Hàn Thần Hi ngơ ngác khi nghe những lời nói của Dạ Vũ. Hai vành tai của cậu đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Cậu cuối mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Dạ Vũ. Trong miệng chỉ lí nhí phát ra tiếng
- Anh đây là đang cầu hôn sao?
- Đúng vậy.
Dạ Vũ vừa trả lời vừa đưa tay nâng cằm cậu lên. Nhìn biểu cảm đỏ ửng đến tận mang tai cùng đôi mắt đang sưng lên với vài giọt nước mắt còn đọng chưa kịp khô đi mà phì cười. Trong mắt của anh hiện tại cậu không khác gì một chú mèo vừa đáng thương nhưng lại đầy hờn dỗi khiến người khác một khi đã nhìn rồi khó có thể rời mắt đi.
- Nhẫn đâu? - Thần Hi lên tiếng
Nghe câu hỏi của Thần Hi mà Dạ Vũ ngơ ngác đến lạ kì. Não của anh còn chưa kịp định hình lại thì đã bị Thần Hi ném thẳng cho thêm một câu.
- Em từ chối. Không có nhẫn mà đòi cầu hôn sao. Anh nằm mơ tốt thật đó.
- Được rồi, vậy lần sau anh sẽ nhất định mang một chiếc nhẫn dùng toàn tâm toàn ý của anh để cầu hôn em có được chưa.
Sau đó Dạ Vũ bế thốc Thần Hi đứng dậy. Lau đi thật sạch những giọt nước mắt còn đọng lại của cậu. Dỗ dành cậu không khác gì một đứa con nít, giọng anh vô cùng nhẹ nhàng
- Được rồi đừng khóc nữa, em khi khóc trông thật xấu. Hôm nay em tâm trạng cũng không tốt vậy đừng nấu cơm nữa. Anh dẫn em ra ngoài đi ăn món em thích có chịu không?
- Em muốn cùng đi tản bộ, cùng nhau ăn đồ nướng ở vỉa hè, còn có muốn đi ăn kem trên xe bán rong đậu ở ngoài đường. Nhưng mà những món em thích anh đều không cho em ăn sao. Trước đây mỗi lần em muốn ăn anh đều không đồng ý mà.
- Được. - Thần Hi trả lời rất vui vẻ.
Sau khi Thần Hi đã trở về phòng rồi Dạ Vũ cũng lửng thửng đi ra trước cổng. Trong túi quần anh lấy ra một chiếc điện thoại. Bấm một dãy số gọi cho trợ lý của anh. Đợi cho đầu bên kia bắt máy thì giọng anh mới điềm tĩnh vang lên.
- Mau sắp xếp cho tôi một khóa học làm nhẫn. Tôi muốn tranh thủ làm nó để cầu hôn.
Nói xong anh liền cúp máy. Đột nhiên phía sau Thần Hi nhào tới ôm chầm tấm lưng của anh. Giọng cậu vô cùng vui vẻ.
- Đang gọi điện cho ai vậy. Công việc sao?
- Ừm. Mấy chuyện lặt vặt của công ty đó mà em không cần lo lắng.
Dạ Vũ bóp nhẹ vào cánh mũi của Thần Hu rồi lập tức thả ra. Cậu khịt khịt cánh mũi, cùng anh vừa tản bộ vừa nói.
- Em thiếu tiền sao. Em muốn mua gì thì cứ lấy thẻ của anh đi mua thoải mái. Dù sao tiền mà anh kiếm được tất cả đều cho em mà.
- Anh giàu đến vậy sao? Thế thì em muốn mua một tòa lâu đài thật lớn. Lớn đến nổi trước sân có thể trồng cả một rừng hoa.
- Haha, tưởng gì chỉ là một ngôi nhà thôi mà. Nếu em muốn anh có thể mua cho em luôn bây giờ.
Dạ Vũ rất dứt khoát vừa nói xong liền lập tức lấy điện thoại ra tính gọi. Dạ Vũ sợ hãi liền giật tay anh lại.
- Anh bị điên sao? Sao nói mua là mua được. Thật là gặp người xấu thì phải làm sao. Lời vừa rồi là em nói đùa, không được phép mua.
- Đó là vì em nói muốn nó mà. Với anh em nhất định không phải là người xấu. - Dạ Vũ vừa nói vừa xoa đầu Thần Hi
- Người có tiền đều có tư duy thật khó hiểu - Thần Hi nói lí nhí trong miệng
- Em nói gì cơ? - Dạ Vũ không nghe thấy liền lập tức hỏi lại
- Em nói là anh đi nhanh chân lên. Em muốn ăn đồ nướng lắm rồi.
- Được ,được, anh tới ngay!!!
Dạ Vũ vui vẻ đi nhanh. Một tay còn hào hứng gác lên vai của Thần Hi. Để mặc cho Thần Hi đi bên cạnh tức giận liên tục hất tay anh ra còn anh lúc này chỉ biết cười và cười vô cùng hạnh phúc.
Vương Mộc Ân vui vẻ ở bên trong một mình ở trong căn phòng lớn với rất nhiều dụng cụ và bản phác thảo về nhẫn nằm rải rác khắp nơi. Hắn cặm cụi chăm chú từng chút một với chiếc nhẫn bé xinh trên đang nằm trên tay. Nói về trang sức hắn cũng đã tự tay làm không ít lần để tặng cho Thần Hi tuy nhiên làm nhẫn thì đối với hắn chính là lần đầu. Với hắn nó là một trải nghiệm vô cùng thì vị và quý giá vì bao nhiêu tâm tư tình cảm của hắn tất cả đều đặt trong đó. Chiếc nhẫn vô cùng đơn giản chỉ có một điểm nhấn duy nhất là một viên ruby màu xanh ngọc nước nằm chính giữa. Hắn chính là lấy viên ruby đó từ khuyên tai trước đây của Thần Hi để làm nhẫn. Bên trong thân của chiếc nhẫn hắn còn cẩn thận khắc hai chữ "A&H".
Cuối cùng chiếc nhẫn cũng hoàn thành. Đơn giản nhưng lại vô cùng tỉ mỉ, nó hoàn toàn không có một vết sần nhỏ nào. Nhẳn mịn và vô cùng bóng loáng. Hắn đưa chiếc nhẫn lên mắt ngắm nhìn một lúc rồi mới cảm thấy thực sự khá hài lòng. Trong đầu hắn lúc này liền hiện ra cảnh Thần Hi khi vui vẻ đeo chiếc nhẫn mà hắn làm lên trên tay, chiếc nhẫn vô cùng nổi bật khi nằm trên tay xinh đẹp của em ấy. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến hắn hạnh phúc đến nổi mà bật cười thành tiếng. Phải nói là trong trí tưởng tượng của hắn vô cùng hạnh phúc.