Bạch Vân Hải còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một nụ cười: "Nói hay lắm, không hổ danh là con gái của Thẩm Ngưng ta!"
Ta và Bạch Vân Hải ngẩng đầu thì thấy Thẩm Ngưng bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
“Lão gia, lời của ngươi và Nguyệt Nguyệt nãy giờ ta đều nghe được, ta ủng hộ Nguyệt Nguyệt.”
Nội tâm ta đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp xen lẫn chua xót.
Khi ta chọn ngành đại học, cha mẹ muốn ta học quản trị kinh doanh để sau khi ra trường, ta có thể về làm việc tại tập đoàn của gia đình.
Nhưng ta cứ khăng khăng chọn 1 ngành mà ta thích, lúc đó mẹ của ta cũng ủng hộ ta giống như Thẩm Ngưng bây giờ.
Nhưng có lẽ, ta thật sự thừa hưởng được gen kinh doanh của họ, lúc ở thời hiện đại thì không dùng, ngược lại về quá khứ thì lại dùng thiên phú này cho việc thành lập thương hội.
Ta thôi suy nghĩ, mỉm cười nhìn Thẩm Ngưng.
Bạch Vân Hải vẫn cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phu nhân!"
Thẩm Ngưng vỗ vai ta:” Ngươi ra ngoài trước đi, nương cùng phụ thân ngươi có chuyện muốn nói.”
Ta biết mọi việc phải làm từng bước một nên ngoan ngoãn gật đầu.
Hơn nữa Bạch Vân Hải cũng giống như người cha hiện đại của ta, ông ấy vẫn là một người bị vợ quản, chỉ cần Thẩm Ngưng lên tiếng, thì chẳng sợ việc không thành.
Sau khi bước ra khỏi cửa, ta đi chậm lại, nhưng lại nghe thấy giọng điệu của Thẩm Ngưng trầm xuống: “Phu quân, vị kia trong kinh thành 2 năm nay ngày càng khó đoán, e rằng hắn đang muốn diệt trừ các đại gia tộc. Nếu là Thẩm gia… Chúng ta phải sớm lên kế hoạch..."
Ta liếc nhìn bầu trời trong xanh ở Dương Châu, tim thoáng lỡ nhịp.
Sau khi tỉnh lại, ta chỉ hỏi về Bạch gia và thành Dương Châu, còn về những việc xa xôi như kinh thành, hoàng đế, ta vẫn luôn cố ý tránh né. 3
Người ở kinh thành... hẳn không phải là đang nói về Đế Trường Thanh chứ.
Hạ gia chính là gia tộc lớn nhất nhà Thanh, nếu hắn ra tay, việc đầu tiên hắn làm chính là diệt trừ Hạ gia.
Nhưng hắn yêu Hạ Mộng Ngọc nhiều năm như vậy, sao có thể nỡ để cô ta đau buồn?
Nhưng nếu không phải đang nói tới hắn, vậy vị dũng sĩ nào có lá gan lớn muốn diệt trừ thế gia vậy?
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi gạt nó sang một bên, bất kể hắn là ai.
Bạch Linh Hi đã c.h.ế.t từ lâu.
Người còn sống bây giờ là Bạch Linh Hy, được cha mẹ chiều chuộng, có tiền, nhàn hạ và một người đệ đệ dễ thương.
Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Lần này ta không muốn trở thành vị cứu tinh gì cả, ta chỉ muốn bảo vệ cho gia đình mình.
Không biết Thẩm Ngưng đã nói gì với Bạch Vân Hải, trong bữa tối hôm đó, Bạch Vân Hải nói với ta: "Nếu Nguyệt Nguyệt đã quyết tâm học tập, ngày mai hãy cùng ta đi kiểm tra cửa hàng!"
Đúng như dự đoán, ta bình tĩnh nói: "Đa tạ phụ thân."
Ngày hôm sau, ta dậy thật sớm để chuẩn bị.
Phu thê Bạch gia tiến vào, thấy ta đã ngồi vào bàn đợi dùng bữa sáng thì sửng sốt 1 lúc.
Một giây tiếp theo, Thẩm Ngưng che miệng cười: “Thiếu niên xinh đẹp này là ai đây? Nhà ta còn có 1 tiểu nhi nữ, hay là ngươi đến làm con rể của ta đi. ”
Trải qua khoảng thời gian sống chung, ta đã sớm thu hồi ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ngưng - một tiểu thư yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.
Ta cứ nghĩ rằng bà là một người phụ nữ truyền thống dịu dàng, lấy chồng làm gốc, nhưng thực ra bà lại là một người phụ nữ tuy hiền lành nhưng lại mạnh mẽ và có chủ kiến.
Nói một cách đơn giản, bà ấy giống hệt mẹ ta.
Có nhiều lúc ta nhìn hai người, rồi hốt hoảng tự hỏi, phải chăng là cha mẹ ta cũng đã xuyên qua.
Ta cả người mặc nam trang xấu hổ lên tiếng :”Nương đừng giễu cợt ta, ta mặc như thế này cũng chỉ là để thuận lợi ra đường.”
Trước kia Bạch Linh Hy đã làm nhiều chuyện khiến người khác cười nhạo, nên bây giờ ta có chút chột dạ.
Thẩm Ngưng trầm tư nhìn ta mấy lần rồi sau đó nhịn cười nói: “ Ngươi yên tâm, nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, nếu như mặc y phục nữ tử đi ra ngoài, cũng không ai biết ngươi là ai.
Ta đang ăn cháo, ngước lên với vẻ mặt khó hiểu:” Vì sao”
Bạch Vân Hải bình tĩnh trả lời: “Trước đây ngươi thích bôi phấn hồng lên mặt, ban đêm đi ra ngoài còn có thể dọa trẻ con khóc.”
Nghĩ đến những thứ bột đầy màu sắc đó, ta im lặng một lúc lâu, sau đó đặt một chiếc bánh bao vào bát của Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng
Ta chân thành nói: “Phụ thân, mẫu thân, đã vất vả rồi!”