Đừng Hòng Trốn

Chương 36: Mỏi chân



Minh Du cùng đàn chị trong câu lạc bộ đang luyện nhảy bởi vì chỉ còn hai tuần nữa sẽ diễn ra trận chung kết bóng rổ giữa khoa kinh tế và khoa công nghệ thông tin

Hoạt động câu lạc bộ xong cô thay đồ, xách balo trở về kí túc xá. Bởi vì đã lâu không tập luyện với cường độ cao như vậy, chân cô sắp bị tê liệt đến nơi. Minh Du ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, xoa nhẹ cẳng chân, thở dài

Bóng người to lớn phủ xuống, che mất tầm nhìn của cô. Giọng lành lạnh của anh vang lên:” Mỏi chân rồi?”

Nhâm Dạ ngồi xuống cạnh Minh Du, xoa nhẹ bắp chân cô. Nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh truyền đến, Minh Du rụt chân lại nhưng sức lực không đáng kể với anh:” Đại thần, em không sao, anh mau đứng lên đi”

Anh nói bằng giọng không cho phép từ chối:” Ngồi yên, anh xoa cho em”

Minh Du xấu hổ đỏ bừng mặt, nhịp tim như muốn phá lồng ngực, cô rũ mắt nhìn người trước mặt đẹp đến hoàn mỹ lúc này đang xoa chân cho cô, giọng mềm mỏng:” Đại thần sao anh lại ở đây?”

“Nghe Châu Sa nói em đang tập nhảy, đến đón em”

Dạo gần đây bạn cùng phòng cô đều là nội gián của anh. Thật là hết cách với mấy cậu ấy

Minh Du chợt nhớ hình như anh cũng học khoa kinh tế:” Đại thần anh có trong đội bóng rổ không ạ?”

Nhâm Dạ ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt thâm thúy:” Thế nào, muốn xem anh chơi bóng rổ sao”

“Minh Lục nói anh chơi bóng rổ rất đỉnh, đám Tâm Di cũng rất muốn xem anh chơi nữa”

Nhâm Dạ hơi nheo mắt:” Vậy còn em?”

Minh Du bị anh hỏi ngược lại liền ngại ngùng, cô nhảy bật dậy:” Đại thần chúng ta đi thôi chân em không còn mỏi nữa rồi”

Nhâm Dạ đương nhiên không để cô thoát, anh nhanh chóng giữ tay cô:” Không trả lời anh! Hửm”

Những sinh viên đi ngang qua đều ngoái lại nhìn họ, Minh Du nhỏ giọng cầu xin anh:” Đại thần anh buông tay em ra trước được không, mọi người đều đang nhìn chúng ta”

“Không buông, em trả lời anh đã” Thấy cô gái nhỏ quẫn bách không hiểu sao anh lại muốn chọc cô

“Muốn, rất muốn xem anh chơi bóng rổ”

Nhâm Dạ hài lòng nghe câu trả lời, đứng dậy xoa đầu cô gái nhỏ:” Ngoan, mang quán quân về cho em”

Thuận thế nắm tay cô kéo đi:” Chúng ta đi ăn. Ở đây đông người vẫn để anh dắt em đi, không sẽ bị lạc mất”

Nhìn con đường rộng rãi trước mặt, đại thần anh có thể nghĩ lí do nào hợp lí hơn được không?

Hình ảnh Nhâm Dạ níu tay Minh Du nhanh chóng lên đầu trang trường.

Hôm nay sau khi họp câu lạc bộ về ad nhìn thấy một chuyện thú vị. Đại thần của chúng ta đã có đối tượng rồi. AD còn bán khăn giấy cho bạn nữ thất tình nha!!!

[Tôi không tin, chủ tus không có hình chụp rõ mặt cô gái sao?]

[Tôi cũng không tin, đại thần chúng ta sao có thể nhanh như vậy liền bị cướp đi chứ]

[Chủ thớt nhanh chóng cho 3 thùng khăn giấy]

[Mọi người có để ý không, bóng lưng thôi tôi cũng cảm nhận được cô gái này rất đẹp a]

[Chắc chắn có trên bảng xếp hạng mỹ nữ trường chúng ta, mau lên xem thử]

Giản Tâm Di 24h trực trang trường đương nhiên thấy được bài viết, cô âm thầm lưu về, bỏ vào một thư mục có tên DD. Đến ăn đường thôi nào



Minh Lục đang ngoài quán net dạo chơi confession vô tình thấy được bài đăng, âm thầm thở phào. Tên Nhâm Dạ này thì ra thích con gái, làm anh lo lắng mấy hôm nay không dám về kí túc. Chậm chút đã, bóng lưng cô gái này có chút giống em họ anh a. Nhưng chắc là không phải, anh phải mau về kí túc tắm rửa sạch sẽ mới được.