu Cẩn thấy được điện thoại hiển thị trong chớp mắt thì trong đáy lòng dâng lên nghi hoặc, trong danh bạ của mình không có số imei (số nhận dạng thiết bị) này, chắc sẽ không phải người khác gọi nhằm điện thoại chứ? Nhưng mà ít nhất có thể giúp bản thân thoát khỏi Tần lão sư đại phiền phức kia, Lưu Cẩn nghĩ như vậy tâm trạng thì cũng tốt rất nhiều rồi, thanh âm của lời nói cũng rất là ôn nhu.

"Cô có thể đến nhà tôi một chuyến không?" Thanh âm của nữ nhân đầu kia điện thoại rất là trầm thấp, giống như chịu đựng đau khổ rất lớn.

"Thật xin lỗi.. cô rốt cuộc là vị nào?" Vừa gọi đến cũng không nói là ai, thì trực tiếp kêu mình đến nhà cô ấy.. con người này vẫn thật sự là.. tự cho mình là đúng! Nguyệt thái dương của Lưu Cẩn có chút bổng nhiên phát đau, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, "Thật xin lỗi vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô có phải nhận nhầm người rồi không?"

"Cô không phải.. Lưu Cẩn sao? Người phụ nữ sáng sớm hôm nay hại quần áo của tôi dính đầy cháo sao?" Nữ nhân mãnh liệt kiên nhẫn, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

"A! Cô là người lúc sáng.." Lưu Cẩn một tiếng kinh ngạc hô lên, trợn trắng mắt cam chịu. Được rồi, yêu cầu trả nợ đến rồi!

Căn cứ theo địa chỉ đối phương nói cho mình biết, Lưu Cẩn nhanh chóng đón được một chiếc xe trên đường, "Anh lái xe, xin anh đưa tôi đến.." Giọng nói của Lưu Cẩn bị một mảng tiếng huýt gió của xe hơi che mất.

Đi đến thang máy lên đến trên lầu sáu, nhấn chuông cửa, bên trong bổng nhiên truyền ra thanh âm yếu ớt của nữ nhân, "Không cần nhấn nữa.. cửa luôn khép hờ.."

Lưu Cẩn nhìn cửa phòng khép hờ trước mặt, cũng không do dự nữa, chủ nhân người ta cũng lên tiếng để mình vào rồi, vẫn là đừng làm dáng nữa.

Bước vào cửa, lúc này Lưu Cẩn mới nhàn rỗi đánh giá căn phòng này, hai phòng một sảnh, rèm cửa toàn bộ kéo xuống, che đi ánh mặt trời, nàng chậm rãi đi vào căn phòng phát ra tiếng vang.



Vừa bước vào, Lưu Cẩn thì kinh ngạc nhìn thấy đối phương té ngã ở dưới giường, cuộn tròn cơ thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Này! Này! Cô làm sao rồi?" Lưu Cẩn khẩn trương chạy lại, đỡ lấy Kha Tùy chật vật từ trên đất leo lên trên giường.

"Đầu tôi đau vô cùng.. tìm không được người đưa tôi đi.. đi bệnh viện.." Kha Tùy yếu ớt thở dốc nói, trên gương mặt thanh tú hiện ra vô cùng nhợt nhạt.

"Cô thì không có bạn bè có thể gọi sao?" Lưu Cần vừa nói vừa giúp Kha Tùy mặc lên quần áo.

"Tôi.. một mình dọn đến khu đô thị, ở đây không có người tôi quen biết.." Giọng nói của Kha Tùy trầm thấp, gián đoạn trả lời.

Hai người một trận ma sát nhau rất không dễ dàng đến được bệnh viện, "Bác sĩ, não bộ của cô ấy vô cùng đau, có cần phải đi cái gì phòng khám bệnh."

Bác sĩ dùng một bộ biểu tình ngu ngốc nhìn Lưu Cẩn đang hỏi, khinh miêu đạm tả (qua loa sơ xài) nói "Khoa não."

Vội vội vàng vàng đến khoa não, Lưu Cẩn dìu lấy Kha Tùy đi vào khoa não, không lâu thì có hai hộ sĩ đỡ Kha Tùy đi làm kiểm tra não bộ.

"Bây giờ có khỏe chút nào không?" Lưu Cẩn nhìn Kha Tùy nằm trên giường bệnh, quan tâm dò hỏi.

"Ân, hôm nay rất cám ơn cô rồi, cô Lưu" tay phải của Kha Tùy đang truyền nước biển, giọng nói rất yếu ớt trả lời.

"Rất tốt, tiếp theo chúng ta bàn đến tiền thuốc, vấn đề viện phí." Lưu Cẩn mải mai không có lòng thương hại nói, ngữ khí kia thì giống như đang bàn luận hôm nay mua mấy cái rau cải trắng.

Đi theo một người xa lạ khám bệnh chỉ có gặp mặt một lần thì đã tốn hết mấy tháng tiền lương, Lưu Cẩn thật lòng cảm thấy năm nay Lôi Phong (*) không phải người có thể làm. Thậm chí Lưu Cẩn nàng thì không phải là một Lôi Phong làm chuyện tốt không cầu hồi đáp

(*) Lôi Phong: Lôi Phong là một nhân vật tốt bụng giúp đỡ người khác bên Trung Quốc, ý ở đây là không thể làm một người giống nhân vật Lôi Phong.

Nếu không phải vì sáng sớm không cẩn thận làm dơ quần áo của cô, tôi mới lười đến đưa cô đến bệnh viện khám bệnh đó!

"Yên tâm, qua mấy ngày tôi thì đem tiền chuyển vào tài khoản cô" Kha Tùy nói xong câu này, thì tự mình nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Cẩn thấy được đối phương bộ dạng như lẽ đương nhiên, chỉ cảm thấy cục tức này giữ lại ở trong lòng, đây là con người cái gì a! Lòng tốt không được người khác hiểu, ngược lại còn bị hiểu lầm sao?

"Không có chuyện gì, tôi thì đi trước đây." Lưu Cẩn có chút tự làm mất hứng nói, rõ biết con người này sẽ không chú ý đến mình, vì lịch sự vẫn phải nói ra

"Ân." Người đó nhắm mắt nhả ra một âm.

Làm thánh mẫu cái gì! Lưu Cẩn nàng cũng không muốn làm nữa!

Lại qua mấy ngày tiền đúng giờ chuyển đến tài khoản của mình, nhất phân bất đa nhất phân bất thiểu (không thiếu cũng không dư một đồng nào).

Lưu Cẩn ở trong lòng một tiếng khen ngợi Kha Tùy giữ lời hứa, tiếp đó bắt đầu cuộc sống của trạch nữ (con gái thích rúc ở trong nhà), trừ mỗi ngày cho học sinh bài tập, chính là buồn chán xem lướt qua trang mạng.

Nghỉ phép ở nhà Lưu Cẩn theo thói quen mở ra Lâm An Nhất Mộng, nhìn lên ngày tháng update, lòng của cô ấy cũng từng chút từng chút xám xịt lại.

"A! Tác giả quân, bạn rốt cuộc lại đi đâu rồi!" Nhất định đầu năm nay ba ba (chỉ nữ sinh có tính cách men) gần đây đi đâu rồi, bây giờ trên mạng xuất hiện một cổ tân trào (có thể hiểu là comment), ví dụ như nói tac giả quân đi đâu rồi, Tiết Tháo quân (chỉ người có nhân phẩm, đạo đức) đi đâu rồi..

Lưu Cẩn cảm thấy sự nhẫn nại của bản thân sắp phải bị giảm sút hết rồi, nàng vốn dĩ thì không thích ngồi ở trong hố này, nhưng mà đọc ở đây tác giả quân lấy bút danh Ngủ Gục nhật kí update rất tốt đẹp, đồng thời đã từng ba tháng hoàn kết một bản tiểu thuyết, cô ấy lúc này mới yên tâm nhảy hố.

Điện thoại hoan lạc cao xướng lên, Lưu Cẩn trực tiếp nhấn lấy lo ngoài, một giọng nói rất lớn của nữ nhân đang ở trong vọng lại.

"Lưu Cần! Cô là tên vô lại, gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy, sao cô luôn tắt máy! Tôi thì biết cô không yêu tôi! Chúng ta chia tay đi!" nữ nhân sau khi gào thét xong trực tiếp ngắt điện thoại

"Ha ha.." Lưu Cẩn bất đắc dĩ cười rồi cười, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái (một điển cố của Tam Quốc), một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn?

Lưu Cẩn không làm việc gì chỉ đành một lần rồi một lần làm mới trang mạng, bổng nhiên Lâm An Nhất Mộng đã có ra thêm một chương trong chương mục. Lưu Cẩn sợ mình nhìn nhằm, dùng sức xoa xoa mắt mình, lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái trang.

Vậy mà thật sự update rồi! Nhanh chóng mở chương ra, Lưu Cẩn lao vào xem cốt truyện, không đến năm phút thì xem xong nội dung hơn ba ngàn chữ, vô cùng buồn chán liếc qua tác giả có lời nói, vừa xem đoạn này, trong lòng đột nhiên trào lên một cổ tâm trạng không tên.

"Ngày trước cơ thể không khỏe, ở trong bệnh viện lưu lại rất lâu. Thuận tiện đâm chọc một chút, phần cơm của bệnh viện thật sự khó ăn!" Nhìn thấy dấu cảm thán quen thuộc kia, Lưu Cẩn cong khóe miệng, tưởng tượng tác giả quân dễ dàng xù lông, gương mặt ai oán nhìn lấy phần cơm trước mặt bộ dạng thù hận rất lớn không kiềm chế được cười ra tiếng 'khúc khích'

Như vậy mà nghĩ, người kia mặc đồ bệnh, bộ dạng của tác giả quân làm oán phụ cũng càng hiện đến rõ ràng. Không kiềm chế được liên tưởng đến gương mặt kia trong trí nhớ, có hại bản thân bị người phụ nữ mặt liệt kia đập cửa vào mặt không? (đóng cửa không tiếp).

"Có thể.. xin cô đừng tùy tiện chạm tôi được không?" Khi lần đầu gặp mặt lời nói nghiến răng nghiến lợi của người đó vọng lại ở trong đầu của Lưu Cẩn.

"Huh! Nữ nhân đáng ghét kia!" Lưu Cẩn không vừa lòng mắng một câu, nhanh chóng ở dưới truyện để lại lưu ngôn.

"Tác giả quân phải cố gắng chăm sóc mình đó!" Cả quá trình giống như nước chảy mây trôi (viết lưu loát), Lưu Cẩn lật lại một chương trước xem lưu ngôn của mình gửi cho tác giả quân có được trả lời không.

Quả nhiên, "Cám ơn tiểu Cẩn quân, người ta như vậy không gọi là xù lông!"

Phốc! Mỗi lần xù lông đều thích dùng dấu cảm thán gia tăng ngữ khí, chẳng lẽ điểm này bạn Ngủ Gục vẫn còn không biết sao?

Lưu Cẩn trong lòng âm thầm đâm chọc tác giả quân mặt dày, lúc này mới đóng lại trang.

Rất lâu không đăng nhập vào trang mạng 5sing tìm nhạc mới rồi đó! Lưu Cẩn lại mở ra URL trang mạng 5sing, tìm kiếm các loại âm nhạc cổ trang. Nhìn thấy chuyên mục được giới thiệu xuất hiện một ca khúc tên là Lâm An Nhất Mộng. Lưu Cẩn nhịn không nổi sự hiếu kì trong lòng mà nhấn vào.

Cổ phong (nhạc theo lối cổ xưa) mang theo chút bi thương, chỉ có lời bài hát, lại vẫn không có ca sĩ hát, yên tĩnh lắng nghe đoạn âm nhạc tinh khiết này, người viết lời bài hát tên là Ngủ Gật vẫn thật sự là một cái tên mắc cười, nhưng mà gắn liền với bạn tác giả Ngủ Gục xem ra vẫn thật sự là đẹp đôi ngoài ý muốn đó!