Mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau hồi lâu, đột nhiên bên ngoài một ngọn đuốc lóe lên, ngay sau đó là những tiếng động ầm ĩ vang vọng khắp khách điếm.
Không lâu sau, từ xa truyền đến một giọng nam hùng hậu: “Truy bắt đào phạm, kẻ nào không phối hợp thì theo tội mà xử lý!”
Ta liếc nhìn họ lần nữa, ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng khiến ta mơ hồ nhận ra đôi mắt của người thấp hơn mặc y phục đen đang nhắm nghiền, hoàn toàn dựa vào người đồng hành dìu đỡ mình.
Người cao hơn nói với giọng gấp gáp, nhưng thanh âm lại đơn thuần đến kinh ngạc:
"Chúng ta không phải là người xấu, càng không phải là tội phạm chạy trốn. Xin cô nương hãy giúp chúng ta, ơn cứu mạng này ngày sau sẽ trả. "
Ta bây giờ cũng không còn là cô bé không cha không mẹ như đời trước, sau lưng ta bây giờ là cả Bạch gia. Nhiều tính mạng như vậy, bài học cứu người rồi tan cửa nát nhà ta kiếp trước đã học đủ rồi.
Ta cầm d.a.o găm để tự vệ lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Lập tức từ cửa sổ đi ngay, nếu không ta sẽ gọi người."
Người đàn ông đó dường như không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, sững sờ trong giây lát.
Nghe thấy người bên ngoài hình như sắp lên lầu, anh ta vội tháo mặt nạ đen trên mặt ra cầu xin.
“Ta có thể ra ngoài dụ những người đó đi, nhưng xin cô nương hãy để nương tử của ta trốn ở đây được không? Nếu ta không quay lại, thì khi nàng ấy tỉnh lại cũng sẽ tự rời đi đến chỗ chúng ta đã ước định, tuyệt đối không làm phiền cô nương.”
Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, khi ta nhìn vào khuôn mặt đó, tâm thần ta đột nhiên chấn động.
Lại nhìn người trong vòng tay hắn, ta chợt thay đổi ý định.
Ta nhìn gương mặt đau thương của người đàn ông nói: “Hóa ra ngươi cũng là 1 kẻ si tình.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, ta chỉ vào chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, trầm giọng thúc giục: “Đem nương tử ngươi trốn vào trong đó đi, nhanh lên.”
Nhờ người cha giàu có của ta, chỉ là một chuyến đi chơi ngắn thôi mà mọi đồ dùng của ta mang theo đều là dùng tiêu chuẩn cao nhất để sắp đặt.
Ngay cả nơi ta ở cũng được trang bị những thứ lớn nhất và tốt nhất, Vân Hải đúng là không để nữ nhi bảo bối của mình gặp tủi thân ở bất cứ vấn đề gì.
C
hiếc giường lớn của ta quá đủ để che giấu cả hai người.
Người đàn ông vẻ mặt biết ơn, nhanh chóng ôm người trốn vào.
Ngoài cửa có tiếng động.
Thị vệ của ta dường như đang tranh cãi với quan binh.
Nhìn người mặc đồ đen trốn xong, ta bước ta cửa, nhìn 2 đội ngũ đang dằng co không ngừng.
Ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Sao ban đêm lại ồn ào thế? Có để yên cho bổn tiểu thư ngủ không?”
Người đứng đầu đội thi vệ - A Phong khom lưng nói: “Tiểu thư, vị quan gia này nói rằng anh ta muốn lục soát đào phạm. Tiểu nhân đã nói với anh ta rằng lầu ba này chỉ có tiểu thư cùng chúng ta thôi.”
Mắt ta lóe lên: " Tính lục soát phòng bổn tiểu thư ta à? Các ngươi có biết ta là ai không?
Tướng quân đứng đầu cau mày, phụ tá bên cạnh hình như là người Dương Châu, thì thầm vào tai hắn: “Đây là đích nữ của Bạch Vân Hải, người giàu nhất Dương Châu, mẹ hắn là Thẩm gia Thanh Hà, còn có 1 người cữu cữu làm đại quan ở kinh thành.”
Tướng quân khẽ liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt dịu dàng nói:
“Thì ra là Bạch tiểu thư. Thực xin lỗi, đây chỉ là trách nhiệm của chúng ta.”
Ta khoanh tay nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười: “Ngươi có thể tìm, nhưng không được động vào đồ của ta.”
Nói xong, ta nháy mắt với A Dương, hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ lấy ngân phiếu trong tay đưa tới quan gia.
"Tiểu thư nhà chúng ta tương đối mỏng manh, mong quan gia lưu tâm."
Không có gì mà bạc không giải quyết được.
Quả nhiên, tướng quân cười toe toét, nhìn lướt qua phòng ta, xua tay nói: “Không có ở chỗ này, tiếp tục truy tìm”
Đợi quân lính rời đi, ta mới cảm giác lạnh cả người, sống lưng thấm ra 1 lớp mồ hôi mỏng.
Ta gõ nhẹ 1 cái bên mép giường, gọi 2 người kia ra ngoài, cau mày nói:” Ngay khi những người kia rời đi, ngươi cũng lập tức đi cho ta.”
Người đàn ông đáp lại 1 tiếng.
Nhìn hai người họ, ta lại mở cửa phòng.
Người thị vệ hỏi: "Có chuyện gì vậy, tiểu thư?"
Ta cụp mắt xuống nói: “Đưa chút thuốc trị thương cho ta .”
Thị vệ của ta đều là người hầu nhà ta, được Bạch Vân Hải tuyển chọn kỹ lưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy.
Bọn họ ngay cả mí mắt cũng không nhấc liền làm theo yêu cầu của ta.
Thuốc vừa được mang ta, ta ném cho họ và nói: “Bôi thuốc xong thì đi đi.”
Trên mặt người đàn ông có chút xấu hổ: “Cô nương, ngươi có thể giúp ta lần nữa được không?”
Ta cười lạnh 1 tiếng: " Ngươi không phải là còn muốn ta giúp ngươi bôi thuốc chứ? Ngươi tưởng tượng thật đẹp.”
Người đàn ông sắc mặt cứng đờ, có chút xấu hổ: “Ta chỉ muốn cô nương bôi thuốc phần trong áo giúp nương tử ta.”
Lòng tốt của ta đêm nay đã cạn kiệt, ta không nhúc nhích.
Ngay lúc đó, người phụ nữ rên rỉ tỉnh dậy, khàn giọng gọi: "A Kỳ."
Mi mắt Cố Kỳ đơn thuần ánh lên vẻ vui mừng:” Mộng Ngọc, nàng tỉnh rồi à?"
Ta lại thở dài trong lòn
g, quả nhiên là cô ấy.
Số phận đáng chết, sao lại cho ta gặp lại nam nữ chủ nữa?