Mấy tháng gần đây, bỗng dưng bá tánh Dương Châu phát hiện đại ma vương nhà họ Bạch đã lâu không ra ngoài trêu chọc chó mèo.
Thay vào đó, mỗi khi Bạch lão gia ra ngoài kiểm tra cửa hàng và bàn chuyện làm ăn, ông đều dắt theo một thiếu gia cực kỳ đẹp trai đi theo.
Có tin đồn rằng vợ chồng Bạch Vân Hải không chịu nổi nữa nên đã vì Bạch Linh Hy mà tuyển con rể.
Vì lý do này mà tất cả các nơi gió trăng ở Dương Châu, bất kể nam đầu bảng hay nữ hoa khôi, đều buồn bã một thời gian.
Thậm chí một số người đa sầu đa cảm còn khóc lớn một trận, nói rằng sẽ thoái ẩn giang hồ không tiếp khách nữa.
Khi ta nghe tin đồn này, hớp trà trong miệng ta phun ra sạch sẽ.
Ta thở dài: “Loại tin đồn này có thể lan truyền, hoàn toàn chứng tỏ trăm họ Dương Châu đang sống rất tốt.”
Hoàng Ly đang bóp vai ta hết sức tò mò:”Làm sao Tiểu thư biết được?”
Ta chế nhạo và nói: "Không có chuyện gì làm thì mới có thời gian đi nhiều chuyện!"
Hoàng Ly gật đầu đồng ý.
————-
Đột nhiên quản gia vội vã chạy tới: “Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành xảy ra vấn đề, lão gia nói ngài hãy đi xem một chút.”
Ta đứng dậy xoa cái cổ đau nhức:”Phụ thân đâu?”
Quản gia ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt đồng tình nhìn ta nói:”Lão gia đang vẽ tranh cho phu nhân, nói là không rảnh”.
Từ khi ta cùng Bạch Vân Hải đến cửa hàng, ta “nhanh chóng” học được cách đọc và kiểm tra sổ sách, đồng thời còn đưa ra mấy đề xuất liên quan tới buôn bán, mang tính xây dựng để phát triển cơ nghiệp, ánh mắt của Bạch Vân Hải đã thay đổi khi nhìn ta.
Khi trở về nhà ông liền kích động kéo Thẩm Ngưng nói:”Phu nhân, Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta là một kỳ tài buôn bán nha, Bạch Gia chúng ta đã có Người Kế Nghiệp."
Sau khi mang theo ta vài tháng, người cha tiện nghi này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều bắt ta xử lý, không hề cảm thấy chút áy náy nào.
Vì vậy thời gian ông bầu bạn với Thẩm Ngưng cũng được nhiều lên, hai người ngày càng ân ái.
Ta vừa đi vừa lẩm bẩm:”Đừng nói là ta sắp có thêm tam đệ nha.”
Dù sao hai người này cũng chỉ mới bốn mươi, cũng không phải là không thể.
Vì vội ra ngoài nên ta không có thời gian thay quần áo.
————-
Khi đến cửa hàng ở phía thành đông, ta mới biết vấn đề không nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Một vị khách đến từ kinh thành nói rằng, sau khi ăn điểm tâm của cửa hàng chúng ta thì bị tiêu chảy.
Nhìn kiểu gì thì cũng thấy hắn làm một kẻ đang muốn làm tiền ta.
Nếu là những người bình thường thì chưởng quỹ sẽ dễ dàng xử lý, nhưng người này luôn miệng nói mình ở kinh thành có người quen.
Chưởng quỹ sợ chọc tới những người không thể chọc, đành phải thông báo cho ta đến xử lý.
Ta vừa tới, người đàn ông kia thấy ta, liền sửng sốt một chút.
Ngay sau đó sắc mặt tái mét, trong miệng nỉ non không ngừng.
Ta đến gần hắn, lại nghe hắn không ngừng niệm chú: "Thần nữ nương nương, Thần nữ nương nương..."
Ta cau mày, mặc dù khuôn mặt của ta rất giống kiếp trước, nhưng khí chất và cách ăn mặc của ta rất khác, lông mày và môi so với trước đây khác nhau 1 trời 1 vực, khó có thể mà nhìn nhầm thành ta kiếp trước.
Hơn nữa nếu hắn là người trong kinh biết ta, sao không mắng ta là yêu nữ mà lại gọi là thần nữ???
Ta gọi lớn: “Vị khách này, ngài muốn gì xin cứ nói, có cần ta đưa ngài đến y quán không?”
Hắn như bị hoảng sợ cực độ, lập tức ngước lên nhìn ta và lắp bắp: "Không... không cần... ta xin lỗi..."
Nói xong câu này, không đợi ta nói tiếp, hắn lập tức hoảng hốt bỏ chạy.
Trong lòng ta dâng lên 1 tia u ám, hướng về phía chưởng quỹ thấp giọng nói:
“Tìm người đi theo hắn!”
Chỉ chưa đầy nửa giờ, chưởng quỹ báo với ta, người kia đã rời thành.
Ta cảm thấy bất an trong lòng, đột nhiên nghĩ hay mình nên trốn đi 1 thời gian để tránh phiền toái.
Đêm đó ta nói với phu thê Bạch Vân Hải: “Thời tiết sắp thay đổi, nữ nhi sẽ mang một ít quần áo, chăn ga gối đệm và thức ăn đến núi Thanh Nguyên thăm A Hành.”
Hai vợ chồng lúc này mới nhớ ra, mình còn có một nhi tử đang ở bên ngoài khổ cực học hành. Nhất thời có chút xấu hổ.
Họ vội vàng tán dương ta hiểu chuyện, nhờ ta chăm sóc Bạch Hành.
Sáng sớm hôm sau, ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và đi về phía núi Thanh Nguyên.
Núi Thanh Nguyên nói gần cũng không gần, nói xa lại không xa, ngồi xe ngựa cũng phải mất 3-4 ngày mới đến, cho nên Bạch Hành cũng chỉ hai ba tháng mới về nhà một lần.
Chẳng qua là vừa mới rời Dương Châu một ngày, khi ta đang ngủ trong khách điếm, vào ban đêm, lặng yên xuất hiện 2 người mặc y phục đen.
Không phảil, à ta lại đang đi tìm c.h.ế.t chứ, đúng là Bạch gia mới là nơi an toàn nhất của ta a a a!